Chương 5

Chương 5: Chú mèo omega

Sau kỳ thi cuối cùng của học kỳ hai trung học, Đỗ Cẩm Hi lên kế hoạch cho chuyến du lịch mùa hè của mình.

Anh muốn đi du lịch một mình, không gọi điện cho bất kỳ người bạn nào, khi nói với bố về quyết định này, Đỗ Thừa Minh cũng không phản đối, ngược lại còn rất ủng hộ, Hứa Nhàn thì có hơi lo lắng, nhưng sau khi Đỗ Cẩm Hi hứa sẽ chăm sóc bản thân cẩn thận, chú ý đến an toàn, cuối cùng ông ấy cũng miễn cưỡng đồng ý.

Trước khi lên máy bay, Trần Văn có gọi điện cho Đỗ Cẩm Hi, nói dường như Đàm Yến sắp trở về rồi.

Đỗ Cẩm Hi đang lấy vé lên máy bay, anh ậm ừ cho qua, anh đi qua hàng đợi, qua cổng rồi xếp hàng để kiểm tra an ninh.

“Chỉ ừ một tiếng thôi sao?" Giọng nói của Trần Văn từ đầu bên kia điện thoại truyền đến, “Khi biết được tin này, không phải cậu nên có chút phản ứng hay sao.”

“Vậy chứ tôi phải phản ứng làm sao ?” Đỗ Cẩm Hi đeo một chiếc túi đeo chéo màu đen, trên cánh tay mảnh khảnh nổi gân xanh, tay áo ngắn màu trắng xắn lên đến vai, trong tay cầm vé và chứng minh nhân dân, dáng vẻ lười biếng nói chuyện với Trần Văn.

Trần Văn: "Chán cậu ghê, bạch nguyệt quang của cậu về nước. Theo logic mà nói, cậu chẳng phải nên vui mừng đến mức phấn khích hay sao."

"... "

Đỗ Cẩm Hi không nói nên lời: "Ai nói với cậu Đàm Yến là bạch nguyệt quang của tôi."

“Ồ, ngay cái đếm trước khi Đàm Yến ra nước ngoài, không biết ai đã khóc đến mức tan nát cõi lòng. "Giọng nói đùa của Trần Văn truyền đến. "Chẳng trách người ta hay nói Alpha hay có mới nới cũ, Đàm Yến mới đi chưa đầy ba năm, cậu đã hoàn toàn quên mất người ta."

Đỗ Cẩm Hi nhếch khóe miệng nói: "Đêm đó..."

"Mời người tiếp theo."

Phía trước truyền đến tiếng của người kiểm tra an ninh, Đỗ Cẩm Hi đành phải ngừng giải thích, nói với Trần Văn: "Đã đến giờ kiểm tra an ninh rồi, không nói với cậu nữa."

Sau khi cúp điện thoại, Đỗ Cẩm Hi đưa vé và CMND cho thanh tra an ninh rồi lên máy bay, trên máy bay đã có rất nhiều người ngồi, phần lớn trong số họ cũng chọn quá cảnh ở thành phố Kinh Châu.

Đỗ Cẩm Hi liếc nhìn tấm vé trên tay, thấy rõ số ghế, đặt chiếc túi đeo chéo sau lưng, đi dọc theo cabin, nhìn thấy vị trí tương ứng với số ghế.

Lúc này, một bà lão bước lên lối đi, Đỗ Cẩm Hi nghiêng người về phía sau nhường đường cho bà lão, bà lão thấy anh dừng lại, tay bà run rẩy đưa vé ra trước mặt Đỗ Cẩm Hi, nói: "Chàng trai trẻ, bà không thấy rõ chữ trên đó, con có thể giúp bà xem bà ngồi chỗ nào được không?"

Đỗ Cẩm Hi cầm lấy tấm vé xem qua, sau đó trả lại cho bà cụ, trầm giọng nói: "Bà ơi, ghế của bà ở phía trước, con dẫn bà đến đó."

Đỗ Cẩm Hi đưa bà cụ đến chỗ của bà, sau đó anh trở về chỗ của mình.

Ghế của Đỗ Cẩm Hi ở giữa cabin, sau khi ngồi xuống, anh nhận ra ghế bên phải cạnh cửa sổ không có ai đến nên không thắt dây an toàn, tạm thời bật điện thoại lên để trả lời một số tin nhắn.

Nhóm đua xe đạp đang bàn tán xôn xao, ai nấy đều bàn xem nên đi đâu chơi, ăn cái gì.

Đỗ Cẩm Hi phớt lờ, bấm vào nhóm trò chuyện ba người, nhắn với hai người ba của mình: "Con lên máy bay rồi."

Bây giờ chắc Hứa Nhàn đã bận xong việc, nên ông trả lời rất nhanh: "Con nhớ cẩn thận chăm sóc bản thân."

Đỗ Cẩm Hi: "Dạ biết."

Hai cha con trò chuyện qua lại, sau đó Đỗ Cẩm Hi nói: “Đợi con xuống máy bay rồi nói chuyện tiếp với ba.”

Sau đó anh tắt điện thoại.

Điều hòa trong cabin hơi mạnh, thổi lên đầu anh, anh giơ tay ấn vào lỗ thông gió điều hòa, nhẹ nhàng vặn một cái, các ngón tay có khớp nối rõ ràng và tốc độ gió ở cửa thoát khí tăng lên.

Đỗ Cẩm Hi thu tay lại, vô tình ngước mắt lên, một bóng người cao gầy hiện ra trong tầm mắt anh.

Một Omega mặc một chiếc áo nỉ đồng màu, dây rút hai bên áo được buộc thành hình con bướm nhỏ, mái tóc màu hồng của cậu bồng bềnh trong không trung, đung đưa theo tần số của tiếng động. Omega bước đi nhưng lại bị một chiếc tai nghe màu xám bạc chặn lại, một bên vai đeo một chiếc ba lô lớn màu trắng, trên dây kéo có treo một con bướm xương bạc nhỏ.

Giang Sơ đến muộn một chút, hẳn là người cuối cùng lên máy bay, khoang máy bay đã chật kín người, ngẩng đầu nhìn liền thấy một đám người, Giang Sơ đứng một mình trong đám động khiến ánh mắt của mọi người vô thức rơi lên người cậu.

Trong mắt người ngoài, khuôn mặt của Giang Sơ thuộc dạng không thể coi thường, nhưng chỉ cần nhìn Giang Sơ ở khoảng cách gần, sẽ thấy rằng ánh mắt cậu hơi thay đổi, đồng tử lấp lánh, lông mi dài run rẩy, chóp tai trắng nõn hồng hào.

Cậu có hơi lo lắng khi bị nhiều người nhìn như vậy.

Giang Sơ cụp mắt xác nhận số ghế trên vé, khẽ mím môi rồi bước vào trong.

Đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, Giang Sơ căng thẳng, cố gắng che đậy sự hoảng loạn của mình bằng vẻ thờ ơ.

Cậu giơ tay tháo tai nghe ra đeo lên chiếc cổ thon dài của mình, chiếc tai nghe xuyên qua một chùm tóc hồng nhỏ cọ sát vào cằm của omega.

Đỗ Cẩm Hi ngước mắt nhìn thấy bàn tay của Giang Sơ, trên ngón tay thon dài trắng nõn in ra mấy con bướm màu hồng, khiến Đỗ Cẩm Hi vô cùng hứng thú, ánh mắt hắn vô tình nhìn theo omega, cố gắng nhìn rõ bàn tay của omega có hình con bướm trên đó.

Giang Sơ chú ý đến ánh mắt của Đỗ Cẩm Hi, nhưng khi chạm vào ánh mắt đó, trong lòng cậu liền run lên.

Giang Sơ không khỏi siết chặt ngón tay, đầu ngón tay siết chặt quai ba lô, nhìn lại số ghế tương ứng với vị trí của cabin rồi đi về phía trước.

Đỗ Cẩm Hi nhìn thấy omega đang đi về phía mình, hoa văn hình con bướm trên mu bàn tay cậu ngày càng rõ ràng hơn, những con bướm dường như đang nhảy múa xung quanh omega.

Đỗ Cẩm Hi thầm nghĩ, những con bướm này vây quanh omega một cách thật sống động, hình như trông cậu ấy còn đẹp hơn cả hoa nhỉ?

Nghĩ tới đây, ánh mắt Đỗ Cẩm Hi không tự chủ mà ngước lên, lần đầu tiên cảm thấy tò mò về sự xuất hiện của omega.

Omega này rất xinh đẹp, đôi lông mày thanh tú của cậu dường như được nghệ nhân chế tác cẩn thận, đôi mắt tròn hình quả hạnh bị mái tóc gãy che đi, nhưng lại không thể che giấu con ngươi trong mắt, rõ ràng ẩn chứa sự thông minh sắc sảo, nhưng sự lạnh lùng và xa lạ ẩn chứa trong đó khi cậu ngước mắt lên khiến đôi mắt đó trở nên lạnh lùng hơn một chút.

Nhịp tim của Đỗ Cẩm Hi đột nhiên đập mạnh, như rơi vào đôi mắt đẹp đó, nhìn thấy omega đi tới mình càng ngày càng gần, Đỗ Cẩm Hi cảm thấy trong lòng dâng trào cảm xúc, có một tiếng nói thàm: Giá như cậu ấy bước tới đây .

Omega tựa hồ nghe được tâm tư của anh, giây tiếp theo, Giang Sơ thật sự đi tới.

"Chào anh, anh có thể cho tôi đi vào được không?"

Giọng nói lạnh lùng như khí chất của một omega vang lên bên tai Đỗ Cẩm Hi, âm thanh đó khiến anh rung động, sau đó trả lời: "Không thành vấn đề."

Đỗ Cẩm Hi đứng dậy nhường đường cho Giang Sơ, Giang Sơ rất cẩn thận không chạm vào anh, nhẹ nhàng đi vào như một con mèo, sợi tóc vô tình cọ vào cổ tay anh, để lại cảm giác mềm mại.

Giống như một con mèo.

Đây là ấn tượng thứ hai của Đỗ Cẩm Hi đối với Giang Sơ, giống như một chú mèo con cao quý và tinh tế.

Trong không khí dường như có mùi bạc hà trong trẻo bay bổng, giống như những bông tuyết mới rơi trong băng tuyết, khác hẳn với điều hòa mát lạnh trong cabin, mùi thơm đến mức Đỗ Cẩm Hi không thể không ngửi nó thêm một chút.

Sau đó, tầm nhìn ngoại vi của Đỗ Cẩm Hi chạm đến sau gáy Giang Sơ, mái tóc màu hồng che đi một mảng thịt cổ nhỏ màu trắng, chiếc cổ thon dài giấu dưới cổ áo len, trên đó có dán một miếng ức chế phermone.

Đỗ Cẩm Hi chợt nhận ra mùi thơm dễ chịu đến từ nơi này!

Vành tai Đỗ Cẩm Hi đỏ bừng, hai má trong nháy mắt nóng bừng, cảm giác nhiệt độ trong cabin đột nhiên tăng vọt, anh không nhịn được kéo khóa quần áo xuống, lấy tay che miệng, khẽ ho một tiếng.

Mùi thơm quá.

Đỗ Cẩm Hi ổn định tinh thần, buộc bản thân phải phớt lờ những chất kí©h thí©ɧ đang quấy rầy tâm trí mình, kéo dây an toàn thắt chặt lại.

Nhưng anh cài vào mấy lần liên tiếp mà không thắt dây an toàn, anh không khỏi nhìn xuống dây an toàn trên tay mình và nhận ra chốt dây an toàn trên tay phải không phải là chốt dây an toàn của anh, mà là của Giang Sơ.

Má Đỗ Cẩm Hi hơi nóng lên, anh đang định giả vờ như không có chuyện gì thắt dây an toàn lại, nhưng chưa kịp rút tay lại thì một bàn tay mềm mại và lạnh lẽo khác đã giữ lại.

Giang Sơ vừa định thắt dây an toàn, lại không ngờ dây an toàn của mình lại nằm trong tay Đỗ Cẩm Hi, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào tấm lưng ấm áp của anh, như chạm vào một bếp lò đang cháy.

Cả hai người đều hơi giật mình, Giang Sơ rút tay lại như bị điện giật, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt Đỗ Cẩm Hi.

"Xin lỗi," Đỗ Cẩm Hi buột miệng nói, "Tôi cầm nhầm."

Đỗ Cẩm Hi càng nhìn càng cảm thấy Giang Sơ giống như một con mèo, lúc này Giang Sơ ngẩng đầu nhìn anh, bóng dáng anh phản chiếu trong hai con ngươi màu hổ phách, nghe xong lời xin lỗi của anh, có thể thấy rõ đôi con ngươi tròn trịa kia nhấp nháy hai lần.

Mùi bạc hà trong không khí dường như nồng nặc hơn.

Giang Sơ lắc đầu: "Không có gì."

Đỗ Cẩm Hi trả lại dây an toàn cho Giang Sơ, thắt dây an toàn xong lại chuyển sự chú ý sang ... Mùi pheromone.

Không biết tại sao, Đỗ Cẩm Hi cảm thấy loại pheromone này khiến toàn thân anh nóng bừng, máu trong người sôi sục, như muốn tìm lối thoát, trái tim anh như bị bóp nghẹt. cáu kỉnh và chán nản, anh không thể kìm chế bản thân người mùi hương này thêm nữa.

Omega có miếng dán ức chế pheromone sau gáy, nhưng tại sao anh vẫn ngửi thấy mùi pheromone?

Chẳng lẽ miếng dán ức chế pheromone không phát huy tác dụng sao?

Đỗ Cẩm Hi muốn quay lại hỏi Giang Sơ chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi liếc nhìn khuôn mặt của cậu, cậu đã đeo một chiếc băng bịt mắt màu đen, chiếc mũ len đã che mất nửa khuôn mặt của Giang Sơ, che kín cả đầu, chỉ để lại một chiếc cằm nhọn.

Đỗ Cẩm Hi đành phải quay lại hỏi anh trai bên cạnh: "Anh có ngửi thấy mùi bạc hà trong không khí không?"

"Không có. ", anh trai kia nói bằng tiếng địa phương, anh ấy tháo tai nghe ra, xoắn chúng lại bằng dây, "Có chuyện gì vậy? Điều hòa trên đầu có vấn đề gì sao? Có muốn tôi tắt nó đi không?"

"Không cần." Đỗ Cẩm Hi nói: "Không cần đâu, tôi không sao, cứ để vậy đi."

Chẳng lẽ chỉ có mình mới có thể ngửi thấy mùi pheromone này?