Chương 4: Miệng sắp bốc cháy

Edit + Beta: Vy Vy – Đại Mao Mao.

Sáng sớm ngày thứ hai, Chấp Lan tỉnh dậy trong một hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, nhìn chằm chằm một lúc cũng không nhận ra mình đang ở đâu.

Tiểu Đậu đối với đứa trẻ mình đã chăm nuôi ba nắm có thần giao cách cảm kỳ diệu, ngay khi Chấp Lan vừa mở mắt anh liền biết, nhanh chóng đi xuống lầu bảo cậu đi tắm rửa rồi ăn sáng.

Sau khi làm xong mọi việc, Chấp Lan bắt đầu khám phá “ngôi nhà mới” của mình ở Ba Châu, bước ra khỏi cửa lớn, phát hiện mình không phải là người duy nhất sống trong sân nhà này.

Các bức tường của hai tòa nhà thấp tầng được ghép lại với nhau tạo thành một khoảng sân nhỏ, trong sân trồng đầy hoa và thảo dược, dưới chân tường có trồng những bụi tre lớn, tạo nên một khung cảnh trang nhã.

Ngay khi Chấp Lan đang thắc mắc người hàng xóm ở tầng đối diện là thần thánh phương nào thì một chàng trai trẻ dáng người mượt mà từ cửa đối diện bước ra.

Cậu ta trông như vừa mới ngủ dậy, tóc rối bù, vẫn đang mặc đồ ngủ pyjamas, thứ dễ nhìn thấy nhất trên khuôn mặt cậu ta là quầng thâm rõ mồn một dưới mắt, giống như một tuyển thủ game chui rúc trong nhà ba ngày ba đêm.

Tuy dưới mắt có quầng thâm dày đặc nhưng người hàng xóm mới này tinh thần rất tốt, sau khi nhìn thấy Chấp Lan, cậu ta vui vẻ chạy tới chào hỏi, duỗi bàn tay đầy thịt ra bắt tay:

“Ngưỡng mộ đã lâu. Em chắc chắn là bạn mới đến từ Hoa Hạ ha. Từ nay chúng ta sẽ là hàng xóm. Anh tên là Bàng Đạt Đạt. Em có thể gọi là Panda. Mọi người đều gọi anh như vậy.”

Sự nhiệt tình của người hàng xóm mới khiến Chấp Lan có chút ngại ngùng, nhưng làm quen với bạn mới luôn là một chuyện đáng được ăn mừng, Chấp Lan lấy hết can đảm bắt tay cậu và nhỏ giọng nói: “Pan… Da, xin chào, em tên là Chấp Lan, Chấp trông Chấp tử chi thủ, Lan rộng lớn mạnh mẽ.”

Chấp Lan nói xong, dừng lại một chút, liền nháy mắt bổ sung: “Anh có thể gọi em là… Tiểu Lan.”

“Wow, tên hay, thật bá đạo.” Panda thân thiết vỗ vỗ bờ vai cậu, một bộ dáng như hai người anh em tốt.

Tiểu Đậu tình cờ đi ra, thấy Tiểu Lam Mao có thể hòa nhập với môi trường mới nhanh như vậy, trong lòng vừa cảm động vừa yên tâm, anh mỉm cười gia nhập vào cuộc trò chuyện của bọn họ:

“Tiểu Lan, cậu Bàng là nhân vật lớn của Học viện Ba Châu. Sân vườn của cậu ấy có môi trường tốt nhất trong viện, cho nên trợ lý Lưu đã sắp xếp cho em sống ở đây. Chúng ta được hưởng lợi từ cậu ấy đấy.”

Panda gãi gãi sau đầu, cười thành thật nói: “Anh quên chưa nói họ của mình. Anh là thú nhân thuộc giống gấu trúc, một loài độc nhất ở Ba Châu. Tớ thuộc cấp S. Không biết cậu có nghe nói qua chưa.”

Chấp Lan mở to mắt kinh ngạc, cậu đã từng nhìn thấy hình ảnh tổ tiên thú nhân của gấu trúc trong sách khoa học, phần lớn lông trên cơ thể của gấu trúc tổ tiên đều có màu trắng, thân hình tròn trịa, hoàn toàn phù hợp với điểm dễ thương của cậu ta: trắng trắng, tròn tròn.

“Gấu trúc! Em biết, rất… rất đáng yêu!” Chấp Lan kích động đến nói không nên lời, lần thứ hai quan sát Panda: da dẻ trắng sữa, bụng tròn tròn, nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt, ngay cả quầng thâm dưới mắt cũng cảm thấy thân thiết bất ngờ.

Panda có chút đỏ mặt: “Haiz, không phải chỉ là béo thôi sao? Anh từ nhỏ đã ăn chay, chả biết thịt từ đâu mà có. Thế còn em, đây là lần đầu tiên anh thấy họ Lam Tử đấy, tóc của em quá tuyệt luôn!”

Sắc mặt Chấp Lan cũng đỏ lên: “Nào có nào có, bảo dưỡng cực lắm ạ, rất dễ bị chẻ ngọn.”

Panda cười khúc khích, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Nhà anh có măng tươi, là đặc sản của Ba Châu, em có muốn qua ăn thử không?”

“Măng? Nghe nói giòn giòn, ăn ngon không ạ ?”

“Tất nhiên là ngon rồi, ngon miễn bàn.”

Việc thiết lập tình bạn thật đơn giản, hai Quốc Bảo của hai châu lục khác nhau đều chí lớn gặp nhau, chỉ trong vòng năm phút, họ từ xa lạ trở thành đồng bạn có thể chia sẻ đồ ăn vặt cho nhau.

Nỗi lo lắng của Tiểu Đậu cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Tiểu Lam vốn được nuôi dưỡng trong tháp ngà cuối cùng cũng dũng cảm bước ra bước đầu tiên, đồng thời thoạt nhìn cũng là bước đi không tồi.

“Em cứ đi chơi đi. Nếu cần gì thì gọi cho anh.”

Tiểu Đậu Đấu dặn dò cậu một câu, nhìn Panda dẫn Chỉ Lam vào nhà, sau đó quay vào trong nhà gọi điện cho nhà nghiên cứu Lâm Mậu để báo cáo tình hình hiện tại của quốc bảo.

Khi Chấp Lan đến nhà Panda, cậu không chỉ được ăn món măng tươi giòn huyền thoại mà còn thử nhiều đặc sản khác của Ba Châu, may mắn là cả hai quốc bảo đều là loài ăn chay nên việc chia sẻ đồ ăn vặt lại phi thường hài hòa.

Là một tín đồ ẩm thực thâm niên, đồ ăn vặt của Panda cất giữ không đếm xuể – lê đường, konjac tuyết, nấm tâm trúc, chanh trắng, còn có một loại quả óc chó của Chaotian * mà Chấp Lan, tín đồ cuồng các loại hạt khen không dứt miệng.

**Quả óc chó Chaotian là sản phẩm đặc sản của thành phố Quảng Nguyên, tỉnh Tứ Xuyên, là sản phẩm chỉ dẫn địa lý cấp quốc gia của Trung Quốc.

“Ngon quá đi! Cho em xin thêm một quả óc chó nữa ạ, cảm ơn Panda.” Chấp Lan phồng má, không ngừng nhét đồ ăn vặt vào miệng.

Từ khi đáp xuống sân bay Thục Trung đến giờ phút này cũng chỉ trôi qua 15 tiếng đồng hồ, nhưng Chấp Lan đã hoàn toàn yêu mến lục địa này.

Dù sự khác biệt về vùng miền và văn hóa không thể xóa nhòa, nhưng mỹ vị lại hợp nhau như vậy, Chấp Lan bị đống đồ ăn ngon của Ba Châu làm cho cảm động.

Tuy nhiên, cảm giác này chỉ vỏn vẹn kéo dài trong vài giờ.

Một món ngon đặc biệt khác của Ba Châu đã dạy cho Tiểu Lam Mao non nớt một bài học.

Một bài học sâu sắc và tàn khốc.

Tối hôm đó, Viện nghiên cứu Ba Châu tổ chức một bữa tiệc đặc biệt để chiêu đãi các vị khách phương xa. Bữa tiệc được tổ chức tại căng tin của viện, tất cả thú nhân quý hiếm và nhân viên công tác đều có mặt, tất cả đều muốn nhìn thấy họ Tử Lam trong truyền thuyết.

Khi Panda vừa dẫn Chấp Lan và Tiểu Đậu vào cửa, trong căng tin vang lên những tràng pháo tay nồng nhiệt, khiến Chấp Lan sợ hãi lùi lại.

Panda đỡ lấy Chấp Lan, mỉm cười trấn an: “Hi hi, người Ba Châu chúng tớ rất hiếu khách, từ từ quen là được rồi.”

Chấp Lan rất nhanh liền thể nghiệm được loại hiếu khách này, trong bữa tiệc không có chỗ ngồi được chỉ định rõ ràng, mọi người đều ngồi tự do, có hơn chục làn sóng người nối tiếp nhau đến, tất cả đều muốn kéo Chấp Lan về bàn của mình.

Mặc kệ là thú nhân hay nhân viên họ đều rất nhiệt tình, không chút khách khí mà bắt chuyện với cậu, thậm chí có những người táo bạo hơn sau khi có được sự đồng ý của Chấp Lan liền bắt đầu sờ vào tóc cậu.

Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, Chấp Lan đã cảm thấy mình sắp bị hói đến nơi, cuối cùng Tiến sĩ Dư đã đứng ra giải cứu Chấp Lan, dẫn hai người đến bàn của mình.

“Hôm nay chúng ta chào đón các vị khách quý, hiếm khi thấy mọi người đều vui vẻ như vậy. Nhờ Tụng giúp chúng ta đem vài thùng bia lên nhỉ, mỗi bàn một thùng.” Tiến sĩ Dư ra lệnh cho trợ lý.

“Ý kiến hay, lẩu cùng bia, không say không về!” Trợ lý Lưu nhanh chóng đáp lại, mau lẹ đếm số bàn trong phòng rồi đi sang một bên gọi Tụng.

Chấp Lan vểnh tai lên, nhạy bén bắt được hai chữ “lẩu” và “Tụng”.

Tạm thời không nói đến Tụng và bia rốt cuộc có mối quan hệ gì, nhưng món lẩu là gì?

Trong suy nghĩ của Chấp Lan, lửa* là một thứ rất đáng sợ, có thể đốt cháy lông vũ và làm bay hơi ẩm, ngoại trừ việc thổi nến sinh nhật ra, từ nhỏ đến giờ cậu chưa từng chạm vào ngọn lửa nào.

** Lẩu trong tiếng trung là: 火锅 = lửa + nồi.

Cái nồi đại biểu cho vật đựng đựng thức ăn, vậy lẩu là thứ gì?

Hai mươi phút sau, đầu bếp bưng món chính của tối nay lên bàn, trả lời cho câu hỏi của Chấp Lan.

Chiếc nồi tình cờ được đặt trước mặt Chấp Lan, vẫn đang bóc khói nghi ngút, vô số trái ớt nổi trên nước lẩu màu đỏ tươi, cùng nhiều loại gia vị không biết tên chuyển động không ngừng, khi nước lẩu cuộn lên tỏa ra mùi thơm đậm kí©h thí©ɧ vị giác.

Người đầu bếp bật bếp từ lên, nước súp màu đỏ trong nồi sủi bọt, nước súp bắn tung tóe khắp nơi, suýt nữa bắn lên mặt Chấp Lan.

Chấp Lan hoàn toàn bối rối, đây là lẩu sao?

Thoạt nhìn rất dữ và máu lửa.

Trợ lý Lưu đứng dậy phục vụ khách, bưng những món ăn kèm cần thời gian nấu chín thả vào nồi, còn chưa nấu sôi đợt nguyên liệu đầu tiên thì Tụng đã xuất hiện.

Hắn xuất hiện ở lối vào căn tin với hai thùng bia trên vai, dùng một tư thái bễ nghễ quét mắt nhìn quanh phòng, rồi đứng ở bàn gần nhất, dứt khoát khom người thả thùng bia xuống, quay người ra ngoài khiêng mấy thùng bia còn lại.

Mười phút sau, hai mươi thùng bia đã được phân phát xong xuôi, Tụng nghiêng người duỗi một chân dài tựa vào cửa chờ trợ lý Lưu thanh toán cho mình.

Ánh mắt Chấp Lan vẫn luôn không tự chủ mà nhìn theo hắn, trong lòng dâng lên một cảm giác sùng bái mãnh liệt.

Chấp Lan là một chú chim yếu đuối, không thể tay xách nách mang, đối với những sinh vật mạnh mẽ có một sự ngưỡng mộ theo bản năng, một nam nhân mạnh mẽ cường tráng như Tụng làm cho cậu muốn mà không được, chỉ có thể ngưỡng mộ.

“Tụng, đến cũng đến rồi, không bằng ở lại ăn cơm cùng nhau đi, thêm một đôi đũa nữa thôi mà.” Tiến sĩ Dư cách một khoảng với gọi hắn.

Đôi mắt của Tụng rơi xuống bàn, tại chỗ nào đó mà dừng lại một lúc rồi sải bước tới và thuận miệng đáp lời: “Được, cảm ơn chú.”

Trái tim nhỏ bé của Chấp Lan đập nhanh theo từng bước chân của hắn, khi Tụng đến gần hơn, nhịp tim của Chấp Lan đã đạt đến đỉnh điểm, sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

“Đến, đến đây, ngồi đây nè.” Trợ lý Lưu vẫy tay với hắn, bàn này vốn dĩ chưa ngồi đầy, chén đũa cũng đủ nên không cần gọi thêm.

Tụng phớt lờ hắn ta rồi ngồi xuống chiếc ghế trống gần cậu nhất, ngay bên phải Chấp Lan.

Ông chú lạnh lùng hung dữ đột nhiên đến gần khiến Chấp Lan có chút chân tay lúng túng, vặn vẹo vài cái, đặt hai tay vào giữa hai đầu gối, bày ra tư thế so với học sinh tiểu học lên lớp còn ngoan ngoãn hơn.

Trợ lý Lưu cầm rây lên, múc nguyên liệu đã nấu chín cho bọn họ: “Lần trước quên giới thiệu với hai người. Tụng là ông chủ của quán rượu Vụ Nguyệt, ngay cạnh viện nghiên cứu của chúng ta, họ hàng xa không bằng láng giềng gần, cũng thường xuyên đến chỗ chúng tôi giúp đỡ, đều là người một nhà, cậu có thể gọi anh ta là chú Tụng.”

“Cảm ơn,” Tụng không bình luận gì về lời giới thiệu này mà trực tiếp gắp một viên thịt đầy dầu đỏ, cho vào miệng nhai, tựa hồ bởi vì công việc chân tay vừa rồi làm cho đói bụng.

Chấp Lan ngơ ngác nhìn đôi môi dính đầy dầu đỏ của hắn, có chút háo hức muốn thử xem món lẩu Ba Châu thần kỳ này có mùi vị như thế nào.

Tụng cảm ứng được ánh mắt của người nọ, nghiêng mặt sang bên nhìn thẳng cậu, bình tĩnh nói: “Cay đó, cậu có ăn được không?”

Chấp Lan có chút thụ sủng nhược kinh, chú Tụng hình như… đang quan tâm đến mình?

“ Cháu... Cháu muốn thử một lần.” Chấp Lan xấu hổ nhỏ giọng đáp lời.

Chú chim nhỏ ngốc nghếch ăn các loại hạt và trái cây mà lớn lên này hoàn toàn không nhận ra được uy lực của món lẩu, trong lòng không nghĩ đến, nhưng Tiểu Đậu lại biết rất rõ.

“Tiểu Lam, em đợi lát đã, anh đi lấy nước nhúng qua cho em rồi mới ăn được.”

Tiểu Đậu lấy ra mấy miếng khoai tây và bắp mà Chấp Lan có thể ăn được, cho vào nước sôi để loại bỏ dầu đỏ và gia vị, sau đó cho vào bát của cậu.

Chấp Lan khao khát nhìn chú Tụng đang ăn ngon lành, lấy hết dũng khí cho khoai tây vào miệng, ba giây sau, viền mắt liền đỏ hoe.

Chấp Lan oa một tiếng lập tức phun hết khoai tây ra, không ngừng ha khí, vô cùng đáng thương khóc nức nở cầu cứu: “Nước… nước… miệng em sắp bốc cháy rồi!”

Tiểu Đậu nhất thời hoảng sợ, anh không biết nồi lẩu đó lại có uy lực như vậy, anh cho Tiểu Lam Mao ăn thứ không nên ăn, là anh thất trách, nhìn thấy bé con khóc mà cũng muốn khóc theo.

“Đi lấy bình sữa lạnh đến đây.” Tụng bình tĩnh đặt đũa xuống, ra lệnh cho Tiểu Đậu, lấy trong đĩa hoa quả ướp đá ra một miếng dưa hấu đứt cho miệng Chấp Lan.

Chấp Lan được cứu, giữ chặt cổ tay Tụng, cắn một miếng lớn dưa hấu ướp lạnh, sau khi ăn sạch lại dùng đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm Tụng, cầu xin thêm miếng nữa.

Đó là dáng vẻ đòi ăn theo thói quen của Tiểu Lam Mao, xuất phát từ bản năng khi còn nhỏ của cậu, trong sáng, ngây thơ, háo hức thêm vào một chút nũng nịu.

Đầu ngón tay hắn run lên, trong lúc vô tình chạm vào đôi môi sưng tấy của cậu, đôi môi đỏ mọng bị quả dưa hấu ngâm đến lạnh, mềm mại như mây, chỉ cần một cái chạm liền tạo ra một dòng điện cực nhỏ, lan từ đầu ngón tay đến tận trong tim.

Tụng nhíu mày, chọn một miếng dưa hấu trông có vẻ ngọt khác đút cho cậu.

Chú chim nhỏ dễ thương quá mức cho phép xin bạn đồ ăn, có thể không cho sao? Không cho thì còn là người à?

Mãi đến khi Tiểu Đậu mang sữa lạnh ra, Tụng mới thoát khỏi cảm xúc khó hiểu, tiếp tục ăn.

Rõ ràng là đồ ăn cay tê kí©h thí©ɧ, nhưng ăn vào trong miệng lại đột nhiên không còn mùi vị gì, Tụng nhai như nhai sáp lắp đầy bụng mình, tựa lưng vào ghế nhắm mắt để bình tĩnh lại:

Quốc bảo này… thực là đòi mạng.



Tác giả có lời muốn nói:

Ý chí của người lớn dễ bị đánh bại trước vẻ dễ thương của bé con.

Bố Tụng (che mặt): Thua rồi.

Lưu ý: Tiểu Lam Mao trước thời kỳ phân hóa giới tính, tạm thời vẫn là một chú chim con lớn tuổi, do nội tiết tố bất thường gây dẫn đến chậm phát triển, điều này sẽ được giải thích sau.