Chương 3: Để tôi ôm cậu ấy

Edit + Beta: Vy Vy – Đại Mao Mao.

Chiếc FD150 bị cải tạo này cũng bạo lực như vẻ ngoài của nó, phóng tốc độ dọc theo đường cao tốc sân bay, động cơ gầm rú và khí thế khϊếp người, đúng như biệt danh của chiếc xe bán tải này – Raptor.

Tụng lái xe nhanh cũng rất vững vàng, triệu chứng say máy bay của Chấp Lan không bị tái phát, sau khi cảm thấy thoải mái hơn, cậu liền mở to đôi mắt tròn tròn lén nhìn ba người lạ đang có mặt.

Tiến sĩ Dư, người có mái tóc hoa râm mang theo kính gọng vàng có dây đeo, phong cách giống ông nội Mậu, khiến cậu cảm thấy thân thiết không thôi. Người trợ lý là một người đàn ông trung niên bình thường, ngoại hình và khí chất có thể xếp vào phạm trù “người qua đường Giáp”.

Điều đặc biệt nhất đương nhiên là Tụng ngồi ở ghế lái, Chấp Lan giống như một học sinh tiểu học vừa bị bạn cùng lớp bắt nạt, muốn tìm hiểu chi tiết về “đối thủ” của mình nhưng lại không dám lộ liễu quá mức, chỉ có thể lén lút nhìn trộm sau gáy tên giáo bá.Tóc dài, to con, hoang dã và cực kỳ dữ tợn.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Chấp Lan về Tụng.

“Hôm nay thiệt là làm phiền cậu rồi, Tụng, nếu không có xe của cậu, đống hành lý này không biết nhét đâu luôn.” Lời nói của người trợ lý cắt đứt dòng suy nghĩ của Chấp Lan.

“Không sao. Thuận đường.” Tụng nhàn nhạt liếc nhìn gương chiếu hậu, ngôn từ ngắn gọn trước sau như một, như thể nói thêm một chữ đều là hao tâm tốn sức.

Người trợ lý lúc này mới nhớ ra phải giới thiệu với khách phương xa, vội vàng nói điều gì đó để khuấy động bầu không khí:

“Cậu Chấp Lan, đây là Tiến sĩ Dư Thanh, trưởng nhóm nghiên cứu của Viện Ba Châu của chúng tôi. Anh là trợ lý của ông ấy, anh họ Lưu. Từ bây giờ mọi nhu cầu của em trong viện, đều có thể liên hệ với anh.”

Chấp Lan chưa bao giờ tham gia vào những hoạt động xã giao như vậy, cậu mím môi ngập ngừng hồi lâu, cũng chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, cuối cùng nhỏ giọng nói một câu: “Xin chào.”

Âm thanh của chàng trai trong trẻo và dịu dàng như whipping cream, ngọt nhưng không ngấy, mềm mại dễ chịu, gãi vào màng nhĩ, mang theo cảm giác ngưa ngứa từ ống tai đến đỉnh tim.

Tụng không dấu vết liếc nhìn gương chiếu hậu lần nữa, ngón tay nắm chặt vô-lăng thả lỏng ra, ngón trỏ gõ nhẹ hai lần, tâm tình tựa hồ rất vui vẻ.

Tiểu Đậu biết Chấp Lan sống nội tâm không hold nổi cảnh tượng như vậy nên tự nhiên chuyển chủ đề:

“Cảm ơn mọi người, tôi là hộ lý của Chấp Lan. Tôi tên Đậu Đậu. Sau này tôi sẽ liên hệ với tư cách là người liên lạc. Nếu anh có sắp xếp lịch trình gì, có thể trực tiếp thông báo cho tôi.”

“Nhất định rồi, chúng ta sẽ sắp xếp cho Chấp Lan điều kiện ăn ở tốt nhất, cậu có bất cứ yêu cầu cũng không cần khách khí, cứ nói với tôi, năm Viện nghiên cứu đều là người một nhà mà.”

Trợ lý Lưu và Tiểu Đậu trò chuyện sôi nổi, trong khi Chấp Lan vẫn tiếp tục lén nhìn người đàn ông tóc dài ở hàng ghế đầu.Khi đối phương quay đầu nhìn vào gương bên phải, một sợi tóc đỏ lộ ra trong mái tóc đen ngổn ngang, như thể đã được nhuộm cẩn thận.

Chấp Lan có chút mơ hồ, màu tóc và màu mắt là cơ sở quan trọng để phân biệt thú nhân với người bản địa, cũng có thể dựa vào những chi tiết như móng tay, màu da, tai các loại để phán đoán, nhưng cũng không quá rõ ràng.

Trong xã hội loài người có một quy tắc ngầm bất thành văn, ngoại trừ những người làm nghề giải trí, rất ít người bản địa nhuộm tóc, tóc đen và mắt đen là biểu tượng cho thân phận cao quý của người bản địa, họ không muốn bị coi như dị loài.

Tại sao Tụng lại nhuộm tóc? Hay là nói, anh ta cũng là một loài thú nhân quý hiếm nào đó.

Chấp Lan đang suy nghĩ điều gì đó, vô thức nhìn chằm chằm sợi tóc đỏ hồi lâu.

Lúc Tống liếc nhìn gương chiếu hậu lần nữa, bắt gặp ánh mắt của Chấp Lan, anh đưa tay vuốt mái tóc dài trên trán, sợi tóc đỏ tươi lập tức vùi vào trong mái tóc đen, tựa như chưa từng xuất hiện.

Tụng nhíu nhíu lông mày, đôi môi hồng mỏng nhẹ nhàng nhếch nhẹ có chút thích thú.

Nửa giờ sau, xe đã đến nơi. Phong cách kiến

trúc của Viện nghiên cứu Ba Châu và Viện Hoa Hạ về cơ bản là giống nhau, lấy màu xanh trắng làm chủ đạo, các tòa nhà thấp mái nhọn, mỗi tòa nhà có một diện mạo khác nhau, thể hiện phong cách hậu hiện đại tiên tiến.

“Tụng, tới đây là được rồi. Cậu cứ làm việc của mình đi. Cảm ơn rất nhiều.” Trợ lý Lưu chào hỏi nhân viên bảo vệ tại văn phòng bảo vệ của viện. Cánh cổng kim loại mở ra, trong viện rợp bóng cây xanh tươi, còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.

“Được.” Tụng không khách khí trả lời, gạt phanh tay, xuống xe giúp họ lấy hành lý.

Đợi đến khi mọi người xuống xe lại gặp phải một vấn đề mới – Chấp Lan ngủ rồi.

“Tiểu Lam, dậy đi nào, chúng ta tới nơi rồi.” Tiểu Đậu bước vào trong xe, nhẹ nhàng vỗ vỗ gò má của cậu.

Chấp Lan trải qua chuyến bay đường dài hơn mười giờ, lại bị say máy bay nôn đến choáng váng, một đường không hề nghỉ ngơi, thật vất vả mới có thể ngủ, nào có thể dễ dàng bị đánh thức như vậy?

Tiểu Lam Mao ngủ say chép chép miệng một cái, thở đều đều, nhưng lông mày lúc nhăn lại lúc lại thả lỏng, như thể đang mơ một giấc mơ kỳ lạ, hàng mi dày rậm buông xuống tạo ra một bóng râm nhỏ, khiến đôi má hồng hào của cậu trông càng long lanh hơn.

Xem đứa nhỏ ngủ ngon như vậy, hộ lý Tiểu Đậu mềm lòng, không đành lòng gọi cậu dậy nữa, đành phải cũng những người khác thương lượng trước: “Nếu không mọi người giúp tôi cầm hành lý một lát, tôi sẽ ôm cậu ấy vào?”

“Không thành vấn đề.” Trợ lý Lưu vừa trả lời xong, vừa định xách vali lên thì đã bị một cánh tay thon dài rắn chắc chặn lại.

“Để tôi ôm cậu ấy, một người xách một chiếc vali là được rồi.”

Hiếm khi Tụng nói được một câu dài như vậy, cộng với giọng nói trầm ấm, từng lời nói đều có khí chất bá đạo không cho người khác từ chối.

Tiểu Đậu có chút bối rối, Chấp Lan tuy gầy nhưng vẫn là một thiếu niên 19 tuổi, nặng hơn hai chiếc vali gộp lại, chú tài xế này nhìn lạnh như băng nhưng không ngờ lại nhiệt tình vui vẻ như vậy.

“Không cần phiền phức như vậy, cảm ơn anh. Em ấy ngủ say rồi, tôi ôm là được rồi.” Tiểu Đậu lễ phép từ chối.

“Tôi ôm cậu ấy.” Tụng lời ít ý nhiều lại nhấn mạnh lần thứ hai, không đợi Tiểu Đậu kịp phản ứng, liền đưa tay cầm vali quăng cho Tiểu Đậu, nghiêng người bước vào xe ôm Chấp Lan ra ngoài.

Tụng ôm lấy Chấp Lan đang ngủ say sải bước hướng về phía cửa, hắn ước lượng vật nặng trong lòng, dần dần cau mày:

Nghe nói là Quốc Bảo, sao lại nhẹ như vậy? Hoa Hạ đứng đầu năm Viện nghiên cứu lớn, vậy mà một đứa nhóc còn nuôi không nổi?

Cuối cùng sau khi thỏa mãn được ý tưởng quái đản “tự tay ôm Quốc Bảo”, Tụng nhưng lại có chút thay lòng đổi dạ:

Đứa nhỏ này mềm mềm mại mại, trên người thoang thoảng hương thơm, như là quả anh đào chín đầu tiên trên cành vào đầu mùa hè, thơm ngọt tươi mới, hận không thể gom toàn bộ sự mềm mại và hương thơm của cả mùa xuân tập hợp lại trên người. .

Thì ra đây chính là cảm giác được ôm Quốc Bảo trong tay sao?

Cũng được, rất dễ ôm.

Chấp Lan bị bước chân của hắn nhẹ lay động, gò má non mềm cọ vào cúc áo sơ mi, tạo thành một vết hồng, có chút đau đau.

Trong giấc mộng, Tiểu Lam Mao tưởng rằng mình bị hộ lý ôm lấy, dùng một tư thế tuyệt đối ỷ lại ủng vào trong ngực đối phương, cố gắng tránh né vật cứng.

Có thể Tụng không phải là Tiểu Đậu cẩn thận, hắn căn bản không chú ý tới chi tiết này, tiếp tục bước đi. Chấp Lan bị cạ đến không chịu nổi nữa, nửa tỉnh nửa mơ bĩu môi phản đối: “Tiểu Đậu… Mặt em đau.”

Giọng nói trong trẻo ban đầu bị cơn buồn ngủ ngâm cho trở nên khàn khàn và mềm mại, giống như bánh trôi bộc lấy kẹo phô mai, khiến bước đi vững vàng của Tụng rối loạn.

Một nhãi con quý giá và mỏng manh như vậy, thật là khó nuôi, trách oan cho Hoa Hạ rồi.

Người trợ lý dẫn họ đến nơi ở đã được sắp xếp trước, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tụng đặt cậu lên giường.

Tụng động ngón tay, giữ lấy vai và chân của Chấp Lan, nghiêng người nhẹ nhàng đặt cậu xuống ga trải giường. Chấp Lan vốn đã quen được ôm, vẫn giữ chặt cổ áo, lẩm bẩm: “Óc chó… uống”, thế nào cũng không chịu buông ra.

Tiểu Đậu xấu hổ cười giải thích: “Trước khi đi ngủ em ấy thường uống một ly sữa óc chó, có thể là phản xạ có điều kiện.”

“Đi lấy đi,” Tụng vẫn duy trì tư thế cúi người ôm Chấp Lan vào trong lòng, nghiêng đầu cho trợ lý Lưu một ánh mắt.

“Ở đây chúng tôi cũng có, đợi một chút, tôi đến bộ phận hậu cần lấy!”

Trợ lý Lưu nhanh chóng bước ra khỏi phòng, bảy tám phút sau quay lại với một cốc sữa óc chó ấm.

Tụng lấy ly sữa từ tay trợ lý Lưu, một tay vòng qua lưng Chấp Lan, nâng thân trên của cậu lên rồi đưa ly vào miệng cậu.

Chóp mũi nhỏ của Chấp Lan mấp máy hai cái, ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, cậu theo bản năng há miệng ngậm lấy mép cốc, nhấp một ngụm sữa ấm. Tuy nhiên, uống sữa lúc đang mơ ngủ có chút khó khăn, Chấp Lan uống chưa tới vài ngụm đã bị sặc.

Cậu đẩy chiếc cốc ra rồi ho dữ dội, khụ khụ liền tỉnh luôn, cậu bối rối nhìn Tụng ở trước mặt, trong đôi mắt to chứa đầy sương mù ẩm ướt.

Tụng còn bối rối hơn cậu, đây là lần trải nghiệm đầu tiên chăm bé trong đời của hắn, liền lâm vào một trận chiến Waterloo* —— đứa nhỏ bị sặc sữa.

** Waterloo: là một trong những trận đẫm máu nhất của đầu thế kỷ 19, gần 200.000 binh lính của 7 vùng lãnh thổ đều tham gia chiếu đấu. Khi tiếng súng đầu tiên khai hỏa cho tới 9 giờ sau đó quân Napoleon đầu hàng, có khoảng 65.000 lính đã chết hoặc bị thương.

Vào thời khắc mấu chốt, hộ lý chuyên nghiệp đành phải ra trận, Tiểu Đậu nhanh chóng bước đến bên giường vỗ nhẹ vào lưng Chấp Lan, đồng thời lấy khăn giấy lau đi những giọt nước mắt sinh lý nơi khóe mắt, còn không quên quay đầu động viên Tụng đang luống cuống tay chân:

“Không sao đâu. Thanh quản của thú nhân họ chim phát triển tương đối hướng phía trước nên rất dễ bị nghẹn. Chỉ cần vỗ nhẹ là sẽ ổn thôi.”

Tụng lóng ngóng thu tay lại, đứng dậy chào tạm biệt bọn họ: “Tôi đi trước, hẹn gặp lại.”

Chấp Lan vừa tỉnh ngủ liền ho đến hai má đỏ bừng, còn chưa hiểu rõ tình huống trước mắt, tại sao vừa mở mắt liền nhìn thấy ông chú tóc dài hung hãn đang cho mình…?

Uống sữa? ? ?



Tác giả có lời muốn nói:

Bố Tụng: Nghe nói con quan tâm đến áo vest của bố phải không? Em lại đây, tôi cởi ra cho em xem

Tiểu Lam Mao: Hu hu hu, không cần???

Lưu ý: Huaxia – Huaxia (花下 – 华夏), Ba Châu không phải Brazil, nó gần giống Bashu (lẩu + đầu thỏ?) Đây là thế giới tưởng tượng, đừng đi sâu vào chi tiết nhé~