Edit + Beta: Vy Vy – Đại Mao Mao.
Chấp Lan tràn ngập trông ngóng đối với Viện nghiên cứu Ba Châu, nhưng sự ngóng đợi này chỉ giới hạn ở sự chờ đợi trong im lặng, rồi lại đếm từng ngày bằng cách gom những cánh hoa trên ban công.
Tiểu Lam Mao lớn lên trong vườn địa đàng, tâm tư đơn thuần, đối với thế giới bên ngoài hoàn toàn không có khái niệm gì, cũng không biết phải chuẩn bị những gì, dù sao kể từ khi cậu sinh ra ngay cả cửa nghiên cứu cũng chưa từng rời khỏi.
Nói một cách tử tế thì có vẻ ngây thơ, nhưng nói trắng ra thì chính là ngu ngư ngơ ngơ.
Người giám hộ chịu trách nhiệm của Chấp Lan, nhà nghiên cứu Lâm Mậu, biết rõ chỉ số IQ của nhóc Quốc Bảo này, nên đương nhiên đối với chuyến đi đến Ba Châu lần này của cậu thập phần lo lắng. Những đóa hoa mỏng manh được nuôi dưỡng trong nhà kính, đột nhiên phải rời khỏi nơi ở quen thuộc, dù bất cứ ai cũng sẽ vì thế mà lo đến đổ mồ hôi hột.
Khi Lâm Mậu tìm thấy Chấp Lan, cậu vừa hay hoàn thành xong bài tập thể chất ngày hôm nay – nhảy dây 100 cái.
Chấp Lan sinh ra đã yếu ớt, ngay cả một bài tập kiểm tra thể chất của một học sinh tiểu học cũng có thể khiến cậu mệt muốn chết.
“Tiểu Lam, hành lý của con đã thu dọn xong hết chưa?” Lâm Mậu bước nhanh tới, từ trong túi thức ăn mang theo bên mình lấy ra một quả anh đào to, đút cho Tiểu Lam Mao đang thở hổn hển.
Chấp Lan thở hổn hển, ném sợi dây nhảy sang một bên, bĩu môi cầm lấy quả anh đào đỏ mọng, cạp một miếng, nếm được vị nước ngọt mà vui vẻ cười rộ lên:
“Cám ơn ông Mậu, Tiểu Đậu đã chuẩn bị xong hết rồi ạ, con chỉ chờ ngày khởi hành thôi.”
Lâm Mậu phiền muộn sờ sờ đỉnh đầu cậu: “Điều kiện ở Ba Châu khẳng định không bằng chúng ta, Tiểu Đậu sẽ chăm sóc con thật tốt, nhưng con cũng phải tự biết bảo vệ mình, đừng ở bên ngoài chịu thiệt nghe chưa.”
“Chịu thiệt là gì vậy ạ?” Chấp Lan dùng đôi mắt trong veo không hiểu thế sự của mình nghiêng đầu nhìn ông nội.
Lâm Mậu nghẹn ngào, dường như trong từ điển của Tiểu Lam Mao thật sự không có từ “chịu thiệt”.
Điều dũng cảm nhất mà cậu đã làm trong 19 năm qua chính là thoát khỏi trói buộc của vỏ trứng và chui ra thành công, cuộc sống về sau của cậu đều được các nhân viên của viện cẩn thận che chở, làm gì chịu đựng qua nửa điểm sóng gió?
Lâm Mậu kiên nhẫn dạy cậu: “Chịu thiệt có nghĩa là bị người khác ức hϊếp, đối với con không tốt, đánh con, hoặc dùng nhiều cách khác làm tổn thương con thì đều là bắt nạt.”
“Ồ,” Chấp Lan gật đầu như đã hiểu: “Nếu có người ức hϊếp con, thì con phải làm sao ạ?”
Lâm Mậu lại nghẹn ngào, này thật sự không có biện pháp nào, ông thậm chí còn định mua thêm một vé máy bay, đích thân hộ tống Tiểu Lam Mao đến Ba Châu “xem mắt”.
Nhưng mà Hoa Hạ, không chỉ có mình bé Lam, còn có rất nhiều thú nhân quý hiếm cần ông ở lại chăm sóc.
“Ông sẽ liên hệ nhân viên Viện Bá Châu, nhờ bọn họ chăm sóc con thật tốt, lần này qua đó, chắc con phải ở lại một hai năm, vì vậy nhất định phải hòa hợp với mọi người.”
“Dạ,” Chấp Lan ngoan ngoãn gật đầu, háo hức nhìn túi đựng thức ăn của ông Mậu như cún con xin ăn: “Sao con phải đi một hai năm vậy ạ? Con sẽ nhớ mọi người lắm.”
Lâm Mậu lấy ra một quả anh đào khác đút cho cậu: “Thời kỳ phân hóa của con đã bị trì hoãn rất nhiều rồi, ông vẫn chưa tìm ra nguyên nhân. Phương pháp xúc tác của Viện Ba Châu tiên tiến hơn chúng ta, bọn họ sẽ giúp con hoàn thành kỳ phân hóa, sau đó tìm phối ngẫu cho con, cứ từ từ, không cần gấp gáp.”
Chấp Lan híp mắt lại, nhai quả anh đào to ngon ngọt, như có điều suy nghĩ nói: “Ông ơi, con thật sự sẽ phân hóa thành Alpha sao?”
Lâm Mậu khẳng định: “Trước khi xét nghiệm tiền duy truyền có thể chứng minh con có 90% khả năng trở thành Alpha, cho nên chúng ta đã chọn cho con một Omega giống cái làm bạn đời rồi, nếu phát sinh xác suất nhỏ còn lại thì chúng ta sẽ tìm biện pháp khác.”
“Được ạ. ”
Chấp Lan nghịch nghịch ngón tay, dùng kỹ năng toán học nửa mùa của mình để tính toán: 90% khả năng biến thành alpha nè, 90% khả năng không bị cách ly sinh sản với đối phương nè, vậy cuối cùng xác suất đẻ trứng là bao nhiêu ta? ?
Khó quá đi à…
Tuy rằng cậu không cách nào tính toán ra giá trị cụ thể, nhưng Chấp Lan tin chắc, lần này có khả năng tìm phối ngẫu thành công rất cao, tóm lại cậu có thể có một quả trứng thuộc về mình rồi.
Ba ngày sau, với lý tưởng tối cao là “đẻ trứng”, Chấp Lan cùng với Tiểu Đậu bắt đầu cuộc hành trình đến Viện nghiên cứu lục địa Ba Châu ở bên kia đại dương.
Máy bay xuyên qua những đám mây và bay qua vùng biển rộng lớn, giống như một con chim khổng lồ đang bay cao. Chú chim xanh nhỏ trong cabin lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác được bay, và chú chim tràn đầy kích động nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên bầu trời tịch liêu lại hoang vu khiến cậu mơ tưởng viễn vông không ngừng, cậu không khỏi não bổ đến việc tổ tiên của loài chim đã khám phá khu vực bí ẩn này như thế nào, hậu không thể tự mình có thể trở thời tổ tiên, mọc ra một đôi cánh uy phong hùng vĩ.
Hậu quả của việc quá phấn khích là Chấp Lan bị say máy bay, cảm giác buồn nôn mãnh liệt xông thẳng lên não, cậu che miệng nhảy cẩn lên, đôi mắt to ngấn nước.
“Thật không hiểu nổi, một con chim như em mà lại say máy bay?” Tiểu Đậu vừa đưa cho cậu một túi nôn, Chấp Lan liền oẹ một tiếng phun ra.
Tiểu Đậu vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng, mở chai nước cho cậu súc miệng, nhẹ nhàng vỗ vỗ tấm lưng gầy gò của cậu: “Em ngoan ngoãn một chút, đeo bịt mắt ngủ đi, còn phải bay mười tiếng hơn lận đấy.”
Chấp Lan nôn hết đồ ăn trong dạ dày ra mới coi như dễ chịu hơn một chút, một giọt nước mắt sinh lý đọng lại trên khóe mắt đỏ hoe, dùng âm thanh nức nở khe khẽ: “Em không muốn mọc cánh nữa đâu, bay ở trên trời chóng mặt quá.”
Sau hơn mười giờ bay, hai công dân xa lạ của đại lục Hoa Hạ đã hạ cánh xuống điểm đến của họ là sân bay Thục Trung.
Viện Ba Châu rất coi trọng cuộc “hôn nhân” xuyên lục địa này, nhân sự được cử đến đón bọn họ đều là nhà nghiên cứu thâm niên của viện, Tiến sĩ Dư và trợ lý của ông. Sau khi nhận được thông báo chuyến bay hạ cánh, hai người đang đợi ở cổng đón khách đã nhìn thấy mái tóc xanh đặc trưng của Chấp Lan trong nháy mắt.
“Hey, bên này!” Người trợ lý vẫy tay chào hai người qua lan can.
Tiểu Đậu kéo vali, còn phải đỡ lấy Chấp Lan yếu ớt, nhưng bước đi lại rất nhanh nhẹn, không hề làm mất mặt Viện nghiên cứu Hoa Hạ chút nào.
Nhưng mất mặt lại là Chấp Lan, một đường ói không ngừng, Tiểu Lam Mao mềm nhũn nằm rũ rượi trên một chiếc vali lớn, giống như một đứa trẻ đang đẩy xe tập đi, đẩy một bước đi nửa bước, xiêu xiêu vẹo vẹo thiếu chút nữa ngã sấp mặt.
Các nhân viên điều dưỡng có thể làm việc trong năm viện nghiên cứu lớn đều là những nhân viên ưu tú có chuyên môn được tuyển chọn cẩn thận, tố chất thân thể tốt, kiến
thức điều dưỡng và phẩm chất đạo đức liên quan của họ đều phải trải qua tầng tầng lớp lớp bài sát hạch. Là người chăm sóc quốc bảo Tiểu Lam Mao, Tiểu Đậu đương nhiên là người giỏi nhất trong giới chuyên môn điều dưỡng.
‘Đậu lực điền’ trực tiếp dựng Chấp Lan dậy, hai ba bước chạy đến gặp nhân viên đón ở sân bay, dùng giọng điệu khá trang trọng chào hỏi, người trợ lý xách vali rồi họ cùng nhau đi bộ đến bãi đậu xe.
Tiến sĩ Dư đối với Chấp Lan hiện rõ hứng thú nghiên cứu gần như cuồng nhiệt, nhưng lại e ngại địa vị của mình, ông không muốn tỏ ra thô lỗ trước mặt những vị khách đến từ xa, ông chỉ có thể dùng đôi mắt nhìn đi nhìn lại mái tóc xanh xinh đẹp và làn da trắng nõn của cậu, yên lặng cảm thấn sự kỳ diệu của đấng tạo hóa.
Người trợ lý dẫn họ đến một chiếc xe bán tải màu đỏ hầm hố, cúi người về phía trước mở cửa ra hiệu cho hai vị khách lên trước.
Đôi mắt Tiểu Đậu sáng lên, cũng không giấu vẻ hâm mộ, vuốt ve cánh cửa xe dày nặng nhưng đường cong lại mượt mà, tự lẩm bẩm: “FD150, hybrid 6 xi-lanh, công suất 380 mã lực, đèn pha 7 hình, xứng đáng là Raptor’ trong truyền thuyết a, ngầu xỉu!”
Chấp Lan hoàn toàn không nghe thấy Tiểu Đậu nói gì, đến bây giờ cậu vẫn còn choáng váng, gầm xe bán tải quá cao, chân cậu vẫn còn mềm, cố gắng mấy lần cũng không thể leo lên được. Chỉ có thể thuận thế dựa vào cửa xe, đợi Tiểu Đậu chất hành lý lên xe rồi mới ôm cậu lên xe.
Sắc mặt non nớt của Chấp Lan có chút tái nhợt, dán vào cửa sổ xe như chiếc bánh kếp*, mệt mỏi mà co quắp ngẩn người.
**Nguyên raw: 烙饼 – Laobing là một loại bánh mì dẹt không men phổ biến ở các vùng phía bắc Trung Quốc, bao gồm cả Bắc Kinh. Đôi khi nó được gọi là bánh kếp của Trung Quốc. Laobing có thể có kích thước bằng một chiếc bánh pizza lớn, dày khoảng một cm, có kết cấu bột và dai.Mái tóc xanh đẫm mồ hôi được vén ra sau tai, quai hàm lộ ra hoàn toàn, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt đặc biệt to, trong con ngươi đen láy có một tia xanh lam, khiến cậu trông đẹp đẽ mà cao quý.
Chấp Lan mới tê liệt được hai phút thì cửa tài xế đột nhiên mở ra, một người đàn ông cao lớn bước xuống xe.
Người đàn ông này cao hơn Chấp Lan rất nhiều, hai chiếc cúc trên cổ áo sơ mi tùy ý cởi ra, mái tóc dài rất bắt mắt, ngổn ngang lộ liễu nhưng rất có phong cách.
Tướng mạo của người này ngược lại rất phù hợp với kiểu tóc của hắn, giống như một bông hoa có hương thơm nồng nàn, sắc thái diễm lệ, trên gương mặt chói mắt của hắn toát ra một khí thế hung hãn dọa người.
Hắn ta nhẹ nhàng liếc nhìn Chấp Lan, vẻ mặt có chút thờ ơ, thản nhiên nói: “Cửa kính ô tô rất bẩn.”, như là răn dạy, sau đó không mang theo bất luận cảm tình sắc thái gì.
Chấp Lan rùng mình, bị giọng nói trầm thấp của người đàn ông làm cho cả người nổi da gà, tim đập trong nháy mắt lỡ vài nhịp.
“Tụng, lại đây giúp cái. Chiếc vali này lớn quá, phải dùng dây đai cố định lại.”, trợ lý lên tiếng gọi hắn.
“Biết rồi.” người đàn ông tên là Tụng đi ngang qua Chấp Lan, đi ra sau giúp đỡ trợ lý sắp xếp hành lý.
Chấp Lan bị bơ ngơ ngác đứng tại chỗ, bị cái liếc nhìn ban nãy của hắn làm cho sợ hãi:
Ông chú này… nhìn dữ quá đi.
—-
Tác giả có lời muốn nói:
Cha Tụng: Thế này mà hung dữ? Đừng lo lắng, bây giờ tôi sẽ cho em biết thế nào gọi là “chịu thiệt” và “bắt nạt”
Nhìn ra rồi ha, Tiểu Lam Mao là một con vẹt thuần chủng, thích các loại hạt, quả anh đào và hạt dưa. Các bạn nuôi vẹt có thể tự biên tự diễn ra nha (?˙?˙?)