Chương 53: Tranh chấp

Lúc đó, Mộ Dung Uyên cùng phế thái tử Mộ Dung Nhược còn quanh quẩn ở Túc Nghiệp, vốn muốn nhìn xem có còn cơ hội nào để thừa dịp hư mà vào hay không. Nhưng sau khi Tây Tĩnh triệt binh, Cô Trúc cũng lui về Tiểu Tuyền Sơn. Ông ta chỉ còn dư lại chưa đến một vạn tàn binh, tuyệt đối không thể làm được gì.

Tàng Thiên Tề liên tục đi theo bên cạnh Mộ Dung Uyên, bảy thích khách lần trước, đều là đệ tử đắc ý của ông ta. Mà bây giờ bảy người đó đều đã sa thân trong chiếu ngục, sống chết không rõ, chỉ sợ là không thể cứu được. Tàng Kiếm Sơn trang trải qua lần thất bại này, thực lực đã suy giảm cực lớn.

Hiện thời trừ ông ta, cũng chỉ còn lại Tàng Ca còn có sức đánh một trận.

Mà Tàng Phong, Tàng Tiêu lặng yên không một tiếng động biến mất, cũng khiến ông ta đoán ra sau lưng Mộ Dung Viêm chắc chắn còn có một thế lực bí mật nào đó. Trong lòng ông bao phủ toàn mây đen, chỉ có thể khuyên Mộ Dung Uyên: "Bệ hạ, hiện trong triều hết thảy đều đã định, không bằng bệ hạ mang thái tử, tạm thời rời khỏi Đại Yến, tìm kiếm sự giúp đỡ từ ngoại bang."

Mộ Dung Uyên mấy phen khuyên bảo Cô Trúc cùng Tây Tĩnh xuất binh không thành, mắt thấy chiến cơ đã bỏ lỡ, lúc này cũng có chút chán nản, nói: "Nhưng hiện thời nhìn tất cả các nước, làm gì có quốc gia nào thực sự muốn giúp ta đâu?"

Tàng Thiên Tề nói: "Bệ hạ sao lại nói ra lời ấy? Từ trong tới ngoài triều, trung thần nghĩa sĩ đứng về phía bệ hạ còn rất nhiều, Pháp Thường Tự..." Ông ta nói đến chỗ này, rốt cục không tiếp tục nói hết.

Mộ Dung Uyên nói: "Nghịch tử đáng hận, nghĩ đến khi đó nếu như Ôn Thế chưa bại, Cô vương sao có thể đến nông nỗi này!"

Mộ Dung Nhược đứng ở một bên, nói: "Phụ vương, dù sao Ôn Soái cũng đã mất. Chúng ta vẫn nên trù tính chuyện trước mắt đi." Mộ Dung Uyên nhìn sang, hỏi: "Ngươi có thượng sách gì?"

Mộ Dung Nhược nói: "Mộ Dung Viêm liên tục tuyên bố với người trong thiên hạ, y khởi binh phản nghịch, chỉ là vì muốn tru sát ta cùng mẫu hậu. Hiện thời mẫu hậu đã chết thảm ở trong tay y, nếu như phụ vương mang thủ cấp của nhi thần quay về Tấn Dương, đến lúc đó xem y làm sao dán được miệng người trong thiên hạ?"

Mộ Dung Uyên ngẩn ra, nói: "Nói gì vậy? Ta thân là cha ngươi, lại là vua của một nước, há có thể lấy thủ cấp của thân sinh cốt nhục ra làm hòa với nghịch thần phản bội hay sao?"

Mộ Dung Nhược còn chưa mở miệng, bên cạnh Tàng Thiên Tề đã nói: "Bệ hạ, theo thảo dân thấy, lời này của thái tử điện hạ vẫn có thể xem là thượng sách. Mộ Dung Viêm khởi binh, chưa bao giờ nói là muốn bức vua thoái vị, vẫn luôn tôn ngài làm Yến vương. Chính y bất quá là Đại vương. Dân chúng triều thần vì thế mới bị khuôn mặt giả nhân giả nghĩa của y mê hoặc. Nếu như bệ hạ trước mắt bao người trở lại Tấn Dương, y không thể không mời ngài vào thành. Còn thủ cấp của thái tử điện hạ, cũng không nhất định phải lấy đầu của chính điện hạ dâng lên."

Mộ Dung Uyên suy nghĩ một chút, nói: "Chẳng lẽ các ngươi tin rằng nó khởi binh tạo phản thật sự không phải vì muốn cướp vương vị hay sao?"

Tàng Thiên Tề nói: "Bệ hạ thử nghĩ xem, thời gian qua, y có dùng mọi biện pháp bắt gϊếŧ chúng ta không?"

Mộ Dung Uyên ngẩn ra, trước kia ông ta cho rằng Mộ Dung Viêm không động thủ với mình, là vì Mộ Dung Viêm không có thực lực làm chuyện đó. Nhưng sau vài trận chiến, ông ta cũng bắt đầu hoài nghi, Mộ Dung Viêm liên tục làm cho ông ta đông trốn tây chạy, nhưng vẫn không hiểu vì sao chưa ra tay. Thật sự là bởi vì thực lực không đủ hay sao?

Tàng Thiên Tề nói: "Bệ hạ, y nhiều lần tha cho bệ hạ, thậm chí cũng không chịu gϊếŧ chết thái tử, kỳ thật cũng là bởi vì một khi thái tử gặp nạn, y sẽ không còn lý do để bức bách bệ hạ."

Mộ Dung Nhược đứng bên cạnh bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Lúc trước Phương Thành bị phá, ta lẻn về cung muốn đưa mẫu hậu đi. Nhưng mẫu hậu đã uống thuốc độc, lại thấy Mộ Dung Viêm cùng Tả Thương Lang vào cung. Ta bất đắc dĩ phải tránh trên xà nhà, lúc mẫu hậu chết, nhịn không được rơi lệ. Khi đó Tả Thương Lang rõ ràng đã phát giác ra, lại không hề ngẩng đầu lên. Nhi thần vẫn luôn không hiểu vì sao, hóa ra là vì cô ta muốn giúp nghịch đảng giữ lại nhi thần, để phụ vương không thể thỏa hiệp!" (Ài, Tả Thương Lang mềm lòng từ bi thôi, suy nghĩ mưu mô kinh.)

Mộ Dung Uyên nói: "Nghịch tử này, chỉ hận lúc trước Cô vương mềm lòng, chưa từng nhìn ra lòng muông dạ thú của nó!"

Tàng Thiên Tề nói: "Bệ hạ bớt giận, nếu việc đã đến nước này, thảo dân vì bệ hạ chuẩn bị một cái đầu người, bảo đảm Mộ Dung Viêm nhìn không ra thực hư. Bệ hạ có thể nói dối là đã tru sát thái tử, bức bách y giao ra ngôi vị hoàng đế. Nhưng mà chuyện này, nhất định phải ở trước mặt công chúng, để đề phòng y gϊếŧ người diệt khẩu."

Mộ Dung Uyên trầm ngâm một lát, nói: "Vậy sau này, Nhược nhi phải làm như thế nào đây?"

Tàng Thiên Tề nói: "Thảo dân sẽ đi theo thái tử một lần nữa thuyết phục gia bang, tìm kiếm ngoại lực giúp đỡ. Nếu như Mộ Dung Viêm bị ép thoái vị, bệ hạ đăng cơ, nghĩ đến ngoại bang cũng sẽ có người chịu giúp đỡ chúng ta."

Mộ Dung Uyên chau mày, trầm ngâm một lúc, nói: "Vậy thì thái tử liền giao cho ngươi."

Tàng Thiên Tề quỳ xuống đất vái: "Bệ hạ hãy yên tâm, thảo dân xin thề chắc chắn bảo vệ điện hạ an toàn, không phụ sự phó thác của bệ hạ."

Mộ Dung Uyên nâng ông ta đứng dậy, nói: "Thật sự đến lúc sơn cùng thủy tận, mới hiểu được như thế nào là hiệp can nghĩa đảm. Tàng ái khanh, nếu như một ngày kia, trẫm có thể đoạt lại non sông, nhất định sẽ không bạc đãi gia tộc Tàng thị."

Tàng Thiên Tề lại vái một cái, Mộ Dung Uyên sai người mang giấy bút tới, bắt đầu nghĩ viết chiếu thư.

Tấn Dương Thành, từ lúc Tả Thương Lang hồi cung xong, liền liên tục ở tại Ôn phủ. Ngẫu nhiên trong cung sẽ phái người đưa đến rất nhiều dược liệu thuốc bổ, nhưng mà mặc kệ người Vương Doãn Chiêu phái tới ám chỉ rõ ràng như thế nào, nàng cũng vẫn không chịu vào cung. Chỉ nói là thương thế chưa lành, nằm trên giường không dậy nổi.

Hôm nay, ngay đến cả thái y cũng nói nàng có thể xuống đất đi lại được rồi, không còn lý do, nàng đành phải vào triều.

Cũng chính ngày đó, trong triều xảy ra một chuyện đại sự. Yến vương Mộ Dung Uyên liên tục lênh đênh bên ngoài đột nhiên phát chiếu tự luận tội, xưng chính mình "Thiên vị văn thần, bế tắc nghe nhìn", cứ thế bị Văn Vĩ Thư che mắt, phán sai vụ án của Dương Kế Linh, lại bởi vì tấm lòng vị tha đối với con, không đành lòng trách phạt phế thái tử, làm cung đình bị rối loạn. Hiện thời nhìn lại chuyện cũ, giật mình tỉnh mộng. Liền phát chiếu thư tự trách tội, truyền bá thiên hạ, công bố cho tất cả được biết.

Trên triều đình, gia thần đều một mảnh lặng im. Nếu như lão thừa tướng Tiết Thành Cảnh còn ở đây, chắc hẳn mọi người nhất định sẽ căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ quyền lợi của mình, yêu cầu Mộ Dung Viêm nghênh đón Mộ Dung Uyên hồi triều. Nhưng hiện tại vết xe đổ của Tiết Thành Cảnh vẫn còn đó.

Chính ông ta mặc dù tạm cư chỗ ở cũ, nhưng mà vợ thì chết thảm, mấy người con trai đến nay vẫn đều còn ở trong ngục. Ai dám bước theo gót ông ta?

Nhưng cũng không ai dám góp lời bảo Mộ Dung Viêm bỏ mặc, lúc Mộ Dung Uyên tại vị, mặc dù nhu nhược an phận, nhưng dù sao trong hai mươi mấy năm, văn dùng Tiết Thành Cảnh, võ dùng Ôn Thế, rốt cuộc đối xử với người dưới cũng vẫn thỏa đáng.

Mặc dù nhu nhược an phận, nhưng hạ thần, làm sao có thể tự tiện nghị luận khuyết điểm của bậc quân chủ? Huống chi lúc này, một khi mở miệng, sau này trong mắt các cựu thần, vô luận như thế nào cũng thoát không được ô danh loạn thần tặc tử.

Mộ Dung Viêm không nói gì, trên triều đình, trong đám hạ thần lúc đó ai cũng có tâm tư riêng. Giống như đám Cam Hiếu Nho, đương nhiên là không hy vọng Mộ Dung Uyên hồi triều. Nhưng phe cựu thần như Tiết Thành Cảnh, sâu trong lòng lại tuyệt đối ủng hộ. Khương Tán Nghi đương nhiên cũng không muốn Mộ Dung Uyên hồi triều. Nhưng lão ta liên tục tự nói mình là "trung thần" của Yến vương, không thừa nhận lúc trước chính mình mở rộng cửa Phương Thành, đón quân Mộ Dung Viêm vào thành.

Hiện thời lão đương nhiên cũng không thể trực tiếp biểu lộ rõ ràng ý kiến của bản thân.

Còn nữa, Mộ Dung Viêm thời gian qua quảng cáo rùm beng nhân hiếu thâm tình. Y đối với Mộ Dung Uyên đuổi mà không gϊếŧ, là hiếu. Đối với Khương Bích Lan mãi mãi không rời, là tình. Đối với bộ hạ cũ của Ôn thị, di thần của Yến vương trong triều vẫn sử dụng như ban đầu, là nhân.

Mà từ lúc y nắm giang sơn tới nay, vô luận là trận Hôi Diệp Nguyên, hay dụng binh với Túc Nghiệp Thành, tấn công Mã Ấp Thành, đều là vì chống lại Tây Tĩnh. Những chiến công này là do sức lực của tướng lãnh, nhưng cũng là chiến công của quân chủ như y.

Y mặc dù đoạt chính, nhưng không hề bị mang danh tặc.

Mà hiện thời, Mộ Dung Uyên đột nhiên phát ra chiếu tự luận tội, rất có ý hồi triều. Y nếu như đồng ý, là sẽ phải thoái vị nhường quyền, nhưng giữ được một cái mỹ danh, trọn vẹn danh tiếng nhân đức từ trước cho tới nay của mình. Còn nếu như không đồng ý, chẳng khác nào hướng người trong thiên hạ thừa nhận những gì y nói lúc trước đều là dối trá, hết thảy mọi chuyện xảy ra chẳng qua cũng chỉ vì quyền vị, còn gì mà nhân nghĩa hiếu đạo?

Triều đình văn võ im hơi lặng tiếng, Mộ Dung Viêm gẩy nhẹ đề châu trong tay, nói: "Nếu như chư vị ái khanh đã không còn gì để tấu, trước hết bãi triều đi."

Vương Doãn Chiêu cao giọng tuyên bố bãi triều, quay về đến trong cung, Mộ Dung Viêm nói: "Thương thế của A Tả sao rồi?"

Vương Doãn Chiêu là người tinh tế, biết Mộ Dung Viêm quan tâm, mấy ngày nay luôn hỏi tình hình từ phía thái y. Nghe y hỏi, lập tức nói: "Hồi bẩm bệ hạ, thương thế Tả tướng quân đã không còn đáng ngại, nghe nói buổi sáng còn cùng Định Quốc Công đánh quyền."

Mộ Dung Viêm gật đầu, nói: "Tuyên nàng vào cung."

Tả Thương Lang sáng sớm đã nghe nói Mộ Dung Uyên ban bố chiếu tự trách tội, lúc này nhận được Mộ Dung Viêm truyền triệu, thật cũng không trì hoãn, một đường nhập cung.

Đi vào thư phòng, nàng hơi ngẩn ra, trong thư phòng trừ nàng, còn có Khương Tán Nghi, Cam Hiếu Nho hai vị thừa tướng đều ở đây. Tả Thương Lang vào bên trong lễ bái, Mộ Dung Viêm nói: "Đứng lên đi, hiện thời trong cả triều văn võ, cũng chỉ còn các ngươi có thể cùng cô nói được vài câu thật lòng. Chuyện phụ vương, theo các ngươi, phải xử trí như thế nào?"

Cam Hiếu Nho nói: "Bệ hạ, hiện thời triều cục đã yên ổn, không thích hợp lại nảy sinh phong ba. Theo thần thấy, vô luận Yến vương có hồi cung hay không, vương quyền đế vị, đều không thể lại thay đổi. Thần nghị, có thể tôn người kia làm thái thượng hoàng, vẫn hưởng cung phụng của thái thượng hoàng. Nhưng một nước không thể có hai vua, chính sự triều đình, không thể nhúng tay."

Mộ Dung Viêm không nói gì, Khương Tán Nghi nói: "Bệ hạ, trên triều đình, cựu thần chiếm phần đông. Dù cho bệ hạ có tôn Yến vương là thái thượng hoàng, khó bảo đảm trong đám triều thần này sẽ không có kẻ nào mong đợi ông ta tái nhập đế vị. Mà Yến vương lênh đênh trăn trở, nếu không phải đến mức sơn cùng thủy tận, há lại phải thỏa hiệp với bệ hạ? Nếu như ông ta về triều, chẳng lẽ vì thực sự muốn an hưởng phú quý làm thái thượng hoàng nhàn nhã hay sao?"

Mộ Dung Viêm cuối cùng nói: "Theo ý kiến của ngươi, phải làm như thế nào?"

Khương Tán Nghi nói: "Bệ hạ, theo ngu kiến của thần, từ xưa đến nay, giang sơn đế nghiệp có bao giờ nhắc đến chuyện tình cảm? Mặc dù bệ hạ nhân hiếu, nhưng vì non sông Đại Yến, cũng không thể mềm lòng!"

Tả Thương Lang nghe thấy lời này, quay đầu nhìn Khương Tán Nghi một cái, lão này cũng thật sự quá tàn nhẫn. Nói gần nói xa, rõ ràng là muốn đưa Mộ Dung Uyên vào chỗ chết. Trong các triều thần, lão ta cùng với Cam Hiếu Nho đều là cựu thần của Mộ Dung Uyên, nhất là lão, luôn được vô cùng trọng dụng.

Không thể tưởng tượng được thân là hữu tướng, một khi làm phản, thế nhưng liền độc ác muốn đẩy chủ cũ vào chỗ chết.

Mộ Dung Viêm nghe thấy vậy, cũng chưa tỏ thái độ gì, Khương Tán Nghi lại nói tiếp: "Bệ hạ, vi thần cho rằng, hiện thời Yến vương hồi triều, bệ hạ có thể tạm thời đáp ứng. Hơn nữa có thể chuẩn bị nghĩ chiếu thoái vị."

Cam Hiếu Nho nói: "Ý Khương đại nhân là gì? !"

Khương Tán Nghi nói: "Bệ hạ, Yến vương hiện thời mặc dù có ý hồi triều, dù sao cũng chưa hề hồi triều. Vi thần có một kế, có thể khiến người kia vô pháp hồi triều."

Tả Thương Lang ngẩn ra, Cam Hiếu Nho lập tức cũng phản ứng, nói: "Khương đại nhân nói là... trên đường Yến vương hồi triều..." Ông ta làm động tác cắt cổ.

Khương Tán Nghi nói: "Chuyện này có gì là không thể?"

Cuối cùng Tả Thương Lang cũng lên tiếng: "Nhưng..." Nàng vừa nói, Khương Tán Nghi cùng Cam Hiếu Nho đều nhìn lại, nàng suy nghĩ một chút, vẫn nói nốt lời, "Nhưng Yến vương với bệ hạ, dù sao cũng là cha con ruột. Làm chuyện ám sát như thế này, khó tránh thất đức."

Khương Tán Nghi cười lạnh, nói: "Tả tướng quân nói như vậy cũng không đúng, lúc trước ngài đến Ngư Dương ám sát Yến vương, có từng nghĩ tới Yến vương cùng bệ hạ là cha con ruột hay không? Tại sao bây giờ, Yến vương sắp sửa lâm triều, ngươi lại nhớ tới?"

Tả Thương Lang nói: "Khi đó, là vì Ôn Soái vẫn còn có lực đánh một trận, ta cũng không hy vọng bởi vì Yến vương mà loại bỏ một kỳ tài thống binh như Ôn Soái."

Khương Tán Nghi nói: "Tả tướng quân nói như thế lại càng không đúng, chẳng lẽ trong mắt ngươi, hoàng đồ bá nghiệp của bệ hạ, so ra còn kém một Ôn Soái đã quá cố sao?"

Tả Thương Lang vốn không phải một người giỏi đấu võ mồm, chỉ có thể nói: "Ta cũng không có ý đó, chẳng qua là cảm thấy, hiện thời bệ hạ đã nắm chắc phần thắng trong tay, không cần thiết phải nhất định gϊếŧ chết cha ruột của mình mới được."

Khương Tán Nghi nói: "Không cần thiết? Ngươi có biết trong triều còn có bao nhiêu di thần vẫn ủng hộ Yến vương không? Lần trước tin cấp báo Tả tướng quân đưa về Tấn Dương còn có người dám giữ lại, ngài lại dám nói, bệ hạ không cần thiết đề phòng Yến vương?"

Tả Thương Lang còn muốn nói nữa, Mộ Dung Viêm đột nhiên lại nói: "Được rồi." Hai người đều không nhiều lời nữa, y nhìn thoáng qua Tả Thương Lang, nói: "Tả ái khanh vốn có thương trong người, đi xuống trước đi."

Tả Thương Lang ngẩn ra, trong mắt Khương Tán Nghi chợt lóe một tia sáng lạnh. Nàng chậm rãi quỳ xuống cáo lui.

Mộ Dung Viêm loại nàng ra khỏi sự kiện lần này.