Chương 52: Sát thần

Edit by Đậu Đậu

Tiếng điểm canh vang lên, dưới ánh nến, trong Yến Vương Cung cực kỳ yên tĩnh.

Mộ Dung Viêm đang phê duyệt tấu chương, đột nhiên hỏi: "Phía Yến Tử Sào bên kia, vẫn chưa có tin gì sao?"

Vương Doãn Chiêu nói: "Lãnh thiếu quân phái người đưa tin về, nói là vẫn đang tra cứu thân phận của thích khách trong ngục."

Mộ Dung Viêm nói: "Thời gian qua Yến Tử Sào làm việc luôn mau lẹ, vì sao lần này lại lâu như vậy? Cô chỉ muốn xác định bảy người này có đúng là người của Tàng Kiếm Sơn trang hay không thôi, cũng hết sức phức tạp sao?"

Vương Doãn Chiêu cười nói: "Dù sao Tàng Kiếm Sơn trang hiện thời đang chạy trốn, nghĩ đến môn hạ đệ tử lưu lạc, khó có thể xác nhận cũng không kỳ lạ. Nô tài ngược lại cho rằng, Lãnh thiếu quân cẩn thận một chút cũng không có gì không tốt. Nếu như thích khách không phải là người Tàng Kiếm Sơn trang, còn có thế lực khác ẩn giấu trong bóng tối, chẳng phải là rất nguy hiểm cho bệ hạ hay sao?"

Mộ Dung Viêm nói: "Năng lực phục tùng của thanh kiếm này càng ngày càng kém."

Vương Doãn Chiêu liền giật mình, lại nghe y nói tiếp: "Vô luận như thế nào, cô cũng không định để Tàng Kiếm Sơn trang tồn tại. Nếu bọn họ đã nguyện lấy cái chết để thuần phục phụ vương, cô sẽ thành toàn cho bọn họ. Ngươi truyền lệnh cho Lãnh Phi Nhan, diệt trừ Tàng Kiếm Sơn trang. Cô không muốn nhìn thấy đám người này trong giang hồ nữa."

Vương Doãn Chiêu nói: "Vâng."

Bên ngoài có cấm quân tuần tra qua lại, Vương Doãn Chiêu nói: "Bệ hạ, đã không còn sớm, có đến chỗ nương nương nghỉ ngơi hay không ạ?"

Mộ Dung Viêm nói: "Giờ này, vương hậu chắc hẳn đã ngủ rồi, không đến nhiễu nàng."

Vương Doãn Chiêu nói: "Bệ hạ nói gì vậy, vô luận bệ hạ tới lúc nào, nương nương cũng đều rất vui vẻ."

Mộ Dung Viêm nói: "Vậy sao?" Suy nghĩ một chút, cuối cùng nói, "Vậy thì đi qua đi."

Vương Doãn Chiêu đốt đèn l*иg đi ở phía trước dẫn đường, đợi đến lúc tới gần cung Tê Phượng, sự sạch sẽ nhưng lạnh lùng cố hữu trên người Mộ Dung Viêm chầm chậm biến mất. Qua một chút, liền tỏa ra khí chất dịu dàng nho nhã. Vào đến cung Tê Phượng, Mộ Dung Viêm ngăn cản cung nữ muốn vào tẩm điện thông báo, tự mình đi vào.

Bước chân y phi thường nhẹ, chỉ thấy màn lụa đỏ sậm bay lên, Khương Bích Lan đang ngủ say, mỹ nhân như hoa hải đường. Y vén màn lụa, thay quần áo lên giường. Cẩn thận không làm nàng ta tỉnh giấc. Nhưng mà một cánh tay ngọc ngà của nàng ta vẫn đưa sang, vô cùng quen thuộc ôm lấy y.

Mộ Dung Viêm thấy nàng ta thật sự không tỉnh, chậm rãi nhấc cánh tay thon dài trơn bóng kia ra. Cánh tay xinh đẹp mịn màng này, có phải năm đó Vương huynh cũng đã từng say mê hôn lên?

Y nghĩ như vậy, nhưng rất nhanh liền dừng lại. Hiện thời người bên gối đã là thê tử của mình, là nữ nhân cả đời này mình nhận định. Nghĩ những thứ vô nghĩa này mà làm gì?

Ngọc Hầu Quan, Lãnh Phi Nhan tiếp được mệnh lệnh của Mộ Dung Viêm, trên giấy chỉ có mấy chữ rất đơn giản – – diệt trừ Tàng Kiếm Sơn trang.

Nàng đem giấy viết thư vò nát thành tro, đứng dậy đến trước cửa sổ. Khi đó Ngọc Hầu Quan trăng sáng ngàn dặm, cát cùng sỏi đá dưới ánh trăng, có cảm giác mê người. Nàng vô thức thở dài một hơi, sau lưng đột nhiên có người hỏi: "Ngươi vì sao lại thở dài?"

Lãnh Phi Nhan xoay người, trông thấy Vu Cổ đứng ở sau lưng nàng, thần sắc trầm lặng.

Nàng đưa tay nhẹ nâng cằm hắn, nói: "Lần sau lúc ngươi vào, phải nói trước một tiếng. Dù sao nơi này cũng coi như là khuê phòng của lâu chủ ta. Vạn nhất đúng lúc ta đang thay đồ, hoặc đúng lúc đang làm chuyện tế nhị, ngươi một đại nam nhân âm thầm xông vào như thế, ít nhiều vẫn có chút lúng túng."

Vu Cổ cầm cổ tay nàng, nói: "Mỗi một chỗ trên người ngươi, những nam nhân kia được nhìn, được sờ, mỗi ta là không được?"

Sau đó hắn đột nhiên cảm thấy cổ tay tê rần đau đớn, không tự chủ được liền khom người xuống, Lãnh Phi Nhan vừa nhấc đầu gối phải, huých thẳng vào bụng hắn. Vu Cổ chỉ cảm thấy nước chua trong dạ dày muốn trào lên, đầu óc choáng váng.

Lãnh Phi Nhan nói: "Ngươi xem, ngươi thực không được."

Vu Cổ thật lâu không đứng nổi, căn bản là không có cách nào khác mở miệng, Lãnh Phi Nhan kiên nhẫn chờ hắn trở lại bình thường, mới nói: "Bệ hạ lệnh chúng ta diệt trừ Tàng Kiếm Sơn trang."

Vu Cổ giật mình, sau đó có một luồng tâm tình gần như khoái ý chợt lóe qua đôi mắt, nói: "Ngay cả Tàng ca ca kia của ngươi?"

Lãnh Phi Nhan nói: "Tàng Thiên Tề thân thủ cao tuyệt, nếu như liều mạng, chúng ta chưa chắc đã là đối thủ của ông ta."

Vu Cổ giờ mới hiểu được, nàng nói thật. Hơn nữa nàng thế nhưng đã đang bắt đầu suy nghĩ, làm thế nào để thi hành mệnh lệnh. Trong lòng hắn mơ hồ có một tia sợ hãi, mấy ngày nay, hắn mặc dù không thường tới chỗ này, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được mà lưu tâm tới nhất cử nhất động của Lãnh Phi Nhan.

Sống ở đây, nàng bỗng biến thành một cô vợ nhỏ, Tàng Ca vừa về đến, nàng liền giặt quần áo nấu cơm, còn cùng hắn học thổi sáo. Có đôi khi hai người cùng nhau ở trong sân giặt quần áo, bình thường đều là Tàng Ca làm, nàng ngồi ở một bên xem. Cười cười nói nói, ngẫu nhiên ánh mắt giao nhau, không cần nói gì, cũng thâm tình đến tận trong tim.

Nhưng bây giờ, sau khi nàng nhận được mệnh lệnh gϊếŧ chết cả nhà Tàng Ca xong, việc đầu tiên nghĩ đến, lại là làm thế nào đối phó được với Tàng Thiên Tề.

Thần sắc Vu Cổ chậm rãi nghiêm túc, nói: "Ngươi có cách nào không?"

Nàng nhìn thẳng về phía mặt trăng, tóc đen chưa thắt, xõa đến thắt lưng. Trang phục trắng ngà, ánh trăng chiếu nghiêng nghiêng, tay áo rực rỡ, dung quang khuynh thế. Vu Cổ không biết rõ vì sao, liền tiêu mất cơn tức, nói: "Ta lại quay về Yến Lâu, xem một chút có thể liên lạc với các cao thủ khác nữa được không. Trong lúc này, ngươi không được hành động thiếu suy nghĩ."

Lãnh Phi Nhan nói: "Ngươi không được hành động thiếu suy nghĩ mới đúng. Tộc trưởng Đoan Mộc gia tộc trước đây là Đoan Mộc Thu, bị bại dưới tay Tàng Thiên Tề ba lần. Lần cuối cùng thua, tự cắt đứt gân tay, từ đó trở thành phế nhân." Vu Cổ sững sờ, Lãnh Phi Nhan từ từ xoay người, nói: "Nhưng ngươi có tin hay không, ta có cách chắc thắng được ông ta."

Lúc nàng nói ra lời này, trong mắt toát ra sự cuồng ngạo động trời cùng sát khí, cơ hồ muốn đâm vào da thịt của người khác.

Vu Cổ đương nhiên không tin, hắn nói: "Lãnh Phi Nhan, ngươi điên rồi."

Lãnh Phi Nhan cười gập cả người, cười xong, thần sắc nàng nghiêm túc trở lại, tay khẽ vuốt gò má hắn, nói: "Tra được ông ta ở đâu, ta làm sát thần cho ngươi xem."