Lúc Tiết Thành Cảnh tỉnh lại, thời gian đã qua nửa tháng. Ông ta dù sao cũng đã cao tuổi, lại tận mắt thấy Tiết phu nhân chết thảm dưới đao, thân thể vốn không chịu nổi. Huống chi lại nhiễm dịch hạch. Lần này nếu không có Dương Liên Đình ở đây, chỉ sợ cái mạng già cũng theo phu nhân mà đi.
Ông ta mở mắt ra, phát hiện mình nằm ở trên giường, nhìn xung quanh, không giống như ở trong tù. Ông cố hết sức quay đầu, trông thấy bên giường, có một người trẻ tuổi đang bắt mạch cho mình. Nhìn kỹ lại, ông cũng nhận ra người này, ông ta há to miệng, cuối cùng nói: "Dương đại phu?"
Dương Liên Đình thoáng gật đầu, vẫy vẫy tay, liền có người trong Bái Ngọc Giáo trình dược lên. Tiết Thành Cảnh nói: "Ta... Tại sao lại ở đây?" Từ sau khi nhiễm bệnh, ông ta đa phần trong trạng thái hôn mê, cũng không biết ra khỏi nhà giam bằng cách nào.
Dương Liên Đình nói: "Để người ở phía ngoài nói với ông." Hắn đối với Tiết Thành Cảnh, kỳ thật có chút khúc mắc trong lòng, năm đó Dương Kế Linh bị vu hãm hạ ngục, Tiết Thành Cảnh thân là ân sư của ông ấy, nhưng cũng không cứu được ông. Ngược lại trơ mắt nhìn ông bị người ta tra khảo đến chết ở trong ngục.
Khi đó Dương Liên Đình còn bé, cho dù hiện thời đã biết thế nào là thân bất do kỷ, bất lực, nhưng mà khúc mắc khi còn bé, cuối cùng vẫn không thể tiêu tan.
Cho nên dù ấn theo bối phận, hắn phải gọi Tiết Thành Cảnh một tiếng sư tổ, nhưng bao năm đã qua, Dương gia không còn, cho dù hắn còn ở đây, cũng sớm đã không còn ân tình cũ.
Hắn giúp Tiết Thành Cảnh uống xong thuốc, xoay người đi ra ngoài. Chỉ chốc lát sau, bên ngoài đã có vài vị cựu thần đi vào. Đi ở phía trước chính là Bạc Chính Thư. Nhìn thấy Tiết Thành Cảnh tỉnh lại, bọn họ hiển nhiên hết sức kích động. Ngược lại Dương Liên Đình ném một câu: "Đừng nói quá lâu."
Bạc Chính Thư tiến lên, cầm tay Tiết Thành Cảnh: "Lão thừa tướng, ngài chịu khổ rồi!"
Tiết Thành Cảnh lắc lắc đầu, nói: "Ta chỉ là một cục xương già, khổ thì có sao chứ? Chỉ thương phu nhân, theo ta nhiều năm, cả đời vất vả, lại chết thảm dưới lưỡi đao của cấm quân tàn sát!" Vừa nhắc tới Tiết phu nhân, hốc mắt ông lão lại đỏ lên, rất lâu mới hỏi: "Phu nhân... Hiện thời chôn cất ở nơi nào?"
Bạc Chính Thư nói: "Định Quốc Công phái người chôn cất ở trong tổ lăng của Tiết gia, chúng ta đã đến bái tế trước rồi. Đợi lão thừa tướng khỏe hơn một chút, lại đến cúng tế cũng không muộn."
Tiết Thành Cảnh trong mắt tràn đầy nước mắt đυ.c ngầu, Bạc Chính Thư nói: "Lão thừa tướng, hiện thời trong triều, Khương Tán Nghi đúng là lúc xuân phong đắc ý. Ngay cả thợ làm ở thần vạn lâu cũng bị nhốt vào trong ngục, ngài xem nên làm thế nào cho phải đây?"
Tiết Thành Cảnh nói: "Bệ hạ nếu đã cho phép người ta vu oan hãm hại lão phu, tất nhiên là đã hạ quyết tâm loại trừ lão phu, sao lại chịu để cho lão phu sống sót trở về phủ? Dương Liên Đình kể từ khi nhập Bái Ngọc Giáo, không có chiếu không vào Tấn Dương Thành, là bệ hạ mệnh hắn đến trị liệu cho ta sao?"
Đám Bạc Chính Thư nhìn nhau một chút, cuối cùng thừa tướng trưởng sử Ngụy Đồng Diệu nói: "Lão thừa tướng, lúc đầu tất cả chúng ta đều liều chết can gián, nhưng mà bệ hạ cũng không có dấu hiệu hồi tâm chuyển ý. Về sau... Về sau Phiêu Kị tướng quân Tả Thương Lang nhập cung một chuyến, cùng bệ hạ mật đàm khoảng một chung trà. Nếu như chúng ta suy đoán không sai, nhất định là nàng ta góp lời, bệ hạ mới phóng thích thừa tướng."
Tiết Thành Cảnh nói: "Tả Thương Lang? Nhưng lão phu cùng nàng cũng không có quan hệ gì, nàng ta mặc dù trên danh nghĩa là thê tử của Ôn Thế, nhưng trên thực tế là tâm phúc của bệ hạ. Nàng tại sao lại mở miệng giúp đỡ cho ta?"
Bạc Chính Thư nói: "Cái này... Cũng chính là chỗ bọn hạ quan nghĩ mãi không ra."
Tiết Thành Cảnh trầm ngâm, nói: "Hiện thời nàng nắm binh quyền, lại vô cùng được bệ hạ sủng tín, có thể nói là thiếu niên đắc chí. Giúp đỡ ta, chẳng lẽ là định lôi kéo chúng ta sao?"
Bạc Chính Thư nói: "Có lẽ đúng như thừa tướng nói, nhưng nàng hiện thời địa vị cực cao, cần chúng ta làm cái gì đây?"
Bên cạnh Ngụy Đồng Diệu đột nhiên nói: "Không biết chư vị có phát hiện ra hay không, bệ hạ đối với nàng... hoàn toàn khác với các triều thần khác."
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, tông chính Tư Mã Thương nói: "Nhắc đến mới thấy, lúc bệ hạ ở cùng nàng, Vương tổng quản luôn tránh đi. Các ngài có từng thấy triều thần nào lúc gặp vua, Vương Doãn Chiêu lại không hầu hạ ở bên cạnh không?"
Tất cả mọi người sửng sốt, Tiết Thành Cảnh nói: "Cho nên, ý các ngươi là, giữa nàng và bệ hạ, có cái gì đó không thể để người khác biết?"
Bạc Chính Thư nói: "Nói như thế, nàng dám vì thừa tướng cầu xin, cũng có thể thúc đẩy chuyện này, liền dễ hiểu."
Tiết Thành Cảnh nói: "Cho nên... Nếu như nàng muốn lôi kéo chúng ta, chẳng lẽ là vì muốn mưu đồ vị trí vương hậu hay sao?"
Tất cả mọi người đều kinh sợ, Tư Mã Thương nói: "Nhưng... Nhưng nàng dù sao cũng vẫn là góa phụ của Ôn Soái! Sợ rằng tất cả chúng ta đều biết đó chỉ là hư danh, nhưng bộ hạ cũ của Ôn Soái ở trong quân không phải là ít. Mấy kẻ vũ phu đó một khi biết được chuyện này, chỉ sợ tình thế không thể khống chế nổi!"
Bạc Chính Thư cũng thập phần khϊếp sợ: "Nàng đã nắm binh quyền hùng hậu, một khi làm hoàng hậu, sau này chỉ sợ ngoại thích soán quyền, vương triều Đại Yến gặp nguy hiểm!"
Tiết Thành Cảnh thở dài một hơi, nói: "Hiện thời ta cũng già rồi, không nghĩ lại lăn qua lăn lại cái gì nữa. Các ngươi về sau bớt đến chỗ ta đi. Bệ hạ xem ta như cái đinh trong mắt, không nên bởi vì ta mà liên luỵ đến chư vị."
Đám Bạc Chính Thư đều quỳ xuống: "Lão thừa tướng!"
Tiết Thành Cảnh phất phất tay: "Đều đi về đi!"
Nửa tháng này, thương thế của Tả Thương Lang cũng đã khỏi tương đối. Tuy vẫn không thể giương cung bắn tên, nhưng hành động bình thường ngược lại không bị ảnh hưởng. Mộ Dung Viêm mệnh nàng lâm triều, nàng cũng đi, nhưng chuyện trên triều đình, nàng cũng không có chỗ xen vào. Nàng là võ quan, mấy chuyện phổ biến tân chính, đất đai thuế má, nhắc tới một cái đầu nàng lớn như cái đấu.
Trong lúc cả triều nghị sự nàng thường xuyên đều là không nói một lời, khó tránh khỏi có chút ít nhàm chán. Còn nữa do có vết thương, nàng cũng không nên đứng lâu. Mà thời gian một lần triều nghị bình thường cũng sẽ hết sức dài, nên mấy ngày này, Mộ Dung Viêm liền thường xuyên bãi triều sớm, bảo những quan viên liên quan đến thư phòng lại bàn chính sự tiếp.
Liên tục vài ngày thời gian nghị triều đều bị rút ngắn thật nhiều, các lão thần nhìn nhau một chút, nhớ tới lời Tiết Thành Cảnh nói lần trước, trong lòng đều có chút bất an.
Tả Thương Lang gần nhất cố ý tránh né Mộ Dung Viêm, hạ triều xong nàng liền vội vã rời đi sớm một chút, có đôi khi thoáng nhìn thấy thái giám đến truyền chỉ, nàng lại làm như vô tình đi vòng qua. Ra cung cũng không về Ôn phủ. Bệnh của Tiết Thành Cảnh đã đỡ hơn, Dương Liên Đình không cần lúc nào cũng phải túc trực bên cạnh ông ta, liền thường xuyên đến chỗ nàng, hai người rủ nhau đi săn, đạp thanh là chuyện thường.
Khương Hạnh vừa nhìn thấy Dương Liên Đình liền mắng mỏ: "Ngươi thật vất vả mới về Tấn Dương Thành một chuyến, nhưng cũng không đi xem qua Đức Ích Đường một chút? Ngày ngày đều là bệnh nhân hâm mộ danh tiếng Dương thần y của ngươi mà tìm đến, ngươi thì hay rồi, ngày ngày yêu yêu đương đương, bặt tăm bặt tích."
Dương Liên Đình nói: "Ta yêu đương chỗ nào? Đức Ích Đường có ông trấn giữ, đâu còn chỗ nào cần đến ta nữa?"
Khương Hạnh hừ lạnh, cuối cùng nói: "Yến vương đối với Tả Thương Lang có ý gì, ngươi thật nhìn không ra sao?" Dương Liên Đình ngơ ngẩn, hỏi: "Cái gì cơ?"
Khương Hạnh nói: "Ngươi chơi thì chơi, nhưng phải cẩn thận cái đầu." Lão ta là người như vậy, tâm địa đã biến thành sắt đá từ lâu rồi, chết sống của người khác nào có để vào trong lòng? Nhắc nhở một câu như thế, thật đúng là vạn năm mới gặp. Dương Liên Đình nói: "Khó được thấy ông cũng biết quan tâm tới người khác."
Khương Hạnh lại hừ một tiếng: "Lão phu là sợ ngươi mà chết thì sau này ra vào Bái Ngọc Giáo sẽ bất tiện mà thôi."
Dương Liên Đình hỏi: "Nửa điểm tình nghĩa thầy trò cũng không có?" Khương Hạnh tức giận hừ: "Thầy trò cái quỷ." Nói xong, lại vội vàng khám bệnh tiếp cho bệnh nhân mới tới. Dương Liên Đình lắc lắc đầu, nói: "Ông kỳ thật cũng không tệ, chỉ là không có hơi người."
Khương Hạnh chỉ cần bắt mạch sơ qua cho bệnh nhân, đã lập tức múa bút thành văn, lạnh như băng viết đơn thuốc, mặt không chút thay đổi. Lão căn bản cũng chẳng thèm để ý đến sức khỏe những người bệnh này có tốt lên hay không. Lão chỉ để ý, thuốc của lão vào thân thể con người, có thể đạt được hiệu quả mà lão mong muốn hay không. Cứu người đối với lão mà nói giống như một câu chuyện cười, lão chỉ muốn luyện y thuật, sớm đã vứt bỏ nhân tâm.
Ban đêm, Tả Thương Lang lại đến, Khương Hạnh còn đang ngồi khám bệnh. Bệnh nhân ở Đức Ích Đường xác thực quá nhiều, đặc biệt là sau khi nghe nói Dương Liên Đình trở lại Tấn Dương xong, rất nhiều người đã lặn lội từ xa ngàn dặm mà đến. Dương Liên Đình không xem bệnh, đều không phải là bệnh nặng, hắn ở bên cạnh cùng Tả Thương Lang đánh cờ.
Thật vất vả Khương Hạnh mới khám hết cho đám bệnh nhân, Dương Liên Đình đi ra ngoài lấy bình rượu. Tả Thương Lang nói với Khương Hạnh: "Đến đây, đánh nốt ván cờ này với ta." Khương Hạnh lạnh mặt: "Không đến."
Tả Thương Lang nói: "Vì sao? Còn có một chút nữa thôi mà."
Khương Hạnh hừ lạnh, Tả Thương Lang chậm rãi bình tĩnh nhìn lão, nói: "Ông – – không phải là ông không biết chơi đấy chứ?" Khương Hạnh lập tức quay đầu đi, lại hừ một tiếng. Tả Thương Lang buồn cười: "Trời ơi, ông thực sự không biết à!"
Khương Hạnh vẻ mặt tức giận, Dương Liên Đình cầm rượu vào, thấy thế hỏi: "Gì thế?"
Tả Thương Lang ôm bụng cười: "Dương Liên Đình, Khương đại phu của chúng ta thế nhưng không biết đánh cờ!"
Dương Liên Đình cũng buồn cười, rót rượu xong, nói: "Rất đơn giản, đến đây ta dạy cho ông."
Khương Hạnh giận dữ đứng lên: "Ai nói lão phu muốn học?!" Nói xong xoay người muốn đi, Dương Liên Đình giữ chặt lão lại, nói: "Đến đây đi!" Cưỡng chế ấn lão ngồi xuống trước bàn cờ. Khương Hạnh mặc dù y thuật xuất thần nhập hóa, nhưng lại không biết võ công. Dương Liên Đình muốn giữ lão lại thật quá dễ dàng.
Lão không đi được, đành phải ngồi xuống, Tả Thương Lang xếp lại bàn cờ, nói: "Rất dễ, Khương đại phu không phải sợ." Khương Hạnh lúc đầu còn bực mình, về sau bị hai người trêu chọc nhiều, da mặt liền từ từ dầy lên, cũng không giận nữa, chậm rãi học cùng bọn họ.
Quân cờ trắng đen trong tay lão chậm rãi linh hoạt dần lên, với trí tuệ của lão học cái gì cũng đều rất nhanh. Tả Thương Lang lúc đầu còn nhường lão vài quân, về sau liền không cho nữa. Dương Liên Đình ở bên cạnh chỉ chiêu, hai người đánh liền mấy canh giờ.
Tả Thương Lang nói: "Ông còn cái gì không biết nữa không, nói ra đi để chúng ta dạy nốt." Khương Hạnh hừ một tiếng, bưng lên bát rượu đang muốn uống, Tả Thương Lang đột nhiên hỏi: "Đánh quyền ông có biết không?"
Khương Hạnh nét mặt đầy vẻ giận dữ, hai người lại cười ha ha, dạy lão đánh quyền. Đánh xong một bộ quyền, Khương Hạnh nói với Tả Thương Lang: "Ngươi một đứa con gái, làm như thế này không thấy rất thô lỗ sao? Phu gia mà trông thấy cũng không bảo không có gia giáo hay sao?"
=.= vẫn là một lão già hết sức bảo thủ! Tả Thương Lang nói: "Trượng phu của ta đang được chôn ở Quảng Cừ Sơn."
Khương Hạnh lại hừ một tiếng, Tả Thương Lang hi hi ha ha, cũng không để ở trong lòng, lại dạy lão thêm mấy bộ quyền. Khương Hạnh uống nhiều rượu, tửu lượng cũng không tốt, say ngã lăn ra dưới bàn. Dương Liên Đình nâng lão dậy, lão giãy giụa nói: "Ta còn có thể uống!" Sau đó hoa tay múa chân, rồi đắc ý nỉ non: "Hóa ra đây chính là đánh quyền, rất đơn giản."
Thì ra đây là lần đầu tiên lão luyện quyền, Tả Thương Lang cùng Dương Liên Đình đều cảm thấy buồn cười, cái người này, ước chừng cả đời đều dành cho nghiên cứu y thuật đi?
Dương Liên Đình đỡ lão lên giường, thoát giầy cho lão, lại kéo chăn mền đắp kín, hỏi: "Ông có khó chịu không? Có muốn uống chút thuốc giải rượu không?" Không biết Khương Hạnh thì thầm cái gì, hắn đem lỗ tai tiến đến sát bên miệng lão để nghe, cẩn thận không khác gì hầu hạ cha mẹ.
Tả Thương Lang đứng dựa trên khung cửa, miễn cưỡng nhìn. Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân, nàng xoay người, liền gặp một người từ bên ngoài đi tới – – dĩ nhiên là Mộ Dung Viêm!
Tả Thương Lang đứng dựa trên khung cửa, miễn cưỡng nhìn. Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân, nàng xoay người, liền gặp một người từ bên ngoài đi tới – – dĩ nhiên là Mộ Dung Viêm!
Tả Thương Lang lấy làm kinh hãi, vội vàng hành lễ: "Bệ hạ? Sao ngài lại đến đây?"
Mộ Dung Viêm nhìn nàng một cái, lại nhìn lướt qua Dương Liên Đình ở phòng trong. Đợi thấy rõ tình huống trong phòng, tia giận dỗi trong mắt y mới từ từ tản đi, thanh âm cũng thập phần bình tĩnh: "Sao, cô không thể tới chỗ này được à?"
Tả Thương Lang nhìn thấy tia giận dỗi trong mắt y, chỉ cảm thấy kinh ngạc. Y thế nhưng bởi vì nàng ở cùng với Dương Liên Đình mà không vui. Liệu có gây bất lợi cho Dương Liên Đình không?
Nàng từ trước đến nay không cho rằng Mộ Dung Viêm sẽ bởi vì chuyện này mà khó chịu, nhưng lúc này một tia tâm tình kia lại làm cho nàng kinh hãi. Mộ Dung Viêm vốn là người hỉ nộ không lộ, nếu như y biểu hiện ra ngoài, là đã tương đối nghiêm trọng. Trong bụng nàng hơi run, Dương Liên Đình đã đi ra, cũng hướng Mộ Dung Viêm vái chào: "Bệ hạ vạn an."
Mộ Dung Viêm ừ một tiếng, nhìn quét qua hắn, nói: "Cô triệu ngươi trở về, là vì chữa trị dịch hạch cho Tiết Thành Cảnh, ông ta hiện tại sao rồi?"
Dương Liên Đình cung kính nói: "Bẩm chủ thượng, ông ấy đã khỏe lại, nhưng dù sao cũng đã cao tuổi, phải từ từ khôi phục."
Mộ Dung Viêm nói: "Nếu ông ta đã khỏe hẳn, sao ngươi còn ở lại không đi, công việc trong Bái Ngọc Giáo rất thanh nhàn hay sao?"
Dương Liên Đình liền giật mình, nói: "Liên Đình có tội, ngày mai ngay lập tức trở về Bái Ngọc Giáo."
Mộ Dung Viêm lúc này mới nói: "Cũng không vội vài khắc đồng hồ này, ngươi hiếm khi trở về một chuyến, ngày mai tiến cung bắt mạch kiểm tra sức khỏe cho vương hậu đi."
Dương Liên Đình nói: "Vi thần tuân chỉ."
Mộ Dung Viêm gật đầu, giọng nói hòa hoãn đi không ít, nói: "Đứng lên đi. Ngươi hiện thời dù sao cũng là giáo chủ Bái Ngọc Giáo, ý cô định phong ngươi làm quốc sư, ban pháp danh Quang Hoa, về sau liền xưng là Quang Hoa thượng sư."
Dương Liên Đình khựng lại một chút, vội vàng lại nghiêng người tạ ơn: "Bệ hạ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, vi thần thụ sủng nhược kinh."
Mộ Dung Viêm nói: "Ngươi cũng biết hoàng ân mênh mông cuồn cuộn là được rồi, thật tốt trấn an Bái Ngọc Giáo, không có việc gì đừng chạy về Tấn Dương Thành." Dương Liên Đình lại lần nữa tạ ơn, Tả Thương Lang thoáng thở phào nhẹ nhõm. Con người Mộ Dung Viêm, nếu như y thật mở miệng trách cứ, chứng tỏ trong lòng cũng không có ý trừng trị thật.
Mộ Dung Viêm dạy dỗ xong Dương Liên Đình, lại liếc nhìn Tả Thương Lang, nói: "Tả tướng quân hiện thời thật quá phách lối, cô không tự mình đến, đúng là không có ai mời nổi."
Dương Liên Đình nhìn thoáng qua Tả Thương Lang, lại nhìn về phía Mộ Dung Viêm. Tả Thương Lang nói: "Bệ hạ đêm khuya đến tìm, là có chuyện quan trọng?"
Mộ Dung Viêm chậm rãi nói: "Tất nhiên là chuyện quân vụ trọng yếu."
Tả Thương Lang biết là không thể không đi cùng y, nói: "Đã là quân vụ, vi thần xin hộ tống bệ hạ hồi cung thương lượng."
Mộ Dung Viêm lúc này mới nói: "Cũng được."
Hai người một trước một sau ra khỏi Đức Ích Đường, lại đi qua ngõ Thiên Bình. Ngõ phố này, hai người đã từng nhiều lần cùng nhau đi qua, nhưng lần này, thân phận cũng đã khác xưa. Đường dài không trăng, chỉ có mấy chiếc đèn l*иg dưới mái hiên hắt ra chút ánh sáng yếu ớt tạo thành một mảnh mông lung. Tả Thương Lang nhảy lên, tiện tay gỡ xuống một cái đèn l*иg lớn, nói: "Dạ hành bất tiện, để vi thần soi đèn cho chủ thượng."
Bóng đêm đậm sệt, không thấy rõ mặt nhau. Mộ Dung Viêm đột nhiên hỏi: "Ngươi muốn trốn ta tới khi nào?"
Tả Thương Lang sững người, y vươn tay, chậm rãi ôm sát eo nàng, cơ hồ dán vào mặt nàng hỏi: "Nói đi, ngươi muốn trốn ta tới khi nào?"
Sống lưng Tả Thương Lang cứng ngắc, rất lâu sau mới nói: "Chủ thượng, đang ở trên đường, để người khác trông thấy chỉ sợ tổn hại hiền danh của bệ hạ." Mộ Dung Viêm càng ôm càng chặt, rất lâu sau mới nói: "Lại để ta ôm thêm một lát..." Giọng y cực kỳ thấp, tựa như đang thì thầm, lại như thần chú đầu độc lòng người: "Cho dù không cần hiền danh."
Tả Thương Lang chậm rãi ngừng giãy giụa, trường nhai tĩnh lặng, nàng cầm đèn trong tay, lặng im mặc cho y ôm chặt lấy mình. Cảm giác khi đó đột nhiên thực yên tĩnh bình an, y thật lòng mong muốn cứ như thế này ôm thật chặt nàng, thêm một khắc, lại thêm một khắc nữa.
Lời ma chú kia làm nàng cảm thấy ấm áp, và cũng mê hoặc y. Vòng ôm siết chặt này, cứ lâu thêm một chút, lại lâu thêm một chút đi, liền tính thật sự có người trông thấy, cũng được.
Sau khi bệnh của Tiết Thành Cảnh đã khỏi, Dương Liên Đình trở về Cô Xạ Sơn. Tả Thương Lang không có chỗ đi, phần lớn thời gian đều ở trong trà lâu tửu quán.
Hôm nay, Bình Độ Quan đột nhiên truyền đến tin chiến báo, Tây Tĩnh lần nữa tấn công Đại Yến. Tây Tĩnh lần trước cùng Ôn Thế đánh một trận, khổ chiến mấy tháng, chưa lập được tí công trạng nào, còn bị nguyên khí tổn thương nặng nề. Hiện thời vừa mới trở lại bình thường, chuyện đầu tiên làm lại vẫn là chinh phạt Yến.
Bọn chúng đối với tình huống của Đại Yến tương đối rõ ràng, Yến quốc đi qua mấy năm thiên tai nhân họa vừa rồi, sớm đã hao hết thực lực của một nước. Huống hồ, Mộ Dung Viêm đoạt vị, lại càng thương gân động cốt. Hơn nữa Ôn Thế tử trận, Tả Thương Lang bị thương, có thể nói là cơ hội trời cho.
Chiến báo truyền về đến trên tay Mộ Dung Viêm, các đại thần trong triều đều nghị luận sôi nổi. Kỳ thật tình hình quốc khố như thế nào, tất cả mọi người đều phi thường rõ ràng. Mộ Dung Viêm vì cái gì lại phải vội vã thay đổi nông canh? Còn không phải là bởi vì không có lương thực! Y căn bản không có khả năng duy trì lương thảo tác chiến lâu dài.
Hiện thời Tây Tĩnh còn có thể gia tăng thu thuế để gom góp quân lương, nhưng mà Đại Yến, Mộ Dung Viêm vừa mới giảm miễn thuế phú, dân chúng Đại Yến đều ký thác kỳ vọng. Y tuyệt đối không thể lại ban hành lệnh chưng thu lương thực từ dân gian.
Trên triều đình, mọi người đều trầm mặc.
Mộ Dung Viêm nhìn quét trong điện, hỏi: "Tây Tĩnh lại xâm phạm Túc Nghiệp Thành, dựa theo báo cáo đại quân xâm lược không dưới mười lăm vạn binh. Chư vị ái khanh có thượng sách gì không?"
Khương Tán Nghi cùng Cam Hiếu Nho liếc nhìn nhau, ai cũng không dám nói chuyện. Với tính cách của Mộ Dung Viêm, không kẻ nào dám khuyên y hòa đàm. Nhưng trước mắt trừ hòa đàm, còn có biện pháp nào tốt hơn sao?
Ánh mắt Mộ Dung Viêm quét về phía Khương Tán Nghi, hỏi: "Khương ái khanh, ngươi cảm thấy trước mắt, cần phải như thế nào?"
Khương Tán Nghi bước ra khỏi hàng, nói: "Bệ hạ, theo vi thần xem đến, Tả tướng quân dụng binh như thần, không bằng liền thỉnh Tả tướng quân xuất chiến Tây Tĩnh."
Trịnh Chi Chu bước ra khỏi hàng tán thành, Cam Hiếu Nho mò không rõ tâm ý của Mộ Dung Viêm, không dám đường đột nói chuyện. Nhóm Bạc Chính Thư qua buổi nói chuyện lần trước với Tiết Thành Cảnh, cũng chuẩn bị phân rõ giới hạn với Tả Thương Lang. Nên lúc này cũng không lên tiếng.
Ai cũng biết, thời điểm này Mộ Dung Viêm không có lương thảo, lúc này xuất chiến Tây Tĩnh, nếu như trong vòng bốn năm ngày không thể thắng, thì lương thảo sẽ hao hết, hơn nữa không có tiếp tế.
Tây Tĩnh có mười lăm vạn đại quân, khí thế hung hăng, hơn nữa đằng sau còn có viện quân hay không ai cũng không rõ ràng lắm. Một khi không thể tốc thắng, kết cục sẽ là đại bại.
Tướng lãnh tam quân, ai dám vào lúc đó lĩnh chỉ xuất chiến?
Khóe miệng Mộ Dung Viêm ẩn hiện một tia trào phúng, lúc này mới nhìn về phía Tả Thương Lang, nói: "Tả ái khanh thương thế chưa lành, hành quân đánh trận, chỉ sợ vẫn không chịu nổi. Cô vương được biết, Khương thừa tướng dưới gối có trưởng công tử Khương Tề tinh thông binh pháp, có tài thao lược, thừa tướng sao không tiến cử hắn đi đánh một trận?"
Khương Tán Nghi tái mặt, hai đầu gối mềm nhũn quỳ trên mặt đất: "Bệ hạ, khuyển tử tuổi còn bé, khó gánh được trách nhiệm nặng nề! Tả tướng quân công trạng lớn lao, vẫn nên để nàng xuất chiến Tây Tĩnh mới có phần thắng."
Mộ Dung Viêm cười lạnh một tiếng, nói thẳng một câu: "Bãi triều! Tả ái khanh đến thư phòng nghị sự!" Khương Tán Nghi đầy đầu toàn là mồ hôi lạnh. Lão cũng không biết, Mộ Dung Viêm là cố ý dọa lão, hay là muốn cho Tả Thương Lang rút ra được một chút thời gian để phục hồi.
Ngự thư phòng, Vương Doãn Chiêu thượng trà xong lập tức mang đám người Tiểu An Tử lui ra. Tả Thương Lang còn quỳ trên mặt đất, Mộ Dung Viêm nói: "Đứng lên đi, hôm nay trên triều, ngươi cũng trông thấy hết rồi chứ."
Môi Tả Thương Lang khẽ mang ý cười, nói: "Hành quân đánh trận vốn chính là việc của võ tướng, chủ thượng hỏi thăm Khương tướng, khó tránh khỏi thất vọng."
Mộ Dung Viêm hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi bị thương còn không lên chiến trường được."
Tả Thương Lang nói: "Chính là vì vi thần không ra chiến trường được, chúng ta mới có phần thắng." Mộ Dung Viêm nhìn về phía nàng, nàng nói: "Thỉnh chủ thượng, cho phép vi thần thử một lần đi."
Mộ Dung Viêm cầm tay nàng, chậm rãi đem nàng ôm vào trong ngực, nói: "Đi đi, chuyện lương thảo, ta sẽ nghĩ cách. Sớm một chút trở về." Tả Thương Lang gật đầu, nhưng mà thực sự có cách sao?
Đêm đó, Tả Thương Lang ngay trong đêm điểm binh, đi đến Túc Nghiệp Thành. Hiện thời trong Tấn Dương Thành chỉ có Luyên Đê Điêu Đào Phúng Cao cùng thân tín của Viên Hí là Viên Ác. Tả Thương Lang không chút do dự nói: "Viên Ác, theo ta đi Túc Nghiệp!"
Viên Ác lớn tiếng xác nhận, Luyên Đê Điêu Đào Phúng Cao bước lên một bước: "Tướng quân, trận Bình Độ Quan trước đây mạt tướng từng đi theo Tả tướng quân cùng Viên tướng quân. Địa hình Túc Nghiệp, mạt tướng hết sức hiểu rõ." Tả Thương Lang không để ý, lệnh Viên Ác đi xuống chuẩn bị, Luyên Đê Điêu Đào Phúng Cao không phục: "Tướng quân, mạt tướng có khuyết điểm chỗ nào? Vì sao tướng quân cùng Ôn Soái đều không chịu sử dụng mạt tướng?"
Tả Thương Lang nói: "Ít nói nhảm, ngươi theo Chu Tín đóng ở Tấn Dương, đây là quân lệnh!" Hắn thế nhưng lại nói: "Tướng quân, mạt tướng nguyện chỉ làm một bộ binh, cũng mong đi theo tướng quân, trở lại Túc Nghiệp, đánh đuổi lũ cướp nước Tây Tĩnh!"
Tả Thương Lang cuối cùng bị chọc giận, quát lên: "Ngươi không nghe thấy lời ta nói hay sao?! Liền cái tên nát này của ngươi, nếu như ngươi có bị thương hoặc là tử trận, trở về lão tử biết viết báo cáo công trạng như thế nào!!"
Chư tướng lập tức cười lăn cười lộn, Viên Ác nói: "Ta đánh cuộc mười lượng bạc, sáu chữ trong tên ngươi tướng quân đọc sai bốn cái! Viết sai năm cái!"
Chinh nam tướng quân Ngũ Chính Dương nghe vậy cười ha ha: "Ta cược hai mươi lượng, ha ha ha ha."
Bên cạnh cuối cùng cũng có người nhìn không nổi nữa, ồn ào: "Mẹ nó cười cái gì mà cười?! Cả một lũ quê mùa còn chưa thôi đi? Tướng quân của chúng ta ít ra cũng còn đọc đúng hai chữ không phải sao?!"
Tả Thương Lang: ...
Luyên Đê Điêu Đào Phúng Cao cắn răng một cái, đi đến trước mặt Tả Thương Lang: "Kỳ thật gia mẫu là Vương thị, mạt tướng còn có một cái tên khác là Vương Nam!"
Tả Thương Lang cuối cùng nói: "Đi!"
Đoàn người đi suốt đêm về phía Túc Nghiệp Thành, lúc ra khỏi thành, Mộ Dung Viêm đưa tiễn nàng. Hai người giục ngựa chậm rãi mà đi, Vương Doãn Chiêu ngược lại hiểu ý, mệnh những người khác đứng chờ tại chỗ.
Đợi đến lúc cách xa đám người một chút, Mộ Dung Viêm mới nói: "Túc Nghiệp vốn chính là biên thành, hiện nay lại bị Mã Ấp Thành cùng Tiểu Tuyền Sơn vây quanh, chúng ta hai mặt thụ địch, nếu như thật sự không được, tạm thời ném cho Cô Trúc, để bọn chúng cùng Tây Tĩnh tranh đoạt cũng không phải là không thể."
Tả Thương Lang nói: "Vi thần hiểu, nếu như tình hình thực sự nguy cấp, ta sẽ dẫn quân rút khỏi Túc Nghiệp."
Mộ Dung Viêm khom lưng, Tả Thương Lang cúi đầu, phát hiện y thắt lên bên hông mình một cái bùa bình an. Nàng duỗi tay, cầm lấy cổ tay y: "Chủ thượng..."
Mộ Dung Viêm nói: "Túc Nghiệp không cần lo lắng, Bình Độ Quan bên ngoài địa vực, nếu như không ổn cũng có thể bỏ qua. Nhưng ngươi nhất định phải tự chiếu cố mình cho thật tốt."
Tả Thương Lang nắm lấy cái bùa bình an kia, lòng ngón tay xẹt qua, có cảm giác nhẵn nhụi ấm áp. Nàng gật đầu, trịnh trọng nói: "Ta sẽ."
Quân đội nhổ trại, Tả Thương Lang ở trên ngựa quay đầu lại, thấy Mộ Dung Viêm vẫn chưa xoay người. Gió bắc từng trận, cuồn cuộn thổi tung tinh kỳ, nàng trầm giọng hô: "Xuất phát!"
Vó ngựa như sấm sét, cuốn tung cát bụi vạn dặm.
Tình huống của Túc Nghiệp so với trong tưởng tượng càng thêm nghiêm trọng. Thời điểm Tả Thương Lang tới, đúng lúc tướng lãnh bên phía Tây Tĩnh là Nhậm Toàn đang công phá cổng Túc Nghiệp Thành.
Viện quân của Tả Thương Lang ngày đêm chạy băng băng, sớm đã mệt mỏi không chịu nổi. Nàng không tiến lên viện trợ, Túc Nghiệp bại trận, bại quân phải rút lui. Nàng ngược lại cho dựng trại ở bờ sông Bạch Lang phía tây Túc Nghiệp Thành, mặt sông trước kia là một cái động lớn, lòng sông như một cái khe núi. Thời gian eo hẹp cấp bách, cũng không kịp bố trí, chờ sau khi bại binh đi qua, lúc Nhậm Toàn dẫn quân sắp sửa đuổi theo đến nơi, nàng mệnh tất cả binh lính đều xuất hiện, phất cờ hò reo.
Toàn bộ khe núi đại kỳ tung bay, loạn tên bắn xuống. Nhậm Toàn kinh hãi, lập tức điều binh quay về Túc Nghiệp.
Đợi diệt hết truy binh, Tả Thương Lang cuối cùng đem toàn bộ bại binh an trí ở huyện Khang Hoa. Nhưng mà vừa hỏi tình hình, lại là nhíu mày – – bại quân cơ hồ là bị đánh cho tơi bời, chớ nói chi là mang theo lương thực quân nhu.
Mấy vạn đại quân đóng ở huyện Khang Hoa, lương thảo chỉ đủ cho hai ngày. Mà đáng sợ hơn là, không có viện trợ lương thảo. Thiếu thuốc men quần áo, thời tiết lại giá rét hiếm thấy. Viên Ác cùng Vương Nam chỉ có thể cho thương binh băng bó đơn giản, Tả Thương Lang mệnh bọn họ đem quần áo còn có thể mặc được trên các thi thể binh lính chết trận đều lột xuống, ban đêm vào lúc rét lạnh nhất, nhiều thêm một bộ y phục cũng tốt.
Viên Ác cùng Vương Nam chỉ huy người lấy y phục người chết, sau đó Viên Ác cười: "Tướng quân tại sao phải để chúng ta đến lột quần áo của người chết? Có thể làm cho tướng quân khó xử đến mức này, chúng ta có thể còn sống trở về hay không cũng khó nói. Tiểu tử, hối hận vì đòi tới đây chưa?"
Vương Nam phát hiện ra một thương binh còn thở, cúi đầu kiểm tra: "Không, ta là binh lính, ta muốn ở trên chiến trường. Trước kia... Ôn Soái không phải vạn bất đắc dĩ cũng không muốn dẫn ta ra chiến trường." Sớm biết thế này đã phải nhanh chóng đổi tên rồi.
Viên Ác đồng tình vỗ vỗ vai hắn, hai người hợp lực mang thương binh đi trở về.
Thời tiết đích xác quá lạnh, sông Bạch Lang đã đóng băng toàn bộ, tầng băng thật dầy, có thể cưỡi ngựa qua. Tả Thương Lang đi tầm vài vòng phía trên, thật lâu, bắn ra một mũi tên. Vụn băng trên mặt sông bắn ra, nhưng tầng băng vẫn cứng rắn.
Tả Thương Lang quan sát một lúc, dùng Cửu Long Thiết lắp tên, bắn liên tiếp mấy phát. Tầng băng cuối cùng cũng bắt đầu rạn nứt, mơ hồ tràn ra một chút nước đá. Viên Ác cùng Vương Nam liếc nhìn nhau, Viên Ác nói: "Tướng quân hứng thú không tệ." Lửa cháy đến nơi ngươi vẫn còn ở đây nghịch băng!
Tả Thương Lang đi chỗ băng bị phá nhìn nhìn, Vương Nam vội vàng tiến lên: "Tướng quân cẩn thận! Thời tiết như thế này nếu như bị rơi vào hầm băng không đùa được đâu!"
Tả Thương Lang đứng ở đằng xa, nhìn thoáng qua, thật lâu mới nói: "Viên Ác, lập tức lệnh toàn quân nghỉ ngơi, nấu cơm ăn phục hồi thể lực, canh bốn tới Túc Nghiệp Thành khiêu chiến."
Viên Ác lĩnh mệnh, lập tức truyền lệnh xuống. Tả Thương Lang còn nói: "Vương Nam, ngươi đem tất cả nến trong thành nấu chảy ra, ta muốn có một thùng sáp dầu. Mang theo nỏ đại lực và sáp dầu đi cùng ta."
Vương Nam chuẩn bị xong, hai người dọc theo sông Bạch Lang đi một hồi, Tả Thương Lang chỉ chỉ phía trước: "Đánh vào tầng băng, khiến chúng nó rạn nứt."
Vương Nam hỏi: "Đυ.c băng?"
Tả Thương Lang lắc đầu: "Không, làm cho tầng băng rạn nứt ra thôi."
Vương Nam mặc dù không hiểu, vẫn dùng nỏ đại lực đánh tầng băng. Tả Thương Lang cũng tự động thủ, chỉ chốc lát sau, đã đánh nứt một mảng lớn tầng băng.
Tả Thương Lang đi tới, dùng sáp dầu tưới lên trên. Không lâu sau, sáp dầu đông lại. Vương Nam xem đều đau lòng, nghĩ thầm tối nay ngươi cũng đừng hòng có nến dùng.
Tả Thương Lang nhìn nhìn, ở phía trên tầng băng lại giội lên một lớp nước. Chỉ chốc lát sau, nước ngưng tụ thành miếng băng mỏng, bao trùm ở mặt ngoài.
Nàng nói: "Buổi tối ta sẽ khiến Nhậm Toàn đi ra, các ngươi nghĩ biện pháp cản lại quân đội phía sau, không cần quá lâu."
Vương Nam cúi đầu, trong lòng tự nhủ Nhậm Toàn là chó nhà ngươi hay sao, ngươi bảo hắn ra hắn liền ra. Nhưng mà hắn biết Tả Thương Lang, biết rõ nàng vẫn rất đáng tin, cũng không nói nhiều, chỉ đáp vâng.
Canh bốn, Tả Thương Lang dẫn quân công thành. Nhậm Toàn hết sức bất ngờ, làm sao có thể... Đại Yến nội chiến lâu như thế, sao có đủ binh lực lương thực mà dám chủ động công thành?
Theo lẽ thường bọn chúng phải trực tiếp rút về Đại Kế Thành mới đúng! Quả nhiên là đổi quân chủ tướng soái, tác phong cũng thay đổi.
Hắn còn đang nghĩ ngợi, Tả Thương Lang đã xuất hiện ở dưới chân thành. Ánh mắt Nhậm Toàn ngưng lại, mật thám Tây Tĩnh ở Đại Yến truyền tin về, thương thế của Tả Thương Lang không thể nào khỏi nhanh như thế mới phải. Hắn ở trên thành quan sát, thấy Tả Thương Lang không hề ra tay, toàn quân mặc dù kích trống khiêu chiến, cũng không có động tác khác.
Chẳng lẽ... Kẻ này chỉ đang phô trương thanh thế thôi sao?
Hắn coi như cũng cẩn thận, vẫn không xuất binh. Cho đến sau nửa đêm, hắn vẫn luôn ẩn tại bóng tối trên thành, lại trông thấy Tả Thương Lang bắt đầu ho khan. Hắn có mật thám truyền về loại thuốc điều trị cho Tả Thương Lang, nếu như dùng loại thuốc đó vết thương của nàng phải mất cả tháng nữa mới khỏi được.
Nàng là võ tướng, võ tướng lúc nào cũng so với quan văn gắng gượng hơn một chút. Nếu như nhìn nàng đã khỏe tám phần, kỳ thật cũng chỉ được năm phần mà thôi.
Người này, mang trọng thương như thế này mà cũng dám đến khiêu chiến. Nhậm Toàn trong lòng có chút ít dao động, là Phiêu Kị Đại tướng quân Đại Yến vương triều đấy! Nếu như lấy được đầu của nàng, chính là lập đại quân công! Hắn cùng Tả Thương Lang, chưa từng trực tiếp giao thủ. Hắn không tin một con nhóc ranh mới có mười mấy tuổi lại có khả năng động trời gì.
Liên tục quan sát hơn nửa đêm, hắn cuối cùng cũng phái ra một ít đội binh sĩ, muốn tách Tả Thương Lang ra khỏi trận hình. Tả Thương Lang bắn hai mũi tên, vẫn chính xác vô cùng, nhưng rất nhanh nàng liền không tiếp tục dùng cung nữa. Hô hấp của Nhậm Toàn dần dần dồn dập lên, hắn có thể khẳng định, thương thế của Tả Thương Lang tuyệt đối hết sức nghiêm trọng.
Hắn vốn là người sở trường về cung mã, tư thế giương cung kia không lừa được hắn. Có nên xuống phía dưới không? Nếu như không được, quay trở về cũng còn kịp.
Hắn nghiến răng, cuối cùng hạ lệnh mở cửa thành, ra khỏi thành nghênh chiến. Tả Thương Lang ở giữa đám binh sĩ, lại bắn hai mũi tên, một mũi tên sượt qua cánh tay phải của hắn. Nhậm Toàn nghiến răng, giục ngựa trực tiếp lao về phía nàng, rút tên cũng bắn một phát, Tả Thương Lang tránh đi, hắn lại rút trường thương ra giục ngựa tiến tới gần. Một thương phủ đầu đè xuống, Tả Thương Lang lấy kích ra đỡ, nhưng mà lực đạo khủng bố như vậy, nàng há có thể so sánh?
Nàng chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, hổ khẩu rạn nứt, toàn bộ cánh tay như muốn gãy rời, trường kích rời khỏi tay bay ra. Quân Tây Tĩnh cao giọng hò hét lên. Tả Thương Lang lui về phía sau một khoảng cách, Nhậm Toàn tinh tường trông thấy, vết máu trên người nàng đang dần dần loang ra!
Một thương vừa rồi của hắn, đã phá cho vết thương cũ của nàng toác ra! Nhậm Toàn lập tức bám sát đuổi theo, chuẩn bị lại đâm một thương. Nhưng đúng lúc này Tả Thương Lang lại quay ngựa, lui về phía sau. Nhậm Toàn hạ lệnh công kích, thấy Tả Thương Lang rút lui về sau, vốn không muốn đuổi theo, trời tối đường hiểm, hắn không muốn mạo hiểm nên chỉ tiện tay bắn một mũi tên. Không ngờ Tả Thương Lang kêu lên một tiếng đau đớn, hắn nhìn sang, phát hiện mũi tên kia lại cắm thẳng vào lưng nàng!
Con nhóc này là phu nhân của Ôn Thế, Phiêu Kị Đại tướng quân Đại Yến! Một khi bắt được nàng, Đại Yến nhất định tam quân sợ hãi! Nói không chừng ngày mai sẽ hạ luôn được Đại Kế Thành!
Hắn không do dự nữa, vội thúc ngựa, điên cuồng đuổi theo. Tả Thương Lang giục ngựa chạy như điên, vó ngựa bao vải bông đề phòng trơn trượt, chạy trên mặt băng coi như vững vàng. Tay nàng nắm chặt dây cương, gió rét xâm nhập cơ thể, chỉ cảm thấy tim phổi hoàn toàn lạnh buốt.
Nhậm Toàn lại giương cung bắn tên. Tả Thương Lang nghiêng người tránh đi, thân hình không ổn, thiếu chút nữa ngã ngựa.
Nàng nhặt một mẩu kẹo mạch nha để cho ngựa ăn lên nhét vào trong miệng, mỗi một hơi thở hít vào đều biến thành vụn băng. Nhưng tinh thần vẫn không dám một điểm thả lỏng. Là chỗ này sao? Thành hay bại đều ở hành động này, nếu như thất bại, đây sẽ là nơi táng thân cho nàng.
Nàng thả chậm tốc độ, ngã xuống ngựa, bịt miệng vết thương ở trên mặt băng chạy như điên. Nhậm Toàn giục ngựa mạnh mẽ đuổi theo, trăng lạnh như sương, mặt băng như ngọc. Máu nàng nhỏ trên mặt băng, từng giọt từng giọt, kéo thành một chuỗi dài.
Trong mắt Nhậm Toàn tràn trề khoái ý tất thắng, đang muốn giương cung bắn tiếp, đột nhiên dưới thân lại nhoáng lên một cái, còn chưa kịp phản ứng, cả người lẫn ngựa đã rơi vào trong hầm băng!
Tả Thương Lang quỳ trên mặt băng, tim phổi tựa hồ cũng đã bị đông đến cứng ngắc! Mất máu quá nhiều, nàng bắt đầu rét run. Đau đớn nơi miệng vết thương ngược lại đã chết lặng.
Trong hầm băng có tiếng người giãy giụa, mặt băng đã rạn nứt sẵn từng mảnh từng mảnh tan vỡ, người ở bên trong cuồng loạn tìm cách thoát ra.
Nhưng xung quanh một mảng lớn tất cả đều là băng nứt được tưới sáp. Cuối cùng, hắn cũng giãy giụa bấu được vào một góc tầng băng, môi hắn tím bầm, dại ra nhìn Tả Thương Lang ở phía trên.
Trong tay Tả Thương Lang còn nắm cung tên, nàng cố hết sức đứng dậy, đem Cửu Long Thiệt chống trên mặt băng, lắp tên, lấy chân làm điểm tựa, tinh chuẩn nhắm thẳng vào Nhậm Toàn.
Bốn mắt nhìn nhau, Tả Thương Lang xé y phục, điểm huyệt cầm máu, nhưng không nhổ mũi tên ra.
Trong mắt Nhậm Toàn sinh cơ dần dần biến mất, Tả Thương Lang không đi đến đó, lúc này nàng cũng không còn thừa nổi bao nhiêu thể lực, chỉ cần chờ hắn chết đi là được. Trên mặt băng có thứ gì đó phản xạ ánh trăng, nàng nhặt lên, phát hiện ra là một cái khóa vàng nhỏ.
Khóa trường mệnh, loại để cho trẻ con đeo.
Nàng sờ soạng một lát, hỏi: "Cho con ngươi?"
Nhậm Toàn răng cũng phát run lập cập va vào nhau: "Ta, sau khi ta chết, hãy đưa ta về Tây Tĩnh..."
Giọng Tả Thương Lang vẫn lạnh như băng : "Ôn Soái là do ngươi gϊếŧ chết?"
Nhậm Toàn liên tục bị rét run, nghe không ra giọng nói: "Ta, ta cũng đưa hắn trả về Đại Yến. Thỉnh cầu ngươi, nhất định phải đưa ta về Tây Tĩnh."
Tả Thương Lang hiếu kỳ: "Vì sao?"
Nhậm Toàn nói: "Nhìn thấy thi thể của ta, triều đình sẽ ấn theo quy định chết trận... mà trợ cấp an trí cho cha mẹ vợ con ta... Thỉnh cầu ngươi..."
Tả Thương Lang sững sờ: "Cho nên... Ngươi mới trước tiên, đưa thi thể Ôn Thế về?"
Đã nhìn không ra Nhậm Toàn có gật đầu hay không: "Ta cùng hắn không cừu không oán, ta không hận hắn."
Tả Thương Lang nói: "Ngươi đầu hàng Đại Yến đi, ta cứu ngươi lên."
Nhậm Toàn do dự, sau đó lắc đầu, lần này phi thường rõ ràng: "Ta không làm hàng tướng. Thỉnh... Thỉnh nhất định đưa thi thể của ta trở về. Ta tòng quân mười chín năm, coi như là chiến bại mất mạng, có chút khuyết điểm, nhưng vua ta trông thấy thi thể của ta, cũng sẽ nguôi giận. Tin ta đi, nếu như Ôn Soái ở đây, hoặc là Viên Hí ở đây, bọn họ nhất định cũng sẽ phải làm như vậy..."
Tiếng của hắn ngày càng nhỏ đi, người đã hôn mê, lại sít sao bám chặt vào mặt băng, năm ngón tay đã cứng ngắc.
Tả Thương Lang chậm rãi đi qua, cảm giác được dưới thân tầng băng chấn động, vội vàng dừng lại. Mặt băng như thế này, không thể nào mang một tên đại nam nhân to như gấu cùng bò lên.
"Ta tại sao phải nói chuyện với ngươi cái làm gì." Nàng nói, nhưng nghĩ một chút, vẫn kéo quần áo bên trong của mình xuống, xé ra thành dải. Nhìn bốn phía, ngựa của nàng còn ở cách đó không xa. Nàng gọi ngựa đến, dùng một đầu vải buộc dưới nách Nhậm Toàn, một đầu buộc lên cổ ngựa.
Tuấn mã phát lực, cuối cùng cũng lôi được Nhậm Toàn ra khỏi hầm băng, kéo tới bên bờ. Đám Vương Nam vẫn chưa tới, Tả Thương Lang nắm một nắm tuyết chà loạn lên người hắn một hồi, hắn mới chậm rãi tỉnh lại, run rẩy nói: " ... Chân... ta..." Lại ngất xỉu.
Tả Thương Lang vén góc quần hắn lên, phát hiện chân hắn bị sưng phù. Nàng chậm rãi nghiến răng, đem hai chân hắn lau khô, ôm vào trong lòng.
Lúc Vương Nam, Viên Ác chạy đến, Tả Thương Lang tháo xuống binh phù cùng ấn tín của Nhậm Toàn: "Thay quần áo của Nhậm Toàn vào, bảo binh sĩ thay chiến giáp quân Tây Tĩnh ban ngày vừa lột xuống vào, lấy cờ hiệu của Nhậm Toàn, tấn công Tiểu Tuyền Sơn."
Vương Nam cùng Viên Ác đều lấy làm kinh hãi, Viên Ác nói: "Tướng quân, Tiểu Tuyền Sơn giờ đã bị Cô Trúc chiếm đoạt. Chúng ta đột nhiên phái binh đi công, chẳng phải là kết thù kết oán với Cô Trúc?"
Tả Thương Lang nói: "Nhanh đi!"
Vì vậy lúc sắc trời còn chưa sáng rõ, người Cô Trúc ở Tiểu Tuyền Sơn lại nhìn thấy cờ xí của quân Tây Tĩnh, cùng một đám binh sĩ Tây Tĩnh đến công thành.
Cô Trúc, Đồ Hà bởi vì tranh đoạt đất Du Quốc cũ, vốn đã kết thù với Tây Tĩnh. Lúc này vừa mới biết được tin tức ban ngày Tây Tĩnh đã đánh bại Túc Nghiệp Thành, nào biết giờ Tây Tĩnh thế nhưng đã đem mũi nhọn nhắm thẳng vào Tiểu Tuyền Sơn!
Cô Trúc nổi giận, hăng hái chống cự. Tả Thương Lang đương nhiên sẽ không thực sự công thành, chỉ công hơn một canh giờ, liền ra lệnh rút quân. Quân Cô Trúc đuổi theo, bọn họ còn bỏ lại binh phù của Nhậm Toàn.
Hừng đông ngày hôm sau, Cô Trúc tấn công Mã Ấp Thành. Binh sĩ Tây Tĩnh ở Túc Nghiệp Thành Tây bị mất đi chủ tướng, phía sau lại gặp mãnh công, bất đắc dĩ, phó tướng của Nhậm Toàn là Quý Nghiễm phải mang binh rút lui khỏi Túc Nghiệp Thành, quay về thủ Mã Ấp Thành.
Đám Tả Thương Lang lại một lần nữa đoạt lại Túc Nghiệp.
Ngày đó, Mã Ấp Thành tiếng gϊếŧ vang trời, người Cô Trúc dũng mãnh không thua Tây Tĩnh. Tả Thương Lang đứng ở trên tường thành Túc Nghiệp, nhìn về phía Mã Ấp Thành. Khi đó vết thương trên người nàng chỉ được cầm máu đơn giản, vết máu trên quần áo trông như mới. Binh lính lại là mấy ngày chinh chiến liên tiếp, đầy mặt phong sương. Tả Thương Lang từ trên cao nhìn xuống, cất cao giọng nói: "Cuối năm ngoái, Ôn Soái từ nơi này khai thành xuất quan, ở dưới Mã Ấp Thành trúng hơn bốn mươi mũi tên, tử trận."
Các tướng sĩ không biết rõ vì cái gì, đột nhiên đứng thẳng tắp. Nàng nhìn quét mọi người, nói: "Trước đây, ta vẫn cảm thấy trượng phu ta chính là một nguyên soái chỉ biết làm ruộng cho heo ăn. Sau một đêm kia, ta mỗi lần đứng ở trên Túc Nghiệp Thành, đều sẽ nghĩ tới ngài ấy. Ta nghĩ Túc Nghiệp Thành đêm hôm đó, có trăng sáng ngàn dặm, gió mát hùng tráng tiễn quân đi. Từ đó về sau, thân phận Ôn phu nhân luôn khiến ta cảm thấy được vinh dự tự hào. Ta nghĩ, vợ con các ngươi, cũng thấy như thế."
Vạn người không tiếng động. Nhưng mà trong một khắc đó, hình ảnh nữ nhân này cùng thân ảnh Nguyên soái Ôn Thế bỗng như trùng vào làm một. Có binh lính cao giọng nói: "Phu nhân, hạ lệnh đi! Chúng ta công chiếm Mã Ấp Thành!"
Tả Thương Lang nửa mặt đẫm máu, giương cao Cửu Long Thiệt trong tay lên: "Thẳng hướng Mã Ấp Thành, tàn sát hết người Tây Tĩnh, vì Ôn Soái báo thù! Phá thành xong, tàn sát hàng loạt dân trong thành một ngày. Trước trưa mai, trừ lương thực thu về quốc khố, hết thảy vàng bạc, châu báu, nữ nhân, toàn bộ đều thuộc về các ngươi."
Ngày đó, Mã Ấp Thành Tây Tĩnh bị Cô Trúc cùng Đại Yến hai mặt giáp công, cuối cùng bị Yến Quân công phá được. Yến Quân lại lần nữa tàn sát hàng loạt dân trong thành, toàn bộ người Tĩnh tại Mã Ấp Thành, không một ai may mắn sống sót.
Quân báo truyền về, cả Tây Tĩnh căm phẫn cùng Cô Trúc bị cướp mất chiến công đều yên lặng rút quân. Vẻn vẹn chỉ một ngày một đêm, Đại Yến không chỉ đoạt lại Túc Nghiệp, ngược lại công hạ được Mã Ấp Thành. Hơn nữa dung túng cho quân đội, ở Mã Ấp Thành tiến hành tàn sát cực kỳ dã man dân trong thành. Quân tiên phong lướt qua, huyết tràn tường thành.
Lần đồ thành này số người chết còn nhiều hơn tại Hôi Diệp Nguyên. Ba chữ Tả Thương Lang, so với Ôn Thế năm đó càng làm người Tây Tĩnh sợ hãi hơn. Nếu như nói Ôn Thế là một tấm khiên phòng hộ, thì nàng sẽ là một thanh đao sắc lấy máu.
Lúc này, Mộ Dung Viêm cũng đang bắt đầu thẩm tra xử lí vụ án của Văn Vĩ Thư. Chỗ này có điểm khó xử, the tử Văn Vĩ Thư lại là em gái của Mộ Dung Uyên, cô ruột của Mộ Dung Viêm. Mộ Dung Viêm rõ ràng không hề nể tình vị cô ruột này, công nhiên luận tội Văn Vĩ Thư xong, tịch thu gia sản phủ phò mã.
Văn Vĩ Thư buôn bán quân mã, có thể tưởng tượng những năm qua đã tham ô bao nhiêu ngân lượng. Khi gã trốn đi theo Mộ Dung Uyên đã mang đi một phần vàng bạc châu báu. Nhưng đất đai trang viên, đồ cổ tranh chữ các thứ còn lưu lại ở Tấn Dương Thành, tính toán ra, cũng đến trăm vạn lượng.
Mộ Dung Viêm trực tiếp dùng số bạc này mua quân lương, đang muốn phái người áp tải đến Túc Nghiệp Thành thì tin chiến thắng truyền về .
Mộ Dung Viêm nhận được thư do Tả Thương Lang tự tay viết, ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, mỉm cười: "Thực là một thanh đao sắc bén, không phải sao?"
Khương Bích Lan đang ở bên cạnh y, sắc mặt đều thay đổi: "Tả, Tả tướng quân lại hạ lệnh tàn sát hàng loạt dân trong thành? Toàn bộ già trẻ trong Mã Ấp Thành... Ôn Soái mặc dù chết trong tay người Tây Tĩnh, nhưng năm đó là do chính bản thân hắn tự ý xông đến Mã Ấp Thành, cùng với dân chúng Mã Ấp Thành có quan hệ gì? Bọn họ có tội tình gì? Tại sao phải tàn sát hàng loạt dân trong thành?"
Mộ Dung Viêm quay đầu nhìn nàng ta, thật lâu, vuốt vuốt mái tóc như tơ của nàng: "Bởi vì nàng ấy không có lương thảo. Nàng không thể cùng chút ít dân chúng này dây dưa đối kháng mãi không dứt."
Khương Bích Lan đứng lên: "Chẳng lẽ dân chúng Mã Ấp Thành phải chết vô ích sao? Chẳng lẽ bọn họ không phải là cha mẹ sinh ra, không có thân thể máu thịt sao?! Viêm ca ca, đó là sinh mệnh!"
Mộ Dung Viêm bật cười, giang hai cánh tay đem nàng ta ôm vào trong ngực: "Tốt lắm Lan nhi, không nói chuyện này nữa."
Khương Bích Lan tránh khỏi y: "Viêm ca ca, nàng ta gϊếŧ người!"
Mộ Dung Viêm ném quân báo qua một bên, lôi nàng ta vào trong ngực xoa xoa: "Được rồi, chờ A Tả trở về, ta mắng nàng ấy."