Chương 47: Cứu giúp

Tả Thương Lang tiến vào thư phòng, còn chưa kịp quỳ xuống, Mộ Dung Viêm đã nói: "Đừng quỳ, lại đây." Tả Thương Lang đi đến bên cạnh y, còn chưa nói gì, Mộ Dung Viêm đã giữ chặt hai tay nàng, hỏi: "Thương còn chưa khỏi, sao lại vào cung?"

Tả Thương Lang nói: "Nghe nói Tiết thừa tướng ở trong ngục bị mắc dịch hạch, Ôn lão gia tử lo lắng, nhờ vi thần vào cung kiến giá."

Mộ Dung Viêm hiển nhiên rất hài lòng, y biết nàng nói thật. Ôn Hành Dã cùng Tiết Thành Cảnh là bạn bè tốt, hiện thời Tiết Thành Cảnh bị tù, lại nhiễm bệnh nặng, Ôn Hành Dã không thể không sốt ruột.

Y kéo Tả Thương Lang đến trong lòng mình ngồi xuống, hỏi: "Như vậy hôm nay ngươi đến, là thay ông ta truyền lời cho ta, hay là chính ngươi có lời muốn nói?"

Tả Thương Lang muốn đứng lên, nhưng mà động một cái, miệng vết thương liền đau. Nàng đành phải để mặc y ôm lấy, nói: "Nếu như là truyền lời tới bệ hạ, hẳn là Tiết tướng nhiều năm phụ tá Mộ Dung thị, Đại Yến chính là vì ngoài có Ôn Soái, trong có hiền tướng, mới có thể nguy mà không bại. Bao nhiêu năm qua, ông ấy cho dù có chỗ nào không phải, bệ hạ đại nhân đại lượng, cũng không cần cùng một người đã gần đất xa trời so đo."

Mộ Dung Viêm hừ lạnh, Tả Thương Lang lại cười nói: "Nói đến chuyện này, vi thần cũng nhớ tới lúc trước khi chủ thượng vẫn còn là Tiềm dực quân, Bắc Du dâng lên kế phản gián, Yến vương bắt chủ thượng hạ ngục. Cả triều văn võ khoanh tay đứng nhìn, chỉ có một mình Tiết thừa tướng, bốn phía bôn ba, thậm chí còn viết thư cho Ôn Soái, muốn thuyết phục Ôn Soái cùng ông ấy cầu tình cho chủ thượng."

Mộ Dung Viêm tựa hồ nhớ tới điều gì, vẻ mỉa mai trong mắt y dần dần phai nhạt, nói: "Ừ."

Tả Thương Lang quay đầu, đối diện với y, nói: "Nghĩ đến mặc dù ngốc nghếch, nhưng rốt cuộc vẫn là chân tình. Hiện thời... chủ thượng đã ngồi vững lên đế vị, vạn người cúi đầu. Cả triều văn võ đều hô to vạn tuế, mà người năm xưa nỗ lực bảo vệ chủ thượng, lại bị cách chức, cầm tù. Cẩn thận ngẫm lại, cũng khiến người ta thổn thức."

Mộ Dung Viêm nói: "Tiết Thành Cảnh người này... Người này có đôi khi thật là đáng chết." Y trầm giọng nói, một hồi lâu, nhưng lại nhẹ giọng cảm thán: "Nhưng xác thực cũng là người tốt."

Tả Thương Lang nói: "Chủ thượng có tuệ nhãn, tự nhận biết được trung gian. Kỳ thật Tiết thừa tướng dù sao cũng đã cao tuổi, liệu còn sống được mấy năm nữa? Sao chủ thượng không ban thưởng cho ông ấy được chết già, coi như là thánh tâm như nguyệt, hồi báo tri ân của ông ấy năm đó."

Mộ Dung Viêm cúi đầu xuống, vùi vào trong cổ nàng, hồi lâu sau mới nói: "Nghe nói ông ta ở trong ngục sinh bệnh nặng, cô niệm tình ông ta tuổi tác đã cao, lại có công với giang sơn xã tắc, miễn cho hình phạt tù đày, phê chuẩn cho quay về tướng phủ dưỡng bệnh."

Tả Thương Lang đứng dậy quỳ lạy: "Vi thần thay Tiết thừa tướng tạ ơn ân điển của bệ hạ."

Mộ Dung Viêm nói: "Ngươi là gì của ông ta, mà đòi thay người ta tạ ơn?" Tả Thương Lang cứng họng, ngón trỏ của y khẽ vuốt lên môi nàng, lòng ngón tay ấm áp hơi lạnh, Tả Thương Lang ngẩng đầu lên, ánh mắt của y tựa như ma chú.

Môi y càng đến gần càng gần, Tả Thương Lang mạnh đứng lên thoát ra khỏi y, miệng vết thương đau nhói, nàng nói: "Chủ thượng!"

Mộ Dung Viêm vừa muốn nói gì đó, bên ngoài Vương Doãn Chiêu đột nhiên cao giọng nói: "Bệ hạ, vương hậu nương nương cầu kiến."

Tả Thương Lang vội chỉnh lại y quan, quỳ ở một bên, Mộ Dung Viêm cuối cùng chậm rãi nói: "Để cho nàng vào đi."

Chỉ chốc lát sau, trong gió bay đến mùi hoa mai, Khương Bích Lan hoàn bội leng keng, chậm rãi đi vào, sau lưng cung nữ Hội Vân cúi đầu, bưng chén canh cho nàng. Nàng đem canh nấm đặt lên trên bàn, nói: "Bệ hạ." Nàng nhìn thoáng qua Tả Thương Lang, Mộ Dung Viêm nói: "Không cần đa lễ, A Tả không phải người ngoài."

Khương Bích Lan mỉm cười nói: "Lại nói đến, bản cung cùng Tả tướng quân cũng từng quen biết. Tướng quân lại là gia thần trong phủ của bệ hạ năm xưa, trong cung thanh nhàn, về sau Tả tướng quân nên đến chuyện trò cùng ta nhiều hơn mới phải."

Tả Thương Lang nghiêng người hành lễ: "Nhận được nương nương cất nhắc, vi thần tuân mệnh."

Khương Bích Lan gật gật đầu, đi đến bên cạnh Mộ Dung Viêm, lấy chén nhỏ chia canh ra, sau đó nói: "Không biết Tả Thương Lang ở đây, nếu biết trước ta đã mang thêm một phần lại đây."

Tả Thương Lang cung kính nói: "Vi thần không dám, vi thần xin cáo lui."

Mộ Dung Viêm nói: "Việc truyền chỉ, giao cho hạ nhân làm là được. Vết thương của ái khanh vẫn chưa lành, không nên vất vả."

Tả Thương Lang đáp vâng, lui về phía sau ba bước, chậm rãi ra khỏi thư phòng. Vương Doãn Chiêu vốn canh ở ngoài cửa, lúc này liền vội vàng lại đây đỡ nàng, nói: "Tướng quân, lão nô phái xe ngựa đưa ngài hồi phủ."

Tả Thương Lang đỡ tay ông, nói: "Vương tổng quản, bệ hạ đáp ứng thả lão thừa tướng, tạm thời cho về phủ dưỡng bệnh. Xin ngài phái người, lập tức truyền chỉ."

Vương Doãn Chiêu trong nội tâm nhảy dựng, thấp giọng nói: "Tướng quân, ngài có biết chuyện này là do kẻ nào ngầm ra tay hay không? Ngài vì Tiết lão thừa tướng cầu tình, chỉ sợ sẽ không dưng mang thù vào người!"

Tả Thương Lang lắc lắc đầu, lại không trả lời vấn đề đó, chỉ nói: "Tiết thừa tướng nghe nói bị dịch hạch, thái y trong cung không đáng tin. Nhờ ngài phái người giúp ta đi một chuyến đến Bái Ngọc Giáo, tìm Dương Liên Đình đến trị liệu cho ông ấy. Nhất định phải đi ngay lập tức, nếu để lộ dù chỉ một chút ít tin tức, chỉ sợ tính mạng Tiết tướng cũng khó mà giữ nổi."

Vương Doãn Chiêu gật gật đầu, nói: "Tướng quân yên tâm."

Ngày hôm sau, chuyện Tiết Thành Cảnh được thả về nhà dưỡng bệnh mới truyền ra trong triều. Giáo chủ Bái Ngọc Giáo Dương Liên Đình đi suốt đêm quay về Tấn Dương, tự mình chữa bệnh cho Tiết Thành Cảnh.

Mà ngày đó, Tả Thương Lang mang thương vào cung, ở ngự thư phòng khoảng thời gian uống cạn chung trà cũng truyền ra. Lúc này, tất cả triều thần đều chú ý tới nàng. Nàng bị thương tĩnh dưỡng, mười mấy ngày chưa từng vào triều. Nhưng mà đại thần trong triều ký một lá thư, lớn tiếng kêu gọi bao ngày qua, hiệu quả lại không bằng vài câu nói trong thời gian uống cạn chung trà này của nàng.

Hơn nữa ai cũng không hiểu nổi, nàng rõ ràng là tâm phúc của Mộ Dung Viêm, vì cớ gì lại đột nhiên giúp đỡ Tiết Thành Cảnh?

Dù sao phái của Tiết Thành Cảnh cũng chưa bao giờ coi nàng là người phe mình.

Trong lúc triều thần âm thầm nghị luận, Tiết Thành Cảnh đã được đón ra, mấy ngày lao ngục tai ương, lại bị nhiễm bệnh nặng, mặc dù Mộ Dung Viêm không cho dụng hình, nhưng ông ta cũng đã già nua hẳn đi tới mức không nhận ra.

Dương Liên Đình ngay cả Tả Thương Lang cũng không gặp, đi thẳng đến Tiết phủ. Tả Thương Lang từ lúc quay về trong phủ cảm giác ngủ mê man. Không biết vì sao, bóng dáng thướt tha của Khương Bích Lan cứ lắc lư trước mặt nàng.

Nàng ta mới là thê tử của y. Mỗi một lần nhìn thấy nàng ta, sự thật này tựa như khối băng xen vào giữa nàng và y. Mà nàng là ai? Người vợ góa của Ôn Thế.

Cả đời này, những giấc mộng đã từng có, hoặc là chưa từng có, đều chôn vùi trong vô biên hư ảo.

Ngày hôm sau, Dương Liên Đình phái người của Bái Ngọc Giáo truyền tin cho nàng, bảo nàng tới Tiết phủ. Trước khi Tả Thương Lang xuất môn, Ôn Hành Dã nói: "Ta đi cùng với ngươi."

Tả Thương Lang phất phất tay: "Dịch hạch bị lây đấy."

Nói xong liền ra cửa. Ôn Hành Dã nhìn bóng dáng nàng, lặng im một lát. Ôn lão phu nhân đứng sau lưng ông, nói: "Lão gia tử, ông nói xem, Tiết tướng được thả ra, thật sự là bởi vì A Tả nói với bệ hạ hay sao?"

Ôn Hành Dã chậm rãi nói: "Ta chỉ thử xem một phen, nhưng không ngờ, con bé thực có thể."

Ôn lão phu nhân nói: "Nhưng con bé dù sao cũng là tâm phúc của bệ hạ, bệ hạ lần này rõ ràng là cố ý đưa Tiết tướng vào chỗ chết, vì sao lại đột ngột thay đổi chủ ý?"

Ôn Hành Dã nói: "Ta lại quan tâm, nó vì sao lại đồng ý cứu Tiết tướng. Là vì muốn thi ân với phái Tiết tướng, để củng cố thế lực của mình sao? Hay là vì nguyên nhân khác?" Ôn lão phu nhân nói: "Con bé thật ra là một đứa nhỏ không tệ."

Ôn Hành Dã nói: "Ta chẳng qua chỉ cảm thấy, nếu như nó cứu Tiết tướng, là vì thu phục lòng người, thế thì dã tâm của nó lại là gì? Sẽ thật đáng sợ."

Lúc Tả Thương Lang đi đến Tiết phủ, hoa và cây cảnh trong Tiết phủ đã khô tàn. Tựa hồ trong nháy mắt, quý phủ lộng lẫy đã biến thành hoang vu phế vũ.

Tả Thương Lang đạp lên mặt đất rải đầy hoa tàn lá úa đi vào, chỉ thấy Tiết Thành Cảnh tóc tai bù xù, nằm ở trên một cái giường đơn sơ. Dương Liên Đình mặc bạch y tinh khiết vô trần, y quan sạch sẽ, cùng quang cảnh nơi này lại có chút ít không hợp nhau.

Nàng đi đến bên cạnh Dương Liên Đình, hỏi: "Ông ấy sao rồi?"

Dương Liên Đình nói: "Tình huống không tốt lắm, là có người cố ý làm ông ta nhiễm dịch hạch, miệng vết thương bị chuột gặm chỉ để che đậy."

Tả Thương Lang cũng không bất ngờ, chỉ hỏi: "Có thể cứu được không?"

Dương Liên Đình nói: "Có thể. Ngươi đứng lui ra đi, ngoài cửa có nấu khăn thuốc, tự mình bịt kín rồi hãy đi vào."

Tả Thương Lang lui tới cửa, nói: "Vậy ngươi còn gọi ta tới làm chi, ta đi về trước đây."

Dương Liên Đình cũng không quay đầu lại nói: "Vết thương kia của ngươi bao nhiêu ngày rồi mà còn chưa khỏi? Ở bên ngoài đợi một chút, ta hết bận sẽ bốc thuốc cho ngươi."

Tả Thương Lang nói: "Ta chờ như thế nào đây, bên ngoài ngay cả chỗ ngồi tạm cũng không có!"

Dương Liên Đình bất đắc dĩ, cởϊ áσ choàng bằng vải dệt trên người xuống ném cho nàng. Tả Thương Lang đem áo choàng vo thành một cục, ngồi bên ngoài, dựa vào cái bàn bị chém thành hai khúc nhưng cũng vẫn không đổ, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Chỉ chốc lát sau, Khương Hạnh mang người đưa quần áo, đồ dùng hàng ngày, chăn màn vào, trong phòng lúc này mới bắt đầu ấm áp lên.

Dương Liên Đình sắc thuốc xong bưng lại, trông thấy nàng dựa lên cái bàn hỏng ngủ say, thở dài, tìm một cái thảm mỏng đắp lên cho nàng, lại đem chậu than chuyển đến gần một chút. Tả Thương Lang đã tỉnh, nhưng vẫn còn buồn ngủ. Đơn thuốc của thái y kê là muốn để cho nàng bớt vận động, nên cơ hồ mỗi ngày đều có cảm giác buồn ngủ uể oải. Loại thuốc này nghe thì có vẻ không tốt với tinh thần, nhưng để dưỡng ngoại thương đối với người hiếu động như nàng xác thực là có hiệu quả.

Tả Thương Lang ngủ chỉ chốc lát sau, liền bị cái bàn cứng cấn cho tỉnh ngủ. Dương Liên Đình nói: "Trước tiên uống thuốc đã."

Nàng đưa tay ra tiếp, Dương Liên Đình lại dùng thìa thổi nguội nước thuốc, đút từng thìa cho nàng.

Khương Hạnh ở bên cạnh nhìn ra ngoài một hồi, lại hừ lạnh một tiếng, nói: "Chân đạp hai cái thuyền, mà không sợ chìm."

Dương Liên Đình trừng mắt liếc lão ta một cái, Tả Thương Lang nhịn không được, hỏi: "Một cái thuyền khác là ai?"

Dương Liên Đình cũng không cần thìa nữa, tay trái bóp mũi nàng, tay phải dùng bát thuốc chặn miệng nàng, dồn sức rót vào.

Buổi tối tại Khương phủ. Khương Tán Nghi nói: "Tả Thương Lang đến cùng là muốn làm gì? Cô ta là tâm phúc của bệ hạ, sao lại đột nhiên cứu Tiết Thành Cảnh?"

Em vợ lão, Trịnh Chi Chu nói: "Tỷ phu, anh nói xem có phải cô ta muốn lung lạc phái Tiết Thành Cảnh hay không?"

Trịnh thị nói: "Cứ cho là cô ta cố ý, bệ hạ sao lại đáp ứng chứ? Thật là khiến người ta khó hiểu mà."

Khương Tán Nghi nói: "Bệ hạ đáp ứng cũng không có gì kỳ quái." Trịnh Chi Chu cùng Trịnh thị đều nhìn về phía lão, lão chậm rãi nói: "Gió thoảng bên gối, không có mấy nam nhân chịu đựng được."

Trịnh thị sắc mặt đại biến: "Cái gì? Lão gia, ý ngài là..."

Khương Tán Nghi chậm rãi gật đầu.