Chương 46: Dịch hạch

Trong phòng chỉ đốt một ngọn nến, ánh sáng mờ tối. Giường trướng tĩnh mịch, Tả Thương Lang không biến sắc giữ bàn tay đặt bên hông mình lại, chờ thị nữ đóng cửa lại ra ngoài, mới thấp giọng nói: "Bệ hạ!"

Mộ Dung Viêm: "Ừ?"

Tả Thương Lang bỏ tay y ra, nói: "Bệ hạ hiện thời là vua của một nước, rất cao quý, nửa đêm canh ba lẻn vào phòng góa phụ của cựu thần, chỉ sợ mất thể diện."

Mộ Dung Viêm lật người, nằm song song với nàng, hai tay gối đầu, nói: "Sau khi mẫu phi qua đời, ta bị an trí ở Dương Tuyền cung, bên cạnh chỉ có Vương Doãn Chiêu chăm nom. Ông ấy là tâm phúc của mẫu phi, trong cung tất cả mọi người đều coi thường, bắt nạt, cũng thường xuyên bị phạt, không có thời gian quản ta."

Tả Thương Lang kinh ngạc, trước kia Mộ Dung Viêm cơ hồ không bao giờ đề cập đến chuyện này. Đương nhiên, trước kia hai người cũng không có chuyện sóng vai nằm cùng nhau trên một cái giường nói chuyện phiếm như thế này. Mộ Dung Viêm mỉm cười, nói: "Có đôi khi đói chịu không nổi, ta sẽ đi ngự thiện phòng ăn trộm đồ ăn. Mà nếu như cung nữ đến đưa cơm là người ta không biết từ trước, thì nhất định không dám ăn. Mùa đông trong cung than củi bị cắt xén, tất cả tàng thư của mẫu phi đều bị ta đem ra đốt để sưởi ấm hết. Đến bây giờ, đã không còn lại bất cứ di vật nào."

Lúc y nói những chuyện này, có một cảm giác mây trôi nước chảy lạnh lùng. Tả Thương Lang vốn muốn đuổi y về, lại chậm rãi liền mềm lòng. Mộ Dung Viêm cầm tay nàng, nói: "Có một lần vương hậu đánh cho Vương Doãn Chiêu gần chết, lúc đầy tớ nâng ông ấy về cung của ta, ta còn tưởng rằng ông ấy đã chết rồi. Khi đó ta mới bảy tuổi, một mình ngồi ở bên cạnh ông ấy, ngồi thật lâu, cảm thấy ta phải đi đến thái y viện lấy chút thuốc. Ta dùng áo của mình bao hết số thuốc ta có thể cầm được ôm trở về. Cũng không biết cái nào có tác dụng gì, loạn thất bát tao, toàn bộ đều nấu lên cho ông ấy uống."

Y nói đến đây, khóe miệng thế nhưng khẽ cười, nói: "Cũng may ông ấy mạng lớn, thế mà cũng khỏe lại."

Những năm tháng cô độc mà cực khổ kia, cung đình hoa lệ mà lạnh lẽo như băng, từng lời từng lời y nói, lại chỉ mang theo vẻ chế giễu: "Ta mười hai tuổi liền xuất cung lập phủ, có một lần đến trại cô nhi, ngươi vì Dương Liên Đình xin thuốc. Không biết rõ vì cái gì, ta đột nhiên nhớ tới chuyện này. Một khắc kia, ta tin tưởng ngươi thật sự muốn hắn sống sót."

"Chủ thượng." Tả Thương Lang nắm chặt tay y, Mộ Dung Viêm cũng nắm lại tay nàng, nói: "Ta chỉ muốn nói, ta cả đời này những chuyện mất thể diện đã từng trải qua, kỳ thật rất nhiều. So ra thì, hôm nay thâu hương thiết ngọc, còn xem như phong nhã."

Tả Thương Lang nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười. Mộ Dung Viêm nghiêng người đối mặt với nàng, duỗi tay mơn trớn mái tóc dài xõa ra của nàng, nhẹ giọng gọi: "A Tả." Thanh âm kia trầm thấp hơi khàn khàn, Tả Thương Lang như trúng ma chú, chỉ có thể trơ mắt nhìn y càng lúc càng gần, y chậm rãi hôn lên ấn đường nàng.

Nàng duỗi tay chống lên bờ vai y, Mộ Dung Viêm liền nắm lấy bàn tay kia, khẽ hôn, ánh nến mê ly chập chờn, nàng cảm giác như khí lực toàn thân đều bị biến mất, chậm rãi nhắm mắt lại.

Y vừa hôn lên trán, tay vừa muốn cởi dây buộc áo nàng, nhưng chạm vào nút buộc kia mấy lần, rốt cục vẫn phải lật người lại, nằm thẳng ở bên người nàng một lần nữa, nói: "Thôi đi, vốn là nằm yên còn không xong, nếu như động vào vết thương, lại phải nằm thêm mấy ngày."

Tả Thương Lang cắn cắn môi, Mộ Dung Viêm nhẹ nhàng nhấc đầu nàng lên, để cho nàng dựa vào vai mình, nhắm mắt lại, cứ như vậy yên tĩnh ngủ. Tiếng y hô hấp đều đều ở bên tai, khiến người ta có một loại... ảo giác sớm sớm chiều chiều.

Trong Yến Vương Cung, đã canh ba. Khương Bích Lan nấu một chén súp nấm trắng, sai Hội Vân đưa đến ngự thư phòng. Nghe Vương Doãn Chiêu nói, Mộ Dung Viêm cùng các tướng quân ở thư phòng nghị sự, đã muộn như thế này rồi, chắc là cũng đã nghỉ.

Hội Vân bưng canh nấm đến thư phòng, lại thấy bên trong tối đen một mảnh, không hề giống như có người đang ở bên trong. Nàng cho rằng Mộ Dung Viêm đã đi ngủ, đang muốn quya về lại gặp thái giám Tiểu An Tử chuyên hầu mực ở ngự thư phòng. Nàng vội vàng tiến lên: "An công công?"

Tiểu An Tử quay đầu, nhìn thấy là cung nữ của vương hậu, vội vàng hành lễ: "Là Hội Vân tỷ tỷ sao? Đêm khuya đường tối, sao tỷ còn đến đây?"

Hội Vân nói: "Vương hậu nương nương nghe nói bệ hạ còn chưa nghỉ, đặc biệt mệnh nô tỳ đưa canh lại đây. Không nghĩ tới đến muộn, bệ hạ hình như đã đi ngủ."

Tiểu An Tử nói: "Nương nương trong lòng thật quan tâm bệ hạ, nhưng hôm nay bệ hạ cũng không ở thư phòng. Lúc xế chiều đã xuất cung rồi."

Hội Vân trong lòng cả kinh, hỏi: "Xuất cung? Bệ hạ xuất cung, có phải có chuyện quan trọng?"

Tiểu An Tử ý thức được mình lắm miệng, vội nói: "Cái này nô tài cũng không biết, chúng ta làm hạ nhân, sao quản được chuyện của các chủ tử. Bất quá bệ hạ thường xuyên xuất cung hành tẩu, xem một chút dân gian khó khăn, cũng không lạ."

Hội Vân ngẫm lại, cũng phải. Liền cùng hắn nói cảm tạ, xong bưng canh nấm về cung Tê Phượng. Khương Bích Lan nghe nói Mộ Dung Viêm không ở trong cung, cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng cũng không nghĩ nhiều, sau đó liền đi nghỉ sớm.

Ngày kế, sắc trời còn chưa sáng, Mộ Dung Viêm đã đứng dậy, vẫn như cũ lặng lẽ ra khỏi Ôn phủ.

Tả Thương Lang rất sợ y bị người khác phát hiện ra, ngồi ở trên giường nghe rất lâu, tận đến lúc xác thực không hề có bất cứ động tĩnh gì nữa, lúc này mới tiếp tục nằm xuống. Nhưng mà bên gối đột nhiên thiếu một người, trong lòng liền thấy hơi vắng vẻ. Nàng nhắm mắt lại, càng khó ngủ hơn. Cẩn thận ngẫm lại, phát hiện mình thế mà lại quên hỏi y chuyện bắt giam Tiết Thành Cảnh.

Quả nhiên là sắc lệnh trí sai, cổ nhân chưa từng nói sai chút nào.

Nàng lăn qua lộn lại, lại bắt đầu nghĩ thích khách lần này đến cùng là ai. Bất giác, sắc trời đã sáng choang, thái y lại đưa thuốc đến. Ôn lão phu nhân vẫn tự mình chăm sóc nàng, Ôn Dĩ Hiên cùng Ôn Dĩ Nhung đến thỉnh an nàng xong liền đến phủ Đạt Hề Cầm học.

Một ngày mới, lại bắt đầu.

Trong Yến Vương Cung, lâm triều xong, Khương Tán Nghi liền đặc biệt đi tìm Phong Bình. Vụ án của Tiết Thành Cảnh, Mộ Dung Viêm không có giao cho bất luận kẻ nào thẩm tra xử lí, trước mắt nhà họ Tiết cùng đám thợ giám sát vạn lâu vẫn bị nhốt ở trong chiếu ngục.

Hai người đi đến một chỗ hẻo lánh, đợi không có người, Khương Tán Nghi mới hỏi: "Phong thống lĩnh, không biết vụ án của Tiết thừa tướng, hiện tại đã thẩm tra đến đâu rồi?"

Phong Bình đối với lão ta vẫn còn có chút đề phòng, nói: "Bệ hạ tự mình thẩm vấn, chỉ nhốt trong ngục, cũng không có tra tấn gì cả."

Khương Tán Nghi đương nhiên là sốt ruột, lão ta hiện thời chỉ là tạm giữ chức thừa tướng, nếu như vạn nhất Tiết Thành Cảnh lật lại được bản án, lão sẽ mất hết tất cả. Lão nhẹ nói: "Tiết Thành Cảnh đã vào tù mấy ngày rồi, bệ hạ lại chậm chạp không chịu xử lý, Phong thống lĩnh có biết nguyên nhân là gì không?"

Phong Bình trầm ngâm không nói, Khương Tán Nghi nói: "Phong thống lĩnh, bao năm nay ngài ở bên cạnh bệ hạ, cũng thất bại phải không?"

Phong Bình sững sờ, Khương Tán Nghi có thể nói là một câu đánh trúng chỗ yếu hại, thống lĩnh cấm vệ quân, cũng chỉ là một chức võ quan tứ phẩm. Chẳng qua là vì phòng thủ cung đình nên không người nào dám khinh thị hắn mà thôi.

Nhưng nếu so sánh với Chu Tín, Tả Thương Lang, liền thấy bé nhỏ không đáng kể. Nhất là Tả Thương Lang, tuổi còn trẻ, đã nắm binh quyền hùng hậu. Hắn trầm giọng nói: "Khương đại nhân có ý gì?"

Khương Tán Nghi nói: "Phong thống lĩnh, thân ở trong triều, nếu chỉ cô độc một mình, chỉ có thể khắp nơi bị kẻ khác chế trụ. Hiện thời bên cạnh bệ hạ, trong nhóm võ tướng, không có vị trí cho ngài. Nhưng bệ hạ đến cùng cũng sẽ già đi, con ta giờ đã là vương hậu, hậu cung lại không có phi tần, chỉ cần nó sinh hạ thái tử, sau này non sông lưu chuyển, Phong thống lĩnh cũng không cần phải ẩn mình chốn cung đình. Phong hầu bái tướng đều có thể."

Phong Bình nói: "Khương đại nhân nói thế, nếu như truyền đến tai bệ hạ, chỉ sợ là không ổn đâu."

Khương Tán Nghi chắp tay mỉm cười, nói: "Về võ học ta không bằng Phong thống lĩnh, nhưng tạo căn cơ trong triều đình, cũng không phải sở trường của Phong thống lĩnh. Người ở trong triều, nếu như không có gốc rễ, gió thổi qua liền đổ."

Phong Bình tựa hồ còn đang do dự, Khương Tán Nghi cũng không thúc giục, hồi lâu sau, hắn cuối cùng cũng hỏi: "Khương đại nhân muốn hạ quan làm cái gì?"

Khương Tán Nghi nói: "Bệ hạ mặc dù thẩm định Tiết Thành Cảnh có tội, cũng chưa chắc sẽ bảo gϊếŧ ông ta. Nhưng nếu như người này không chết, sẽ để lại hậu hoạn vô cùng. Nếu như Phong thống lĩnh..." Lão kề sát vào tai Phong Bình thì thầm. Thần sắc Phong Bình chậm rãi ngưng trọng.

Không đến hai ngày, trong ngục truyền ra tin tức, Tiết Thành Cảnh ở trong ngục bị dịch hạch, đã nằm không dậy nổi. Lúc tin truyền tới Ôn phủ, cả nhà Ôn Hành Dã đang dùng cơm, nhưng nghe nói tới chuyện này, ông lão vô luận như thế nào cũng ngồi không yên nổi nữa, định lập tức sẽ vào cung gặp Mộ Dung Viêm.

Tả Thương Lang thật vất vả mới có thể xuống đất, đuổi theo cũng đuổi không kịp ông cụ, chỉ kêu lên: "Đừng đi!"

Ôn Hành Dã nói: "Tiết thừa tướng làm quan bốn mươi năm, thời gian qua cương trực thanh liêm, ta cùng với ông ấy cũng là bạn bè nhiều năm, chẳng lẽ liền nhẫn tâm nhìn ông ấy đã lớn tuổi như vậy còn bị bệnh chết trong ngục hay sao?!"

Dứt lời, ông nhấc chân muốn đi, Tả Thương Lang cuối cùng nói: "Để con tiến cung, ngài đừng đi."

Ôn Hành Dã quay đầu lại nhìn nàng, nói: "Vết thương của ngươi..."

Tả Thương Lang lắc đầu, sai đầy tớ mang triều phục tới, mặc chỉnh tề xong liền tiến cung.

Lúc đó Mộ Dung Viêm đang cùng với Cam Hiếu Nho và Khương Tán Nghi nghị sự, Tiểu An Tử thập phần cung kính mời nàng ở ngoài cửa chờ một chút. Đại thần kiến giá, luôn luôn chỉ có thể quỳ chờ. Tả Thương Lang đương nhiên cũng không được ngoại lệ, nàng quỳ ở dưới hành lang, bên ngoài gió lớn, không đầy một lát liền bắt đầu ho khan.

Đến lúc cửa thư phòng mở ra, Cam Hiếu Nho và Khương Tán Nghi cùng nhau đi ra, nhìn thấy Tả Thương Lang, Khương Tán Nghi ngẩn ra. Đúng lúc này, Vương Doãn Chiêu cũng từ trong phòng đi ra, trông thấy Tả Thương Lang quỳ ở bên ngoài, vội biến sắc, trừng Tiểu An Tử một cái.

Tiểu An Tử kinh hoàng sợ hãi, Vương Doãn Chiêu tựa hồ rất sợ Mộ Dung Viêm trông thấy, vội vàng chạy lại đỡ Tả Thương Lang dậy, cười nói: "Ai da Tả tướng quân, ngài bị thương, sao có thể quỳ ở đầu ngọn gió như thế này. Lão nô đỡ ngài đi vào."

Tả Thương Lang vịn tay ông ta đứng lên, hỏi: "Nhiều ngày không vào triều, ngày hôm nay vừa khỏe lại một chút, liền muốn vào cung xem. Vương tổng quản, bệ hạ có bận gì không?"

Vương Doãn Chiêu liên tục nói: "Không, không, mời tướng quân."

Khương Tán Nghi nhìn thấy Vương Doãn Chiêu đỡ Tả Thương Lang đi vào, hơi nghĩ ngợi – – người này ngay lúc này lại tiến cung, là có mục đích gì?

Vừa suy nghĩ, lão vừa cười nói với Cam Hiếu Nho: "Không ngờ quan hệ giữa Vương tổng quản với Tả tướng quân lại tốt như vậy."

Cam Hiếu Nho nhìn lão ta một cái, cười đến là bí ẩn, lại cũng không nhiều lời, chỉ chắp tay nói: "Khương đại nhân, xin mời."