Tả Thương Lang ngủ hai ngày, mở mắt ra, trông thấy Ôn lão phu nhân đang ngồi bên giường trông nom. Nàng ngẩn ra, Ôn lão phu nhân cười nói: "Xem ra đã tỉnh rồi, nếu hôm nay lại vẫn bất tỉnh, sẽ làm mọi người lo lắng muốn chết!"
Tả Thương Lang thấy ánh mắt của bà đều đỏ hết cả lên, nói: "Trong phủ cũng không phải là không có đầy tớ trông nom, ngài cần gì phải liên tục ở lại đây? Ngài lớn tuổi rồi, đừng để nghỉ ngơi không tốt lại sinh bệnh."
Ôn lão phu nhân cũng không thấy khó chịu, nói: "Đến cùng vẫn là người nhà, sao có thể để mặc đầy tớ chăm sóc. Ta đi gọi thái y lại tới xem một chút."
Tả Thương Lang nói: "Con không sao, vết thương của mình như thế nào, con trong lòng đều tự biết được. Không cần lo lắng."
Ôn lão phu nhân đứng dậy, vừa chạy ra ngoài vừa nói: "Nếu như ai bị thương trong lòng đều tự biết thì còn cần tới đại phu làm gì."
Chỉ chốc lát sau, thái y từ bên ngoài đi vào, bắt mạch cho nàng. Trong phòng lại là một trận tất bật loạn lên, mấy vị thái y cao tuổi xúm lại với nhau thương lượng cách điều trị, đầy tớ bưng bát thuốc màu đen sì vào. Ôn lão phu nhân nhận lấy, ngồi ở bên giường, nói: "Nào, trước uống thuốc đã."
Tả Thương Lang liền duỗi tay tới đón, Ôn lão phu nhân lắc lắc đầu, dùng thìa bạc múc đút cho nàng. Tả Thương Lang liền ngậm trực tiếp vào miệng bát, hai ba ngụm uống hết bát thuốc. Ôn lão phu nhân lau miệng cho nàng, lại nhét hai viên ô mai vào trong miệng nàng.
Tả Thương Lang ngậm ô mai, hỏi: "Lão gia tử đâu rồi ạ?"
Ôn phu nhân nói: "Sáng sớm đã bị người ta gọi đi rồi, đến giờ này vẫn còn chưa về."
Tả Thương Lang hỏi: "Ai gọi đi ạ? Người trong cung?"
Ôn phu nhân nói: "Không phải là người trong cung, ta hỏi ông ấy, ông ấy cũng không chịu nói. Ngươi đừng lo lắng, bệ hạ đối với Ôn gia rất tốt, ở Tấn Dương Thành ai còn có thể làm gì ông ấy?"
Tả Thương Lang gật gật đầu, uống thuốc xong có chút mệt rã rời, rất nhanh liền một lần nữa thϊếp đi.
Chiếu ngục, Mộ Dung Viêm đứng ở phía ngoài phòng dụng hình, Phong Bình cùng Chu Tín đang bức cung bọn thích khách. Lần này số lượng thích khách không ít, hơn nữa còn sớm ẩn thân trong lầu trên Minh Nguyệt Đài. Nếu như trong cung không có nội ứng, chắc chắn không thể làm được như thế.
Hơn nữa thân thủ của bảy tên thích khách cuối cùng kia đều là cao thủ tuyệt đỉnh, nhất định không phải người bình thường, nghĩ đến muốn tra ra xuất thân của bọn chúng phải hết sức dễ dàng mới đúng.
Nhưng trên người bọn chúng lại không có bất kỳ ấn ký nào, những gì lục soát ra đều không đủ để lộ ra thân phận.
Các loại cực hình đều dùng hết, có kẻ đã bị hình phạt tra tấn đến chết, nhưng vẫn không có một ai mở miệng. Thậm chí có người khi bị bắt liền cắn lưỡi tự sát. Mộ Dung Viêm đứng ở trước mặt mấy gã thích khách máu chảy đầm đìa, ánh mắt quét qua khuôn mặt bọn họ, nói: "Kỳ thật, các ngươi cái gì cũng không nói, ta cũng vẫn biết rõ các ngươi là ai."
Mấy người kia coi như không nghe thấy, căn bản không nhìn y. Mộ Dung Viêm nói: "Lấy thân thủ của các người trên giang hồ không thể nào là hạng người vô danh, không phải tử sĩ, cũng không giống như sát thủ. Tàng Thiên Tề phái các ngươi đến phải không?"
Ba chữ Tàng Thiên Tề lọt vào tai, ba người kia như bị kim châm, thân thể khẽ run rẩy một cái. Mộ Dung Viêm nói: "Các ngươi không cung khai, đối cô vương mà nói, cũng không quan trọng. Bởi vì bất luận các ngươi nói hay không, hoặc là nói cái gì, đều hoàn toàn không có ý nghĩa."
Hắn quay đầu nhìn về phía Phong Bình, nói: "Trình lời khai lên."
Phong Bình đáp lời, đem lời khai đã được chuẩn bị sẵn trình lên. Mộ Dung Viêm nói: "Tùy tiện chọn một người trong số chúng ký tên."
Phong Bình nhìn chằm chằm mấy người kia, trầm giọng nói: "Ai muốn điểm chỉ, miễn cho tội chết."
"Hừ!" Có người nhổ ra nước bọt lẫn máu. Phong Bình đi đến trước mặt người kia, đột nhiên rút đao ra, chặt tay hắn xuống! Người kia kêu lên một tiếng đau đớn, máu tươi phun tung tóe. Phong Bình một cái cũng không thèm nhìn, ngược lại nhặt cái tay bị chặt đứt kia lên, dính mực đóng dấu, rất nhanh ấn lên lời khai.
Mộ Dung Viêm tiếp nhận bản cung khai kia, nói: "Hiện tại không phải đã có rồi sao? Tàng Thiên Tề sai khiến đệ tử lẻn vào Tấn Dương, phá hư đại điển phong hậu, ý đồ hành thích cô vương. Đúng rồi, ai là nội ứng đây? Chuyện như thế này, nếu như không có nội ứng trong Tấn Dương Thành, hắn chắc chắn không bố trí được."
Phong Bình cùng Chu Tín đứng ở trước mặt y, một tiếng cũng không dám thốt. Nói đến hiềm nghi, thì đáng hiềm nghi nhất hẳn là hai người bọn họ. May mắn bọn họ vẫn là người bên cạnh Mộ Dung Viêm. Điều này liền khiến Mộ Dung Viêm không truy cứu.
Mộ Dung Viêm suy nghĩ một chút, nói: "Trong triều cựu thần của phụ vương chiếm phần đông, ai cũng có khả năng này. Nhưng khả năng lớn nhất thì, liền viết Tiết Thành Cảnh đi. Một mình Tiết Thành Cảnh cũng chưa chắc làm được chuyện này, thợ giám sát xây dựng Minh Nguyệt Đài, cũng thoát không khỏi liên quan. Vậy thì lại thêm một gã thợ cả nữa."
Thân thể Chu Tín khẽ run lên, Phong Bình đã viết xuống một bản cung khai khác, sau đó lại một chiêu chặt xuống tay một người khác, lại lần nữa ấn lên mực đóng dấu.
Mộ Dung Viêm đem hai tờ bản cung ném đến trước mặt Chu Tín, nói: "Còn chờ cái gì?"
Chu Tín run rẩy nhặt hai tờ lời khai kia lên: "Bệ... Bệ hạ..." Mộ Dung Viêm nhìn sang, hắn chỉ nói: "Vâng, vi thần đi làm ngay!"
Nửa đêm canh ba, cấm vệ quân lặng yên không một tiếng động vây quanh phủ tả thừa tướng.
Bọn binh sĩ giơ cây đuốc, không nói hai lời, có người lấy viên mộc phá cửa chính ra. Người ở phủ thừa tướng lúc này mới bị bừng tỉnh, có gia nô lớn tiếng kêu lên: "Kẻ nào? Thật là to gan cũng dám đêm khuya xông vào phủ Thừa tướng!"
Chu Tín cùng Phong Bình ngồi trên lưng ngựa, Phong Bình nhìn xung quanh, nhưng thấy người ở phủ Thừa tướng đã lục tục bị giật mình tỉnh dậy, nói: "Đem toàn bộ già trẻ một nhà Tiết Thành Cảnh giam lại, không cho kẻ nào chạy thoát."
Cấm vệ quân cao giọng xác nhận, lập tức bắt đầu bắt người.
Tiết Thành Cảnh khoác áo đứng dậy, đi đến trung đình, đã nhìn thấy Chu Tín cùng Phong Bình. Ông ta tựa hồ phát giác ra cái gì, nói: "Quả nhiên, vẫn không thể thoát được một ngày này." Chu Tín nói: "Lão thừa tướng, bệ hạ không có ý khác, chỉ thích khách trong ngục khai ra thừa tướng, còn thỉnh thừa tướng theo chúng ta đi một chuyến, không nên làm khó chúng ta."
Phong Bình nói: "Ngươi nói nhiều với lão ta như vậy làm gì? Ngươi cho rằng làm như thế lão sẽ cảm kích ngươi sao? Người đâu, đem Tiết Thành Cảnh còng lại!"
Chu Tín há to miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại cái gì cũng chưa nói. Tiết Thành Cảnh vào triều làm quan đã bốn mươi năm, cấm vệ quân trong khoảng thời gian ngắn, vẫn không dám động. Phong Bình hừ lạnh một tiếng, dứt khoát xuống ngựa tiến lên, đem gông xiềng màu đen đeo vào trên người Tiết Thành Cảnh.
"Lão gia!" dưới ánh đuốc mờ tối, có một vị phu nhân đã ngoài sáu mươi tuổi nhào tới, Phong Bình chém một đao đi qua, mũi đao chém thẳng vào bụng, phu nhân kia kêu thảm một tiếng, ngã ra chết ngay tại chỗ. Tiết Thành Cảnh thần sắc vốn vẫn rất bình tĩnh lúc này liền sụp đổ: "Phu nhân!!"
Ông lão muốn xông đến bên bà, nhưng bị cấm vệ quân trấn áp, đẩy ra bên ngoài cửa phủ. Tiết Thành Cảnh lệ rơi đầy mặt, người trong phủ bắt đầu hoảng loạn.
Chu Tín lúc này mới xuống ngựa chạy đến, hô lớn: "Phong Bình! Không được phép đả thương người! Bệ hạ chỉ bảo chúng ta mang Tiết thừa tướng về! Ngươi muốn làm gì?!"
Phong Bình quay lại nhìn hắn, nói: "Bệ hạ có ý gì, ngươi thực không hiểu sao?"
Cấm vệ quân bắt đầu kê biên tài sản phủ Thừa tướng, trẻ nhỏ trong phủ cất tiếng khóc nỉ non, phụ nhân chạy trốn. Nhưng mấy người này làm sao có thể thoát khỏi tay của cấm vệ quân đây? Rất nhanh, một già trẻ phủ Thừa tướng đều bị tóm lên xe chở tù. Chu Tín quay đầu, nhìn thoáng qua thi thể Tiết phu nhân trên bậc cửa, không biết rõ vì cái gì, có chút sợ hãi.
Ngày kế, tin tức Tiết Thành Cảnh bị bắt, truyền ra khắp Tấn Dương Thành. Triều thần cùng dân chúng đều ồn ào.
Khi lâm triều, Bạc Chính Thư cùng các đại thần đều hết sức phẫn nộ: "Bệ hạ! Tiết lão thừa tướng phò tá Mộ Dung thị đến đến nay đã trải bốn đời quân chủ! Chỉ dựa vào một bản cung khai của vài tên thích khách trong ngục sao có thể xác định Tiết đại nhân cùng bọn họ có cấu kết!"
Đình úy Hạ Thường Hữu cũng đứng ra, nói: "Bệ hạ! Xin hỏi hiện tại mấy tên thích khách ở đâu? Chuyện liên quan tới danh dự và tính mạng của cả nhà nhất phẩm trọng thần trong triều, còn cần phải làm đối chất mới đúng!"
Mộ Dung Viêm nhẹ nhàng vuốt vuốt thập bát tử đề châu trong tay, mặc cho gia thần tranh luận, không nói một lời.
Cho đến khi thối triều, Vương Doãn Chiêu nói: "Bệ hạ, ăn trưa là đến chỗ vương hậu nương nương dùng bữa sao?"
Mộ Dung Viêm nói: "Phía Khương Tán Nghi bên kia, có phản ứng gì?" Vương Doãn Chiêu ngẩn ra, Mộ Dung Viêm nói: "Lão ta nếu như thông minh, liền phải có phản ứng."
Vương Doãn Chiêu không tiếp lời, Mộ Dung Viêm bước chân không ngừng, đi thẳng đến Tê Phượng cung. Khương Bích Lan tự mình vào bếp, làm chút thức ăn. Bất quá nàng ta vào bếp, cũng chính là sau khi đầu bếp đã đem tất cả món ăn rửa sạch cắt gọt,nấu nướng, còn nàng ta chịu trách nhiệm ở bên cạnh chỉ huy. Gần đến giờ món ăn hoàn thành, nếm thử hương vị, như thế mà thôi.
Mộ Dung Viêm mới vừa vừa đi vào đến, Khương Bích Lan đã chào đón, đang muốn dịu dàng hạ bái, lại bị Mộ Dung Viêm duỗi tay nâng lên: "Miễn. Ta đều nói rồi, lúc không có ai không cần hành đại lễ."
Đôi môi anh đào của Khương Bích Lan khẽ cười, giúp y thoát áo choàng, đưa cho cung nhân, nói: "Chỉ cần trông thấy Viêm ca ca lại đây, hành bao nhiêu đại lễ, ta cũng nguyện ý."
Mộ Dung Viêm nâng tay, chỉ cảm thấy cách tay ngọc đang níu tay mình trơn bóng mềm mại, y nói: "Lan nhi hôm nay nấu món gì? Cô vương còn chưa vào cửa, đã ngửi được mùi thơm."
Khương Bích Lan liền có chút đắc ý, sai cung nhân mang thức ăn lên, lần lượt giới thiệu món ăn. Mộ Dung Viêm mỉm cười nghe nàng ta nói chuyện, giai nhân quốc sắc thiên hương, một cái nhăn mày một nụ cười đều là phong tình. Mộ Dung Viêm nhìn đĩa thịt chưng đường phèn, món kia nước đường sóng sánh long lanh, bám lên miếng thịt nạc mỡ vừa phải, có thể kéo ra một chút sợi keo đường manh mảnh.
Y cười nói: "Cái món này chỉ có A Tả mới ăn được."
Khương Bích Lan liền giật mình, bên cạnh Vương Doãn Chiêu vội vàng gắp cho y một miếng, nói: "Đúng vậy, Tả tướng quân, Chu Tín tướng quân, Phong Bình thống lĩnh đều là quân nhân, khó tránh khỏi yêu thích mấy món ăn béo ngậy như thế này."
Khương Bích Lan lập tức sắc mặt hơi thẹn, nói: "Ta quên mất Viêm ca ca quen ẩm thực thanh đạm, chỉ là món ăn này vừa mới học được, cho nên..."
Mộ Dung Viêm thế nhưng đưa đũa ra, gắp một miếng, nói: "Vậy cô nhất định phải nếm thử?"
Nước đường kia ở giữa môi răng tan ra, y vẫn cảm thấy mỡ đến phát ngán, chỉ là không biết rõ vì cái gì, hết lần này tới lần khác lại cắn một miếng. Thứ này trong miệng người đó, cũng có mùi vị như thế này sao? Cũng đâu có ngon, vì sao lại thích nhỉ?
Khương Bích Lan ân cần hầu hạ, dùng xong cơm trưa, nàng ta nhỏ giọng hỏi: "Viêm ca ca, có ở đây nghỉ ngơi một lát không?"
Mộ Dung Viêm nhẹ nhàng nâng cằm nàng ta lên, nói: "Mỹ nhân lưu khách, sao có thể khước từ?"
Khương Bích Lan dịu dàng mỉm cười, hầu hạ y cởϊ áσ ra. Vương Doãn Chiêu thấy y đồng ý lưu lại, vẫn còn có chút ngoài ý muốn, dù sao lúc trước vô tình nhắc tới Tả Thương Lang, ông cho rằng Mộ Dung Viêm sẽ đến Ôn phủ.
Bên ngoài triều đình, đã rối loạn lung tung. Khương Tán Nghi nghe nói thích khách khai ra Tiết Thành Cảnh, cũng rất là giật mình. Trịnh thị lại lo lắng trùng trùng, nói: "Lão gia, ngài nói bệ hạ đến cùng là có ý gì? Y có phải là muốn thanh lý cựu thần của Yến vương hay không?"
Khương Tán Nghi có chút ít bực bội, nói: "Chính y cũng là con trai của Yến vương, chẳng lẽ muốn ngay cả mình đều thanh lý hay sao? Con gái chúng ta ở trong cung an an ổn ổn làm vương hậu, ngươi ngược lại vội cái gì?"
Trịnh thị không dám nói nữa, Khương Tán Nghi đột nhiên giống như là nghĩ tới điều gì, vội vàng nói: "Mau mau chuẩn bị kiệu, ta phải đi ra ngoài một bận!"
Trịnh thị nào dám nghịch ý lão, bận rộn sai khiến quản gia chuẩn bị kiệu. Khương Tán Nghi vội vã chạy tới nhà môn sinh có địa vị nhất của mình trong triều hiện giờ, đem vài người gom lại một chỗ, dặn dò bàn bạc. Ngày hôm sau đã có người bắt đầu âm thầm điều tra Tiết phủ.
Tiết Thành Cảnh vốn hướng về Mộ Dung Uyên, mà có nhiều thứ, không tra thì thôi, một khi nghiêm túc truy xét, liền thật là có chỗ khó giải thích. Tỷ như Tiết Thành Cảnh từng cầu phúc cho Mộ Dung Uyên tại Pháp Thường Tự, còn đốt đèn. Tỷ như cháu họ của Tiết Thành Cảnh, bây giờ vẫn đang chạy trốn cùng Mộ Dung Uyên và phế thái tử.
Nhưng mà, chút ít manh mối như có như không, cũng không đủ để định tội Tiết Thành Cảnh. Ảnh hưởng của ông ta ở trong triều đình không thể coi thường, nếu là chứng cớ không đủ, chỉ sợ có là Mộ Dung Viêm, cũng không dám qua loa xử lý ông ta. Hơn nữa Tiết Thành Cảnh kỳ thật làm quan thanh liêm, cho tới nay vẫn được coi là hiền tướng. Trong thời gian ngắn xác thực không tìm ra nhược điểm lớn gì..
Em vợ của Khương Tán Nghi là Trịnh Chi Chu, hiện đang nhậm chức Cấp sự trung nói: "Tỷ phu, những thứ này chỉ sợ vẫn không đủ, theo ta thấy..." Gã ghé sát vào Khương Tán Nghi, rỉ tai. Khương Tán Nghi sau khi nghe xong, thoáng do dự, nói: "Ngươi đi chuẩn bị trước, ta lại tìm người hỏi cặn kẽ một chút, phải hiểu tâm ý bệ hạ mới được. Nhớ kỹ, nhất định phải bí mật, vu oan hãm hại, môt khi bị người của Tiết Thành Cảnh nắm được chứng cứ, đây chính là họa xét nhà diệt tộc!"
Trịnh Chi Chu liền nói yên tâm, chính mình vội vàng dẫn mấy gã tâm phúc đi ra cửa.
Khương Tán Nghi suy nghĩ một chút, sai người chuẩn bị một phần hậu lễ, đi gặp Phong Bình – – lão ta nghe nói, lúc Phong Bình tiến vào phủ Tiết Thành Cảnh, vô ý gϊếŧ chết phu nhân Tiết Thành Cảnh. Phong Bình hiện giờ là thống lĩnh cấm vệ quân, là người được Mộ Dung Viêm thật sự tin tưởng.
Nhưng mà khi thấy Khương Tán Nghi đến, hắn vẫn hết sức khách khí: "Khương đại nhân, ngài thời gian qua vẫn khỏe chứ?"
Khương Tán Nghi nở nụ cười, nói: "Phong thống lĩnh, lão già cổ hủ này trong lúc rảnh rỗi, đường đột đến thăm, hy vọng không quấy rầy Phong thống lĩnh."
Phong Bình nói: "Khương đại nhân nếu đã quang lâm hàn xá, đương nhiên cũng sẽ không phải đường đột đến thăm. Chúng ta đều là vì bệ hạ phân ưu, có chuyện gì, mời đại nhân cứ nói."
Khương Tán Nghi nói: "Phong thống lĩnh thống khoái!" Nói xong vung tay lên, có hạ nhân nâng mấy cái rương vào. Khương Tán Nghi tự mình mở ra, trong rương tất cả đều là vàng bạc châu báu. Phong Bình vẫn có chút bị kinh hách – – lão Khương Tán Nghi này, mới vừa quay về Tấn Dương Thành không lâu, ra tay cũng đã hào phóng như thế này.
Khương Tán Nghi nói: "Thực không dám dấu diếm, lão già này hôm nay lại đây, là có chuyện muốn hỏi thăm Phong thống lĩnh."
Phong Bình ngầm hiểu, hỏi: "Chuyện của Tiết lão thừa tướng?" Khương Tán Nghi thừa nhận, Phong Bình mỉm cười, nói: "Kỳ thật mấy tên thích khách kia mặc dù bị nghiêm hình tra khảo, nhưng mà vẫn không cung khai." Hắn đem chuyện Mộ Dung Viêm làm thế nào để lấy được lời khai nói ra, Khương Tán Nghi bừng tỉnh đại ngộ!
Thậm chí không kịp nói thêm gì nữa, lão đã vội vã cáo từ.
Ngày hôm sau, trong lúc cấm quân kê biên tài sản của phủ Thừa tướng Tiết Thành Cảnh, tìm ra được vô số vàng bạc châu báu, ngân phiếu đồ cổ!
Chuyện này không báo mà đến, làm cả triều đình đều kinh hãi.
Tối đó, mưa to tầm tã. Tả Thương Lang bị tiếng dông tố làm cho bừng tỉnh, nàng ngồi dậy. Đêm khuya yên tĩnh, có người điên cuồng đập cửa phủ. Nàng nằm trên giường năm ngày, chỉ cảm thấy xương cốt đều cứng đờ. Lúc này miễn cưỡng cố gắng xuống giường, đỡ mép giường đi đến bên cạnh bàn, rót nước trà.
Đang uống nước, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng người khóc nức nở, là tiếng một người đàn ông. Mặc dù trong đêm dông tố, thanh âm kia trở nên yếu ớt đến khó có thể nghe thấy, nhưng nàng tập võ nên nhĩ lực rất tốt, vẫn có thể nghe rõ.
Đêm hôm khuya khoắt, ai lại tới Ôn phủ khóc thê thảm như thế này?
Nàng đỡ bàn, từng bước từng bước chuyển đến cạnh cửa, cẩn thận để không chạm đến miệng vết thương. Ngoài cửa phòng có nha đầu gác đêm, có điều cô bé này còn nhỏ, hơn nữa Tả Thương Lang thời gian qua ít khi sai sử người hầu, cho nên nó ngủ rất say. Tả Thương Lang từ trong phòng đi ra, đúng lúc trông thấy một người khoác áo choàng liền mũ màu đen tiến vào phủ, không nói hai lời, quỳ ở trước mặt Ôn lão gia tử.
Ôn lão gia tử sợ hết hồn, nâng người kia dậy, nhìn kỹ, mới kinh ngạc nói: "Đông Đình hiền chất?!"
Người đến chính là con trai trưởng của Tiết Thành Cảnh, Tiết Đông Đình! Quanh người hắn trên dưới đều nhỏ nước, nói: "Ôn thúc thúc, cầu xin người cứu cha cháu!" Lời còn chưa dứt, đã dập đầu liên tục, tầng tầng đập xuống mặt đất cứng rắn. Ôn Hành Dã nói: "Hiền chất mau mau đứng lên, mau mau đứng lên!" Vừa dìu hắn dậy vừa bên hướng Ôn lão phu nhân nói: "Mau nấu trà gừng!"
Ôn lão phu nhân vâng một tiếng rồi đi ra, Ôn Hành Dã hỏi: "Hiền chất, chuyện của Tiết gia, ta cũng có nghe nói! Nghe nói phủ Thừa tướng một nhà già trẻ đều bị hạ ngục, ngươi làm sao từ trong ngục trốn ra được?"
Tiết Đông Đình nói: "Phụ thân đã từng giúp đỡ cho một quản ngục, quản ngục liều chết để chất nhi đi ra cầu cứu! Ôn thúc thúc, hiện thời Tiết phủ cả nhà cháu hơn hai trăm người, toàn bộ đều bị hạ ngục. Phụ thân bị oan uổng, chất nhi chỉ có thể tới cầu cứu chỗ ngài!"
Ôn Hành Dã một mặt sai người cầm quần áo khô đến, một mặt nói: "Hiền chất, hiện thời ta ở trong triều không quyền không thế, mặc dù có tâm, nhưng có thể làm gì được đây?"
Tiết Đông Đình nói: "Ôn thúc thúc, ngài cùng gia phụ chính là bạn lâu năm, chẳng lẽ ngài liền nhẫn tâm nhìn gia phụ đã lớn tuổi như vậy phải chịu chết oan trong ngục sao?"
Ôn Hành Dã nói: "Hiền chất, hiện thời trong Tấn Dương Thành, có mấy người thủ vệ cửa thành còn có thể nghe lời của ta. Không bằng ngươi thừa dịp lúc trời còn tối ra khỏi thành đi, dù sao cũng giúp Tiết gia lưu lại một đường huyết mạch!"
Tiết Đông Đình khóc lớn: "Ôn thúc thúc, già trẻ cả nhà cháu đều đang ở trong ngục, hài cốt mẫu thân còn không có người nhận, cháu sao có thể chỉ lo cho thân mình mà chạy trối chết! Hiện thời chất nhi tâm hoảng ý loạn, cầu xin Ôn thúc thúc chỉ cho chất nhi một con đường sáng!"
Hắn đã hồn bay phách lạc từ lâu, nhưng mà nước mắt rơi xuống, lại làm người ta động lòng. Ôn Hành Dã nói: "Bọn Khương Tán Nghi này, là một lòng muốn đẩy Tiết huynh vào chỗ chết đây mà."
Bên ngoài có tiếng ngựa hí dài, chỉ chốc lát sau, có người gõ cửa. Quản gia ra mở cửa, chỉ thấy Phong Bình mang một đội nhân mã, người mặc áo tơi, nói: "Ôn lão gia tử ở đâu?" Cũng không đợi quản gia trả lời, đã tự ý đi vào bên trong.
Ôn Hành Dã đứng ở tiền sảnh, dáng người thẳng tắp, hỏi: "Phong thống lĩnh đêm khuya đến đây, là muốn theo trước đây, bắt cả nhà Ôn phủ chúng ta sao?"
Phong Bình ngẩn ra, lúc này mới nghiêng người hành lễ: "Định Quốc Công, vi thần không dám. Vi thần chỉ là nghe nói nghịch phạm đào thoát, chạy về phía Ôn phủ, lo lắng cho an nguy của phủ Định Quốc Công, nên đặc biệt chạy đến. Xin Định Quốc Công giao ra phạm nhân, để vi thần cũng có câu trả lời thỏa đáng với Thánh thượng."
Móng tay Ôn Hành Dã nắm chặt tới mức cắm vào thịt, khóe miệng co giật, cắn chặt hàm răng, lại rất lâu cũng không nói lên lời. Tiết Đông Đình trốn ở phòng trong lúc này tựa hồ mới hoàn toàn thanh tỉnh. Hắn quay đầu, nói với Ôn lão phu nhân: "Ôn thẩm thẩm, Đông Đình nhất thời lỗ mãng, chỉ sợ đã mang tới tai họa cho Ôn phủ. Nhưng mà trừ Ôn phủ, Đông Đình cũng đã cùng đường. Xin thẩm thẩm tha thứ."
Ôn lão phu nhân lau nước mắt, nói: "Đông Đình, không cần nói như thế. Ôn gia bất lực!"
Tiết Đông Đình nói: "Thẩm thẩm mang dây thừng tới, trói cháu lại đi."
Ôn lão phu nhân nói: "Đông Đình, có Ôn thúc thúc của cháu ở ngoài kia, bọn họ chưa chắc đã dám xông vào lục soát phủ. Chờ bọn họ đi rồi, cháu liền ra khỏi thành đi!"
Tiết Đông Đình lắc đầu, nói: "Thẩm thẩm, cháu không thể bỏ lại cha cháu, còn có huynh đệ thê nhi của cháu nữa. Huống chi tên Phong Bình này đã gϊếŧ mẹ cháu, nó không thể nào dễ dàng buông tha cho cháu như vậy được. Trói cháu lại đi."
Không bao lâu sau, Tiết Đông Đình từ bên trong đi ra, hai tay bị trói sau lưng, hắn chậm rãi đi về phía Phong Bình. Cấm vệ quân áp giải hắn ra khỏi Ôn phủ, trong cơn mưa xối xả, hắn đột nhiên quay đầu lại, khuôn mặt cùng Ôn Thế tuổi tác xấp xỉ, khiến Ôn Hành Dã đỏ vành mắt.
Lại qua thật lâu, cấm quân đã đi thật xa ngay cả tiếng vó ngựa đều không nghe thấy được, Ôn Hành Dã chậm rãi xoay người lại, cách bức rèm che, trông thấy Tả Thương Lang đứng tại phía sau rèm.
Ông cụ há to miệng, cuối cùng lại chỉ nói: "Thương còn không khỏi, sao đã xuống giường? Trở về phòng đi."
Nói xong, ông chậm rãi đi về phía hậu viên, ông đi rất chậm, gậy chống bỗng dừng lại, đột nhiên, có một cảm giác tuổi già sức yếu. Ôn lão phu nhân đi lên đỡ ông, hai người già không nói một lời, chậm rãi vào phòng.
Ngày hôm sau, Mộ Dung Viêm lâm triều tuyên bố, vị trí thừa tướng, không thể để trống. Tạm thời để Khương Tán Nghi tạm thời nhận vị trí này, nhậm chức thừa tướng.
Trong triều không có ai dám nói gì. Trước đây trên triều đình, bởi vì Tiết Thành Cảnh dám nói thẳng, lại đức cao vọng trọng, nên mọi người cũng không có bao nhiêu cố kỵ. Hơn nữa, kỳ thật một số cựu thần, cũng không phải là hết sức đem Mộ Dung Viêm để vào mắt. Thứ nhất là vì lý lịch rất cao, thứ hai dù sao cũng người từng phụ tá cho phụ thân y, tóm lại cảm thấy y vẫn còn trẻ tuổi, lúc nào cũng cần phải nhắc nhở.
Lại huống chi, khi Mộ Dung Viêm còn làm hoàng tử, kỳ thật cũng không có cái gì sắc sảo, điều này khiến những đại thần trong lòng vẫn luôn khinh thị. Cho dù y có làm quân chủ, đánh được mấy trận chiến đẹp mắt, nhưng ở trong triều không tiến hành đại thanh trừng, không xử lý bộ hạ cũ của Ôn gia, có thể nói, ân có thừa, uy lại không đủ.
Cho nên cứ việc có đôi khi, biết rõ tâm ý của Mộ Dung Viêm, bọn họ vẫn căn cứ vào đạo lý mà bảo hộ ý đồ của mình, không để lối thoát.
Nhưng mà hiện thời, đột nhiên trong một đêm, cây đại thụ tưởng như không bao giờ sụp đổ được Tiết Thành Cảnh lại đổ. Hơn nữa còn đổ triệt triệt để để. Mấy cựu thần này mới đột nhiên ý thức được, kỳ thật trên cổ mình, liên tục gác một lưỡi đao.
Mà bây giờ, vị quân chủ liên tục thi ân này, đã lộ ra con dao của y.
Triều thần đều nói năng thận trọng, Mộ Dung Viêm nói: "Nếu các ái khanh đều không dị nghị, chuyện này cứ định như vậy."
Khương Tán Nghi quỳ xuống tạ ơn, triều đình lặng im không tiếng động.
Lúc đó, Khương Bích Lan ở cung Tê Phượng, Hội Vân cùng Họa Nguyệt chạy đến báo tin mừng. Nàng ta nghe thấy cha mình đảm nhiệm chức tả thừa tướng, trên mặt cũng không tỏ ra vui vẻ gì. Hội Vân không hiểu: "Nương nương, đây là chuyện tốt mà, về sau ngài liền không còn cô độc không có chỗ dựa nữa."
Khương Bích Lan nói: "Đây vốn là chuyện phụ thân luôn chờ mong, ông ta sinh ra ta, nuôi ta, chính là vì muốn ta có chút công dụng cho ông ta, ta có gì đáng phải cao hứng."
Họa Nguyệt nói: "Nương nương, hiện tại nương nương chỉ có một mình, độc sủng tại hậu cung. Đương nhiên sẽ không cảm thấy. Nhưng nếu như về sau, nương nương có hoàng tử, đương nhiên nhất định phải cần có nhà mẹ đẻ chống đỡ, để tránh bị những nương nương khác..."
Lời nói còn chưa dứt, Hội Vân đã nói: "Họa Nguyệt!"
Họa Nguyệt cả kinh, lúc này mới ý thức được mình vừa nói gì, lập tức sắc mặt trắng bệch, vội vã quỳ xuống đất vả miệng: "Nô tỳ đáng chết! Bệ hạ chuyên sủng nương nương, trong cung trừ vương hậu nương nương của chúng ta ra, đâu còn có nương nương nào khác..."
Khương Bích Lan nói: "Đứng lên đi. Ta cũng chỉ là thuận miệng nói như thế thôi, ông ta dù sao cũng là cha ta, ta sao có thể mong ông ta không tốt?"
Hai nha đầu lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiến lên bóp chân đấm vai cho nàng ta. Khương Bích Lan hỏi: "Tối nay bệ hạ có đến đây không?"
Hội Vân nói: "Vừa mới rồi Vương tổng quản tới đưa tin, nói là bệ hạ buổi chiều muốn cùng vài vị tướng quân thương lượng quân vụ, không đến được. Còn cố ý dặn dò nương nương nghỉ ngơi sớm một chút."
Khương Bích Lan ngọt ngào cười một tiếng, nói: "Đợi tí nữa ta tự mình vào bếp, buổi tối đưa chén canh tới."
Hội Vân, Họa Nguyệt từ nhỏ cùng nàng ta lớn lên, lập tức liền trêu ghẹo: "Nhìn nương nương của chúng ta kìa, vừa nhắc tới bệ hạ, liền ngay cả đầu quả tim cũng ngọt."
Khương Bích Lan xấu hổ: "Hai nha đầu chết tiệt, các ngươi không muốn sống nữa sao!!"
Ban đêm, Ôn phủ.
Trải qua chuyện của Tiết Đông Đình đêm qua, toàn bộ phủ từ trên xuống dưới đều đắm chìm trong sự trầm lắng một cách quái dị. Tả Thương Lang không ngủ được, nhưng kể từ đêm qua vụиɠ ŧяộʍ dậy, làm hại nha đầu gác đêm bị trách phạt sau, nàng cũng không muốn xuống giường nữa, mở tròn mắt ở trên giường ngẩn người.
Qua không biết bao lâu, đột nhiên cửa sổ bên cạnh vang lên tiếng động rất nhỏ, có người từ bên ngoài nhảy vào. Tả Thương Lang kinh hãi – – ai dám ở Ôn phủ làm loại chuyện trộm cắp này?
Nhưng mà chỉ ngẩn ra một chút, đợi đến lúc nhờ ánh trăng nhìn rõ mặt người tới là ai, nàng bỗng nhiên kinh sợ: "Chủ... Chủ thượng!" Cứ việc Mộ Dung Viêm đăng cơ đã khá lâu, nàng thỉnh thoảng vẫn quên đổi xưng hô. Mà Mộ Dung Viêm cũng không thấy khó chịu gì với chuyện nhầm lẫn này, nhanh chóng đi đến cạnh giường nàng. Tả Thương Lang kinh hoảng nói: "Bây giờ đã mấy giờ rồi, làm sao ngươi còn tới?!"
Mộ Dung Viêm còn chưa nói gì, nha đầu gác đêm bên ngoài đã hỏi: "Tướng quân? Sao thế ạ?"
Cô bé đêm qua bị phạt, nên đêm nay ngược lại tỉnh ngủ. Hỏi xong liền mở cửa đi vào.
Tả Thương Lang lần đầu tiên biết thế nào là cảm giác thất kinh, nếu như nha đầu kia đẩy cửa vào trông thấy trong phòng nàng có một nam nhân, chỉ sợ lập tức sẽ thét chói tai gào cho toàn phủ đều biết được mất!
Nàng nhất thời không biết phải làm sao, nhưng Mộ Dung Viêm lại cực nhanh, lập tức xoay người lên giường. Tả Thương Lang chỉ có thể dùng chăn mền che lên người y, thị nữ bên ngoài đã mở cửa, hỏi: "Tướng quân? Có phải là khát nước? Nô tỳ lấy nước cho ngài nhé."
Nói xong liền rót một chén nước, Tả Thương Lang vốn muốn nói không khát, nhưng thấy cô bé đã đưa chén đến, đành vén màn giường lên, nhận lấy. Còn chưa kịp uống, trong chăn một bàn tay của Mộ Dung Viêm đã chậm rãi nắm lên eo nàng.
Hai tay nàng run lên, suýt nữa đánh rơi chén xuống đất.