Buổi tối, Tả Thương Lang vẫn trông coi hai người. Lãnh Phi Nhan cũng hoàn toàn không định rời đi. Dương Liên Đình đá đá nàng: "Này, ngươi còn muốn ở chỗ này của ta ngây ngốc tới khi nào?" Lãnh Phi Nhan không kiên nhẫn đẩy chân hắn ra: "Bớt nói nhảm đi, lão tử ở chỗ này của ngươi dưỡng thương đã là cho ngươi mặt mũi quá lớn. Ngươi chẳng những không biết cảm ơn, còn dám chít chít méo mó!"
"..." Dương Liên Đình không còn gì để nói: "Nhưng mà ta dù sao cũng là nam nhân, chúng ta cô nam quả nữ, nằm trên cùng một cái giường, cũng không tốt lắm đi?"
Lãnh Phi Nhan hoàn toàn không quan tâm: "Yên tâm đi, ta lại không hủy danh tiết của ngươi." Dương Liên Đình không thèm nói với nàng nữa. Lãnh Phi Nhan lại đột nhiên nói: "Chao ôi, ta thấy ngươi trông cũng được, đi theo Tả Thương Lang hũ nút kia thì có cái tiền đồ gì, không bằng đi theo ta đi?" Đầu ngón tay nàng lướt qua mặt Dương Liên Đình, vẻ mặt tà khí khıêυ khí©h. Dương Liên Đình nổi giận, tóc tai đều dựng đứng lên: "Lãnh Phi Nhan!!"
Lãnh Phi Nhan cười lăn lộn, vết thương trên người nứt toác, máu chảy ra, nàng che miệng vết thương, vừa cười vừa nhe răng nghiến lợi. Dương Liên Đình dù sao cũng sinh ra trong gia đình làm thầy thuốc, bẩm sinh đã vì người bệnh, lập tức liền duỗi tay đè chặt miệng vết thương, sau đó cố gắng xuống giường, giúp nàng đổi thuốc.
Tả Thương Lang ngồi ở cuối giường, để bọn họ nháo. Trong phòng ánh đèn nhỏ như hạt đậu, bên ngoài trời chẳng biết đã mưa từ lúc nào, hạt mưa rơi trên mái hiên cũ kỹ, vang lên âm thanh tựa như tiếng châu ngọc va vào nhau.
Dưới vách núi phía ngoài cô nhi doanh, Mộ Dung Viêm đứng trước thi thể đã bị dã thú gặm không còn nhận ra mặt mũi. Phía sau hắn, thị vệ Phong Bình nói: "Điện hạ, vết thương trí mệnh ở cổ họng, là có người sau lưng bắn trúng cổ gã. Tài bắn cung hết sức chuẩn xác, nhưng mũi tên trúc..."
Mộ Dung Viêm nhìn thi thể, rất lâu sau mới nói: "Không phải người của thái tử là được."
Bên cạnh Phong Bình, một gã "Sư phụ" khác trong cô nhi doanh dè dặt nói: "Mũi tên này... là của một đứa bé gái trong trại tên là Tả Thương Lang."
Phong Bình ánh mắt âm trầm: "Người không lớn, lá gan lại không nhỏ, gϊếŧ người còn dám phi tang xác chết. Mấy người các ngươi, đều là giấy sao?"
Người kia nhất thời mặt đỏ tới mang tai, nói: "Tiểu nhân nhất định sửa trị."
Mộ Dung Viêm cúi đầu xuống, nghiêm túc quan sát một phen vết thương trên thi thể không trọn vẹn kia xong mỉm cười, nói: "Ta bắt đầu thật sự có chút thích nàng."
Canh một, trong cô nhi doanh, Tả Thương Lang vốn giữ nguyên quần áo mà nằm, đột nhiên đứng dậy. Bên ngoài dường như có tiếng quần áo ma sát lẫn vào trong tiếng mưa rơi, lúc này, nàng không thể không cẩn thận. Lãnh Phi Nhan cũng đứng dậy, Dương Liên Đình có chút khẩn trương: "Giờ này rồi, liệu là ai?"
Tả Thương Lang hơi ra hiệu, Lãnh Phi Nhan đã cầm đoản kiếm trên tay, trốn ở phía sau cửa, trở tay mở cửa. Tả Thương Lang đứng góc đối diện cách cửa xa nhất, giương cung. Người ở phía ngoài đẩy cửa vào, trong phòng ba người hoàn toàn sửng sốt, qua một lúc, Tả Thương Lang mới nhẹ giọng nói: "Chủ thượng?" Người đến dĩ nhiên là Mộ Dung Viêm!
Đêm mưa, hắn vẫn mặc một thân áo bào đen như trước đây, kim câu ngọc sức, không cần nói gì, trong cử chỉ đã toát ra vẻ cao quý. Ba người Lãnh Phi Nhan đi lại hành lễ, hắn thoáng khoát tay, ý bảo ba người không cần đa lễ, có người hầu chuyển vào một cái bàn, mang lên rượu và thức ăn, mùi thơm lan tỏa ký túc nhỏ hẹp.
Ba thiếu niên không khỏi đều nuốt nước bọt. Mộ Dung Viêm nhẹ nói: "Trời lạnh, các ngươi đều bị thương, ta tới xem một chút."
Ba người lần nữa tạ ơn, Mộ Dung Viêm nói: "Không cần câu lệ, lại đây ngồi."
Bọn Lãnh Phi Nhan vì vậy đều đến bên bàn ngồi xuống, Tả Thương Lang ngồi ở bên tay phải của Mộ Dung Viêm. Người hầu châm rượu, Mộ Dung Viêm nói: "Trong này điều kiện gian khổ, nhưng người xưa đã nói kẻ muốn làm đại sự, phần lớn đều tôi luyện trong gian khổ. Năm đó ta từ các nơi thu nạp các ngươi đưa đến nơi đây, cũng không thể cứu tính mạng ai. Ta chỉ có thể kéo dài thêm thời gian, cho các ngươi tự mình có được năng lực lựa chọn vận mệnh của bản thân. Không hơn."
Ba người Tả Thương Lang nhìn nhau một chút, Mộ Dung Viêm lại mỉm cười, nói: "Các ngươi cũng không tệ, đến, cạn một chén."
Ba thiếu niên được sủng mà kinh, nhưng vẫn cùng hắn uống, Mộ Dung Viêm ý bảo bọn họ dùng bữa. Tả Thương Lang ngồi ở bên cạnh hắn, chỉ cảm thấy tay chân cũng không biết để vào đâu. Mộ Dung Viêm lại đột nhiên đến gần cạnh tai nàng, nhẹ nói: "Làm cho ngươi vài bộ quần áo, không biết có vừa người không, ngày mai thử xem một chút."
Tả Thương Lang hoàn toàn kinh sợ, quên cả tạ ơn. Mộ Dung Viêm mỉm cười: "Không cần tạ ơn, ta đối với người của mình, trước giờ không tệ."
Mắt Lãnh Phi Nhan ở giữa hai người quét tới quét lui, giọng nói của Mộ Dung Viêm mặc dù nhẹ, nhưng khoảng cách gần như vậy, hai người còn lại vẫn nghe được rõ ràng nội dung. Nhưng lúc này cũng không dám nói gì, chỉ có thể vùi đầu ăn cơm.
Mộ Dung Viêm ngồi cũng vô cùng đoan chính, phàm là món ăn bọn họ đã chạm qua, hắn đều không hề động tới, chỉ thỉnh thoảng cùng các nàng uống chút rượu. Thời tiết đầu xuân còn hết sức rét lạnh, trong ký túc xá lại không có bất kỳ thứ gì có thể sưởi ấm, có chút rượu làm ấm áp thân thể, thực sự tốt hơn nhiều.
Rượu qua ba tuần, hắn đứng dậy, nói: "Ta đi trước, các ngươi cũng không tệ, nhưng so với mỹ ngọc còn kém xa, không thể buông thả."
Ba người quỳ xuống cung tiễn, Mộ Dung Viêm cười cười, lại nói với Tả Thương Lang: "Chủ nhân phải đi, ngươi không đưa tiễn? Làm nô bộc cũng thật không tận chức."
Tả Thương Lang mặt đỏ bừng, lại vẫn đứng dậy, đưa hắn tới cửa, bên ngoài mưa đêm chưa ngừng, gió lạnh thổi từng trận. Một người dáng vẻ giống như tổng quản đi lên, khoác áo choàng lên cho Mộ Dung Viêm. Tả Thương Lang đứng ở cửa hành lễ: "Cung tiễn chủ thượng."
Mộ Dung Viêm gật đầu, hỏi: "Ngươi tên là gì?" Tả Thương Lang cúi đầu, ngoài trời mưa gió rét, trong lòng nhiệt huyết lại như sôi trào: "Ta... Ta là Tả Thương Lang."
"Tả Thương Lang..." Ba chữ từ trong miệng hắn đọc ra, uyển chuyển êm tai, giống như chương nhạc đẹp nhất thế gian. Tả Thương Lang nghe thấy tiếng tim mình đập, thình thịch như tiếng trống, tựa hồ trong nháy mắt liền sẽ nhảy ra khỏi l*иg ngực. Tai nàng dường như cùng thế giới cách âm, chỉ nghe hắn lại nhẹ nói: "Quen tai, cảm giác như đã từng quen biết."
Nàng mím môi, vẫn không nói gì. Mộ Dung Viêm tay phải khoác lên vai nàng, nhẹ nói: "Ta thích người hữu dụng, cố gắng trở thành người như vậy."
Nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn, ở trên vai nàng lan tỏa theo mạch máu. Tả Thương Lang cả người giống như bị đông lại, ngay cả mình đã nói gì đều không nhớ.
Đợi đến lúc nàng trở về ký túc xá, đóng cửa lại, thế giới mất đi chút ánh sáng lẻ loi kia, lại chìm đắm vào hắc ám. Mộ Dung Viêm đi ở phía trước, tổng quản Vương Doãn Chiêu che dù cho hắn, chính mình toàn bộ lại bị xối ướt đẫm. Mộ Dung Viêm móc ra khăn lụa, lau lau bàn tay vừa mới đặt lên vai Tả Thương Lang. Vương Doãn Chiêu nhỏ giọng hỏi: "Nhị điện hạ, cũng chỉ là mấy đứa bé, cần gì nhất định phải lúc này đến xem đâu? Đêm nay trời mưa to, đường vừa tối vừa trơn, nhỡ có phong hàn..."
Mộ Dung Viêm nói: "Vương Doãn Chiêu, ta thích nàng. Nàng có khí chất của loài sói." Vương Doãn Chiêu kêu lên: "Vậy điện hạ sao không trực tiếp bảo mấy người Phong Bình, để bọn họ bình thường chiếu cố chút ít, cũng đỡ phải..."
Mộ Dung Viêm cười: "Chết trong lúc cạnh tranh, làm sao có thể là sói."
Trong ký túc xá, Tả Thương Lang đóng cửa đi vào. Lãnh Phi Nhan cùng Dương Liên Đình đồng loạt nhìn chằm chằm nàng. Hai gò má Tả Thương Lang tươi đẹp như ánh bình minh, trông thấy ánh mắt hai người, lập tức nói một câu: "Cái gì cũng không được hỏi."
Lãnh Phi Nhan dí sát vào, cẩn thận nhìn mặt nàng, sau đó không biết tưởng tượng ra cái gì, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Không trách được hắn lại đồng ý chữa trị cho Dương Liên Đình, nguyên lai các ngươi... Y..."
Tả Thương Lang phi một cước: "Lãnh Phi Nhan ngươi là khuê nữ sao toàn nghĩ chuyện bậy bạ!!"
Ngày hôm sau, thị vệ quả nhiên đưa tới vài bộ quần áo, Lãnh Phi Nhan trông thấy, cướp đi hai bộ. Cái người này, lúc không quen biết thì tỏ ra cao ngạo lạnh lùng, một khi đã quen, thật đúng là vô liêm sỉ.
Tả Thương Lang cũng không cùng nàng so đo, ba người cùng trải qua chuyện này xong, coi như là không đánh nhau thì không quen biết, bình thường cùng sống chung một chỗ. Ngẫu nhiên ban đêm ngủ chung cùng một phòng ký túc xá cũng không có gì lạ, choai choai hài tử, dần dần hiểu một ít chuyện. Có người đem quan hệ ba người đồn đãi thành khó nghe, ba người cũng không quan tâm. Dù sao cũng không có ai dám trước mặt bọn họ ăn nói huyên thuyên.
Dương Liên Đình bởi vì được Mộ Dung Viêm đặc biệt cứu trị, các sư phụ khó tránh khỏi xem trọng hắn. Bình thường hắn muốn ra vào thư viện rất dễ dàng, trong ba người, cũng chỉ có hắn ngày ngày ngâm ở trong đó đọc sách, nhiều nhất vẫn là sách y dược.
Từ trước đến giờ khi không có việc gì hắn cũng thường xuyên hái chút ít thảo dược, trong cô nhi doanh nếu có ai đau ốm, dần dần liền có thói quen tìm đến hắn. Mà vị Dương công tử này không hổ sinh ra trong gia tộc hành y, mặc dù tuổi còn nhỏ, chẩn trị bệnh cũng chưa bao giờ sai.
Có một ngày, Tả Thương Lang đang cùng Lãnh Phi Nhan đối luyện, Dương Liên Đình ở bên cạnh quan sát thì đột nhiên có một vị "Sư phụ" đi đến, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Năm nay Phương Thành, huyện Đường cả vùng đại hạn, Nhị điện hạ phụng mệnh đến trước cứu trợ thiên tai. Các ngươi bí mật bảo vệ." Các thiếu niên nhìn nhau một chút, trong mắt đều có một loại hưng phấn nhen nhóm, ai cũng biết, đây là cơ hội luyện tập bọn họ khó mà có được.
"Sư phụ" đương nhiên nhìn thấu vẻ mặt của mọi người, liền nói: "Đây là lần đầu tiên các ngươi thi hành nhiệm vụ, cũng là cơ hội khó có được cho các ngươi tại trước mặt điện hạ biểu hiện, phải biết tự quý trọng."
Nói xong, liền để cho các thiếu niên đi nhận quần áo. Quần áo của mỗi người đương nhiên không giống nhau, có rất nhiều trang phục ăn mày, cũng có người là gấm vóc. Y phục Tả Thương Lang nhận được, là một bộ quần áo thị nữ bình thường. Nàng còn chưa nói lời nào, "Sư phụ" ở phía sau lưng đã mở miệng, nói: "Lần này, ngươi theo hầu Nhị điện hạ, bưng trà đưa nước tất nhiên là không cần phải nói, bình thường lại càng phải cẩn thận cảnh giác."
Tả Thương Lang đáp một tiếng vâng, sư phụ xoay người mà đi. Hắn vừa rời đi, Lãnh Phi Nhan liền xông đến, nói: "Thị nữ bên người ư, chậc chậc chậc." Tả Thương Lang không để ý tới nàng, Lãnh Phi Nhan nói: "Ta cảm thấy hắn đối với ngươi có chút không có hảo ý."
Tả Thương Lang đá một cước, nàng chỉ có cười.
Ngày thứ hai, các thiếu niên liền từng người sắm vai nhân vật của mình, từ cửa Đông Tấn Dương xé chẵn ra lẻ, nhất loạt xuất phát. Mộ Dung Viêm chỉ mang theo tổng quản Vương Doãn Chiêu, thị vệ Chu Trác, Phong Bình hai người. Tả Thương Lang mặc áo tơ trắng quần trắng, kéo kéo váy áo hết sức không quen. Mộ Dung Viêm mỉm cười nhìn nàng, ý bảo nàng lên xe ngựa.
Mặt Tả Thương Lang liền đỏ, cúi thấp đầu ngồi quỳ gối tại phía dưới. Biết rõ hắn hiện tại đang trên dưới quan sát chính mình, ngay cả đầu cũng không dám nâng. Hồi lâu sau, Mộ Dung Viêm nói: "Bộ quần áo này không hợp với ngươi." Tả Thương Lang không biết nên trả lời như thế nào, hắn còn nói: "Làm thị nữ, ngươi ít nhất phải rót rượu châm trà cho ta mới phải."
Tả Thương Lang lúc này mới cuống quít tiến lên, đề bình chấp chén, vì hắn châm trà. Bên trong lại là nước sôi. Nàng lần đầu tiên hầu hạ người khác, không có kinh nghiệm, nước rót có vẻ quá đầy, phảng phất hận không thể đổ cốc nước cho thành có ngọn. Mộ Dung Viêm nhìn chằm chằm chén trà kia, vẻ mặt ngạc nhiên, bật cười to một hồi lâu.
Tả Thương Lang vốn đang luống cuống tay chân, hắn cười một tiếng, nàng lại càng sợ. Mộ Dung Viêm thế nhưng chỉ đem nước kia đổ sạch, chính mình nâng bình trà, nhẹ nói: "Đừng hoảng, ngươi hết sức thông minh, những việc này cũng rất đơn giản." Nói xong, hắn khẽ đưa tay, ý bảo nàng ngồi xuống.
Tả Thương Lang ngồi xuống đối diện hắn, xe ngựa mặc dù đang di chuyển nhưng lại phi thường vững vàng. Mộ Dung Viêm đem một cái bình sứ tinh mỹ đặt trên bếp lò nhỏ, nói: "Đây là nướng trà, đem bánh trà bỏ vào trong đó, đảo lên, đợi lá trà khô vàng, mùi thơm tràn ra, thì rót nước sôi vào..."
Giọng nói của hắn thanh tao sạch sẽ như nước suối trong, hòa vào cùng với mùi lá trà thơm ngát, thoang thoảng, thế nhưng có chút làm say lòng người. Những ngón tay thon dài mà tinh khiết kia cầm chày ngọc, từ từ khuấy lá trà, vừa ưu nhã lại vừa đẹp mắt. Đợi nước trà tới độ, hắn cũng cho nàng một ly, nói: "Thử."
Tả Thương Lang nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hương trà mê lòng người khiến nàng ngay cả nóng cũng đều không cảm thấy.
Lần này đi Phương Thành, Mộ Dung Viêm cũng không mang theo nhiều tùy tùng, hắn từ nhỏ khó ngủ, trên xe ngựa chỉ một chút xíu động tĩnh cũng sẽ bừng tỉnh. Tả Thương Lang đành phải tận lực thu lại mọi động tĩnh. Mộ Dung Viêm nhiều lần đều cảm thấy trên xe chỉ có một mình hắn, đợi mở mắt ra, trông thấy nàng vẫn đang thủ tại phía dưới, không hiểu sao liền cảm giác an tâm.
Hắn đi không hề trì hoãn, đêm tối thần tốc, nửa tháng sau liền đến địa giới huyện Đường. tại cổng thành, thế nhưng lại không có châu quan đến đón. Tả Thương Lang không khỏi cảm thấy kỳ quái. Trên đường Mộ Dung Viêm nói cho nàng biết thế cục trong triều, nàng cũng biết Mộ Dung Viêm không được sủng ái, đương kim Yến vương tin sủng vương hậu Lý thị. Trưởng tử của Lý hoàng hậu – Mộ Dung Nhược là thái tử, nhị điện hạ Mộ Dung Viêm, so ra chỉ là cái đinh.
Nhưng nàng vẫn không nghĩ tới, những quan viên này thật có gan như vậy, dù gì Mộ Dung Viêm cũng là con trai Yến vương, hắn đích thân đến nơi này, thế nhưng không một ai đến tiếp. Mộ Dung Viêm tựa hồ cũng không thèm để ý, nói: "Đi huyện nha."
Vương Doãn Chiêu cùng Phong Bình, Chu Trác trên mặt đều khó dấu giận dữ, nhưng thấy hắn không nói gì, đành phải đè nặng cơn tức. Xe ngựa đi thẳng đến cửa nha môn huyện, lúc này mới có người ra đón. Huyện lệnh Huyện Đường hành lễ nói: "Hạ quan không biết Nhị điện hạ đến sớm, bởi vì cứu trợ thiên tai bận rộn, thế nhưng không thể ra đón, thật sự là tội đáng chết vạn lần. Thỉnh xin điện hạ bớt giận."
Hắn trên miệng nói tội đáng chết vạn lần, trên mặt cũng không có ý này. Mộ Dung Viêm nói: "Không sao, ngươi là quan phụ mẫu huyện Đường, huyện Đường gặp tai hoạ, ngươi bận rộn một chút, cũng là chuyện đương nhiên."
Huyện lệnh khom người nói: "Tạ ơn nhị điện lượng thứ."
Mộ Dung Viêm cười nói: "Dù rằng các ngươi có bận rộn hơn nữa, phụ vương nếu đã phái ta trước đến cứu trợ thiên tai, người ta vẫn phải gặp mặt một lần. Công việc lần này, cũng chỉ có thể cùng mọi người thương lượng xử lý."
Huyện lệnh thấy hắn ngôn ngữ khiêm tốn nhã nhặn, lại nghĩ đến Yến vương Mộ Dung Uyên, đành phải nói: "Như thế, hạ quan liền đem nhóm thân hào nông thôn phú hộ gom lại ở Đường Phong Lâu, coi như là vì Nhị điện hạ đón gió tẩy trần."
Mộ Dung Viêm ừ một tiếng, Huyện lệnh vội vàng đi làm.
Hắn vừa mới đi, Vương Doãn Chiêu liền nói: "Tên tiểu nhân mắt chó không biết nhìn người này! Còn dám lừa gạt điện hạ!" Tả Thương Lang khó tránh khỏi cũng cảm thấy lòng chua xót, Nhị điện hạ này, ngoại nhân còn đối với hắn như thế, lúc hắn ở trong cung, không biết như thế nào sống qua ngày.
Mộ Dung Viêm ngược lại hời hợt nói: "Chúng ta đến Đường Phong Lâu trước."
Phương Thành, huyện Đường một vùng mặc dù gặp tai hoạ, nhưng Đường Phong Lâu vẫn còn coi như phong nhã. Mộ Dung Viêm vừa đến, lập tức phân phó bao xuống toàn bộ Đường Phong Lâu, sau đó mệnh Vương Doãn Chiêu đem các cô nương yên hoa liễu hạng ở phụ cận xung quanh toàn bộ kêu đến. Bọn thân hào nông thôn, châu quan đều nghe ngóng được động tĩnh này, có vài người lúc đầu vốn là không có ý định đi, hiện thời ngược lại động tâm tư – – biết đâu nếu có thể tìm ra chút ít dấu vết tật xấu, cáo trạng hắn lên triều đình, ở trước mặt Vương hậu, thái tử, liền coi như được tính có chút ít công lao.
Vì vậy trong khoảng thời gian ngắn, tất cả quan địa phương được tuyển chọn, thân hào nông thôn phú hộ, toàn bộ tụ tập đến Đường Phong Lâu.
Mộ Dung Viêm ngồi ở ghế trên, thấy toàn bộ Đường Phong Lâu cơ hồ không còn chỗ ngồi, nét tươi cười trên mặt càng thêm ôn hòa. Hắn đứng dậy nâng chén, nói: "Đa tạ chư vị cho thể diện, huyện Đường một vùng khô hạn đã lâu, chư vị đều không dễ dàng, ta kính mọi người một ly."
Lúc này các cô nương cũng tìm đến các đại nhân đã quen biết mà mời rượu, mấy người này cũng đều là có mục đích, đương nhiên cũng không quá đáng. Huyện Đường quận trưởng nói: "Nhị điện hạ, ngài là phụng lệnh vua cứu trợ thiên tai mà đến, hạ quan liền không quanh co nữa. Xin hỏi điện hạ, lần này triều đình gửi đến bao nhiêu tiền lương thực để điện hạ cứu tế nạn dân?"
Mọi người đều an tĩnh, chỉ vì ai cũng biết, năm nay quốc khố hư không, Mộ Dung Uyên mặc dù phái Mộ Dung Viêm trước đến cứu trợ thiên tai, nhưng lại là một đồng tiền cũng không có đưa xuống. Tả Thương Lang cũng là lần đầu tiên được nghe chuyện này, lúc này liền sửng sốt.
Mộ Dung Viêm cũng thở dài một hơi, nói: "Thực không dám đấu diếm, lần này trước khi rời đi, phụ vương từng có mệnh, nói là quốc khố hư không, lần này cứu trợ thiên tai, chỉ sợ muốn các vị xuất lực, cùng giúp đỡ lúc gian nan."
Lời vừa nói ra, mọi người phía dưới nhất thời ồn ào. Kẻ khóc than vô số kể. Mộ Dung Viêm đưa tay ra hiệu áp chế, ý bảo mọi người im lặng, nói: "Chư vị khó xử ta đều biết rõ. Phụ vương ra đạo thánh chỉ này, xác thực là làm người khác khó chịu một chút. Nhưng ta vừa là thần tử, lại vừa là con trai, cũng không thể trước mặt phản bác quân phụ được. Hiện thời nếu đã đến nơi này, coi như là đã hiểu rõ tình huống, không bằng chư vị theo ta cùng viết một phần tấu chương, đem tình hình thực tế tiền tài trong nhà trình báo phụ vương, để người quyết định có được không?"
Mấy người này vừa nghe thấy thế, ngược lại không phản đối. Mộ Dung Viêm lệnh quận thái thú tự tay khởi thảo tấu chương, để mọi người đều ký vào. Sau đó hắn đem một phần danh sách ngầm đưa cho Tả Thương Lang, nhẹ giọng phân phó: "Thông báo Phi Nhan, mang người đến những gia đình trong danh sách này, xét nhà, không được làm bị thương người."
Tả Thương Lang mặc dù không hiểu hành động này, nhưng vẫn vâng dạ một tiếng, lặng lẽ ra khỏi Đường Phong Lâu.
Những phú hộ này nhà đều rất dễ tìm. Lãnh Phi Nhan lập tức mang người, che mặt, xông đi vào chính là một trận cướp bóc. Tất cả gia nhân đều bị trói chặt tứ chi, trong miệng dùng vải rách bịt. Vàng bạc châu báu vơ vét sạch sành sanh.
Mộ Dung Viêm đợi đến tấu chương viết xong, mọi người cũng từng người đều ấn dấu tay, lúc này mới lại nâng chén nói: "Đến lúc này, ta mới được thở phào nhẹ nhõm. Chính sự đã kết thúc, hôm nay có thể cùng chư vị quen biết, coi như là có duyên. Hôm nay cùng uống rượu, liền mời các vị đại nhân vui vẻ nâng ly, coi như chiêu đãi mọi người nhiều ngày vất vả."
Món ăn mỹ vị quý hiếm nối liền không dứt được bưng lên, bên cạnh lại có các cô nương hết sức khuyên rượu, cả đám bị sa vào trong ôn nhu hương, lại thêm Mộ Dung Viêm không có ý muốn bọn họ xuất tiền cứu tế, vì vậy người người phàm ăn. Mỹ nhân ca hát, Mộ Dung Viêm cũng tận lực mời rượu, trong khoảng thời gian ngắn bầu không khí lung lay vô cùng.
Cho đến tận nửa đêm, cuối cùng mới rượu tận nhân tán. Cả đám mò về trong phủ, đều sợ hết hồn. Ngày thứ hai liền dẫn người sớm đến nha môn cáo trạng, Mộ Dung Viêm sai người đem danh sách mất trộm tài vật của bọn họ toàn bộ liệt kê ra, để gia chủ đều ấn dấu tay, lúc này mới xuất ra bản tấu chương được làm hôm qua ra – – nếu như danh sách mất trộm là thật, thì trên tấu chương ghi "Nhà không còn lương thực, thân không vật dư thừa" chính là khi quân.
Nếu như tấu chương là thật, như vậy danh sách mất trộm chính là giả .
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả đều phát ngốc. Tội khi quân chính là muốn rơi đầu, cả đám nghĩ tới nghĩ lui, đành phải đem vụ án mất trộm rút lại. Mộ Dung Viêm đem toàn bộ số tiền tài này đi cứu trợ thiên tai. Trong khoảng thời gian ngắn, ngược lại hóa giải vụ rắc rối đi cứu trợ mà không có tiền này. Chỉ có đám thân hào nông thôn phú hộ, trong lòng âm thầm nghiến răng mà hận không thôi.
Lúc này chạng vạng, Mộ Dung Viêm cùng Tả Thương Lang cùng quay trở lại dịch quán, thời tiết âm trầm, gió cuốn lại đây, mang theo một chút gió lạnh. Đột nhiên trong góc khuất có tiếng đứa con nít mắng: "Người xấu!" Tiện tay vài cái bánh bao liền ném tới. Phong Bình rút kiếm vừa đỡ, cái bánh bao kia bị kiếm phong cắt ra, nhân thịt một nửa rơi vào người Tả Thương Lang, một nửa dính lên vạt áo Mộ Dung Viêm.
Mộ Dung Viêm quay đầu lại, gia nô theo hầu đứa nhỏ cũng đã bị dọa sợ ngây người. Hắn mặc dù không được sủng ái, nhưng dầu gì cũng là hoàng tử. Bình thường lãnh đạm với hắn một chút, phỏng đoán phía trên sẽ không truy cứu, nhưng công khai vũ nhục như thế này, nếu như bị quy tội coi thường thiên gia, chính là trọng tội.
Gia nô vội vàng chạy lên thỉnh tội, Mộ Dung Viêm trầm mặt, không lên tiếng. Lần này xuất hành hắn mặc dù liên tục ẩn nhẫn, nhưng mà tượng đất cũng có khi nóng nảy, lúc này đây là thật tức giận.
Phụ thân của hài tử đúng là thân hào nông thôn ở huyện Đường, chắc là âm thầm nói bậy về hắn trước mặt nhi tử, bị đứa trẻ nhớ được. Gã quỳ ở trước mặt Mộ Dung Viêm tạ lỗi, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng. Tả Thương Lang nghiêng người, đem vết bẩn trên vạt áo Mộ Dung Viêm lau sạch, nhìn thoáng qua sắc mặt hắn, cười khẽ nói: "Viên ngoại đối với lệnh công tử quản giáo cũng thật quá sơ ý, lại để cậu ấy đem bánh bao thịt ném ta. May mắn tên ta là Tả Thương Lang, chứ nếu gọi Tả Thương Cẩu, cái bánh bao này mà ném lại đây, nhất định đã bặt vô âm tín, điện hạ biết đi nơi nào tìm ta đây?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Mộ Dung Viêm cũng không nhịn được mỉm cười, khói mù nơi đáy mắt cuối cùng cũng tản đi, nói: "Thôi được rồi, viên ngoại cần cẩn thận một chút, từ xưa đến nay, chuyện vì con trẻ dẫn lửa thiêu thân thế nhưng không ít."
Viên ngoại kia lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, liên tục tạ ơn. Mộ Dung Viêm cũng không thèm nhìn lại hắn, chậm rãi tiến vào dịch quán. Vương Doãn Chiêu vội vàng lấy y phục giúp hắn thay. Chờ cửa phòng đóng lại, Mộ Dung Viêm đột nhiên nói: "Tả Thương Lang kia, rất tốt."
Vương Doãn Chiêu cười nói: "Người điện hạ nhìn trúng, làm sao có thể kém."
Mộ Dung Viêm nói: "Người này có phong độ của một đại tướng."
Vương Doãn Chiêu sững sờ, nói: "Cô nhi doanh dù sao cũng là nơi nguy hiểm, điện hạ đã thích nàng như vậy, hay là đem nàng điều vào trong phủ?"
Mộ Dung Viêm thế nhưng lại lắc đầu, nói: "Chim muông sống nơi cằn cỗi lạnh lẽo sẽ mọc lông dày dặn, ở cô nhi doanh đối với nàng vẫn còn có ích."
Ban đêm, Tả Thương Lang chuẩn bị cho hắn một thùng nước nóng, Mộ Dung Viêm có chút ít ngoài ý muốn. Trước đây những chuyện như thế này hắn không có thói quen để thị nữ làm. Nhưng thấy bộ dáng Tả Thương Lang đem quần áo thay sau khi tắm rửa của hắn mắc lên giá áo hết sức tự nhiên, hắn liền không nhiều lời nữa, tự ra sau bình phong tắm rửa.
Tả Thương Lang liên tục thủ ở ngoài bình phong, không có một chút tiếng động. Mộ Dung Viêm tưởng nàng ngủ, nhưng đến lúc tắm rửa xong đi ra, mới nhìn thấy nàng vẫn đứng thẳng tắp như cũ ở phòng ngoài. Hắn hết sức thích loại lặng yên không một tiếng động này, nói: "Ngươi cũng mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi trước đi."
Tả Thương Lang đáp một tiếng vâng, động tác nhanh nhẹn mà đem thùng tắm rửa sạch sẽ, chính mình đi ra gian ngoài thay hắn gác đêm. Dịch quán chỉ phái vài đầy tớ thô sử (đầy tớ cấp thấp chuyên làm việc nặng nhọc, kém tinh tế tỉ mỉ) tới chiếu cố hắn, nhưng Mộ Dung Viêm người như thế này, chắc chắn không muốn để những người xa lạ này chạm vào những vật hắn thường dùng. Cho nên mấy hạ nhân này cơ hồ không được phân phó công việc gì.
Hắn nằm trên giường một lúc lâu, chiếc giường xa lạ, đệm chăn mặc dù đều mới, hắn lại vẫn khó có thể chìm vào giấc ngủ. Trời vẫn còn hơi lạnh, trong phòng của hắn là nơi ấm áp nhất, ở gian ngoài còn cảm thấy có chút rùng mình. Bóng dáng Tả Thương Lang xuyên thấu qua cửa gỗ chạm trổ, như ẩn như hiện, hắn chán đến chết nhìn chằm chằm bóng dáng đó, từ từ thế nhưng cũng tiến vào mộng đẹp.
Tính ra, nàng cùng lắm cũng chỉ là một người xa lạ, thế nhưng giấc mộng này lại vững vàng mà an bình đến sáng.
Đợi quay trở lại cô nhi doanh, Mộ Dung Viêm liền phái hai vị đại nho đến cô nhi doanh dạy học. Mấy vị đại nho này lúc đến đều bị bịt mắt, khả năng quá trình tới đây cũng không phải vui vẻ gì. Mộ Dung Viêm phái người đưa cho Tả Thương Lang rất nhiều sách, hắn một tháng cũng sẽ tới hai ba lần, mỗi lần hắn lại đây, tất cả thiếu niên lúc diễn võ đều cũng sẽ phá lệ ra sức. Ai cũng biết, người này, có thể quyết định vận mệnh của bọn họ.
Sáng sớm, Tả Thương Lang có thói quen luyện bắn tên, có lẽ là bởi vì lúc nhỏ sinh tồn bằng việc đi săn trong núi, tài bắn cung của nàng phi thường tinh chuẩn. Hai tay so với thiếu niên cùng tuổi càng thêm cường kiện, ngay cả cung cứng của binh lính trưởng thành nàng cũng đã dùng được. Thế nhưng thời điểm Mộ Dung Viêm đứng ở sau lưng nàng, mũi tên trước giờ bách phát bách trúng làm thế nào cũng không đúng chuẩn hồng tâm, cứ nhắm thẳng hướng không trúng bia mà đi. Tả Thương Lang cắn chặt môi, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Nàng không dám quay đầu lại nhìn, thậm chí không dám nghĩ tới người phía sau đang là vẻ mặt gì. Lúc giương cung một lần nữa, thân thể run lên nhè nhẹ. Đột nhiên hai tay ấm áp, nàng hơi ngẩn ra, phát hiện một đôi tay thon dài ôn nhuận từ phía sau nàng tiến tới, che trên mu bàn tay nàng. Mộ Dung Viêm giúp nàng nhắm bắn trúng hồng tâm, nhẹ nói: "Vô luận ở thời điểm nào cũng đều không nên hoảng hốt, tâm ổn, mũi tên liền sẽ ổn."
Thanh âm kia gần sát như thế, nàng cơ hồ có thể cảm giác được hơi thở của hắn, liền ở bên tai, dư âm còn văng vẳng bên tai, kéo dài không tiêu tan. Tả Thương Lang đầu óc "Đoàng" một tiếng nổ vang lên, tựa hồ có vô số quả cầu lửa tứ tán bắn tung toé. Mộ Dung Viêm nói: "Lại lần nữa."
Tả Thương Lang khẽ mím môi, cố gắng trấn định, bắn ra một mũi tên nữa, ngay chính hồng tâm. Mộ Dung Viêm đứng ở sau lưng nàng, mỗi một mũi tên nàng bắn ra đều mang sức mạnh không gì địch nổi. Mộ Dung Viêm khẽ gật đầu, xoay người rời đi. Cũng không bao lâu sau, Lãnh Phi Nhan đã chạy đến: "Đi, đi ăn cơm."
Tả Thương Lang thu tên, Dương Liên Đình đang đợi ở phía trước. Thấy hai người lại đây, hỏi: "Chủ thượng nói gì với ngươi thế, dựa vào gần như vậy."
Tả Thương Lang lập tức đi về phía trước, căn bản không có nghe thấy. Dương Liên Đình nhìn Lãnh Phi Nhan, Lãnh Phi Nhan thiết một tiếng: "Đừng để ý tới nàng, cái đồ háo sắc í. Chủ thượng cùng nàng nói một câu, nàng có thể cảm thấy dư vị đến một năm!"
Tả Thương Lang lúc này mới phục hồi tinh thần lại, chỉ là mỉm cười.
Nếu như bảo một câu nói của hắn chỉ có dư vị một năm, như vậy những năm tháng khác còn lại của cuộc đời này, biết làm sao bây giờ?
Thiếu niên đang trong độ tuổi phát triển, quần áo trước kia dần dần chật. Mộ Dung Viêm hàng năm đều phát quần áo mới cho bọn họ. Nhưng thức ăn cho tới bây giờ đều chỉ có một nửa. Cho nên hàng năm đều có thật nhiều người lặng yên biến mất. Cái đói là cơn ác mộng đuổi không tiêu tan, cỏ xanh lá non cũng đều có thể lót dạ.
Một buổi sáng sớm, Mộ Dung Viêm đến cô nhi doanh, đem nhóm "Sư phụ" triệu tập tới, nói: "Trong bọn họ có rất nhiều người cũng không tệ, nhưng mà ta chỉ cần thanh đao tốt nhất. Cho nên trong bọn họ, ta chỉ cần một người."
Vài giáo quan ngẩn ra, có người khẽ nói: "Nhưng mà điện hạ, trong những người này, luận về võ công thì Lãnh Phi Nhan là xuất sắc nhất. Tả Thương Lang... Chỉ sợ... Chưa chắc có thể giữ được mạng sống nếu so với nàng." Những ngày này hắn đối với Tả Thương Lang tương đối đặc biệt, mọi người cũng nhìn ra được. Mộ Dung Viêm chậm rãi hỏi: "Thế thì sao?"
Các huấn luyện viên không nói lời nào.