Chương 3: Quen biết

Tả Thương Lang không vội về ngay phòng ở của Dương Liên Đình, không biết vì cái gì, nàng tin tưởng Mộ Dung Viêm. Tin tưởng chỉ cần hắn nhận lời, liền sẽ không thất hứa.

Trên tiểu giáo trường, đúng là lúc đang giảng bài. Các "sư phụ" cho tới bây giờ đều mặc kệ ai đến muộn, thậm chí ai không đến. Bọn họ chỉ cần kết quả, đến cuối cùng là ai còn sống trở thành kẻ mạnh chân chính. Tả Thương Lang trở lại vị trí của chính mình trong hàng ngũ, vừa quay đầu liền trông thấy Lãnh Phi Nhan, không khỏi sửng sốt.

Lãnh Phi Nhan trúng mũi tên kia, lực đạo như thế nào, không có ai so với nàng lại rõ ràng hơn. Coi như là bắn một con hươu cũng có thể ngã xuống. Nhưng mà Lãnh Phi Nhan không có. Không biết nàng ta đã nhổ hết được mũi tên từ lúc nào, ngực áo bị thấm máu một mảng lớn, nhưng mà nàng mím khóe môi, ánh mắt vẫn sắc bén như cũ. Cùng nàng đối luyện nam hài ngay cả tay cũng đang run.

Tựa hồ phát giác được ánh mắt của Tả Thương Lang, nàng trừng mắt lạnh lùng nhìn lại. Hai người ánh mắt chạm nhau, những thiếu niên xung quanh thấy vậy tự động vội lùi ra xa. Nhưng mà Tả Thương Lang cũng không động thủ với nàng ta, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để lấy mạng nàng ta, nhưng trong ánh mắt người này, có một loại chấp nhất cùng kiên trì khiến người khác sửng sốt.

Buổi tối, Tả Thương Lang đoạt chút ít thức ăn, trước đi đến chỗ ở của Dương Liên Đình. Bên trong đã có đại phu băng bó miệng vết thương cho hắn, giờ đang sắc thuốc. Hòm thuốc của đại phu liền để ở bên cạnh, bên trong còn nhiều thuốc trị thương. Tả Thương Lang tiện tay nhặt vài bình, đại phu kia mặc dù phát giác, cuối cùng cũng không muốn so đo với những thiếu niên còn chưa thoát khỏi vẻ trẻ con này, nên không lên tiếng.

Tả Thương Lang ra khỏi chỗ ở của Dương Liên Đình, đi về phía trước không xa, chính là chỗ ở của một người khác – – Lãnh Phi Nhan. Ký túc xá của Lãnh Phi Nhan sạch sẽ đơn giản, cây cỏ bụi bặm đều không nhìn thấy, giống như căn bản không có người ở. Tả Thương Lang đứng ở cửa, Lãnh Phi Nhan trong ánh mắt hiện rõ địch ý: "Ngươi tới làm gì?"

Tả Thương Lang không lên tiếng, từ từ đem vài bình thuốc trị thương xếp hàng đặt lên bàn. Lãnh Phi Nhan nhìn liếc qua mấy bình thuốc một chút, sau đó hỏi: "Ngươi có ý gì?" Nàng mở ra một chai thuốc trị thương ngửi một cái, cười lạnh: "Bố thí sao?"

Tả Thương Lang không để ý nàng, xoay người ra cửa.

Đợi đến lúc không nhìn thấy Tả Thương Lang nữa, Lãnh Phi Nhan cuối cùng cầm lấy bình thuốc, vết thương của chính mình, nàng ta tự biết. Nhưng mà vài lọ thuốc với mình thật sự có tác dụng sao?

Nàng thoáng do dự, cuối cùng vẫn cởϊ qυầи áo, rửa sạch miệng vết thương, rồi bôi thuốc. Đau nhức, bột thuốc rơi lên miệng vết thương, đau thấu tim. Nhưng ở trong này, có ai lại chưa từng bị thương, chịu đựng đau đớn đâu? Nàng mím môi thật chặt, ánh mắt lãnh đạm, mười mấy tuổi thiếu niên, vẻ mặt lãnh đạm so với tuổi khác xa nhiều lắm.

Đúng lúc nàng đang bôi thuốc, bên ngoài đột nhiên có tiếng động rất nhỏ. Lãnh Phi Nhan cất bình thuốc, khép lại y phục, quả nhiên có người vào, là một vị "Sư phụ" . Lãnh Phi Nhan có một gương mặt xinh đẹp, là kiểu diễm lệ chỉ cần nhìn qua một lần liền không thể quên. Trong này những người thèm thuồng nàng không phải ít, nhưng nàng lại là một cây xương rồng toàn thân là gai độc. Vài năm qua không biết bao nhiêu người từng bị gai nhọn của nàng đâm đâu?

Vị "Sư phụ" kia đi đến trước mặt nàng, ánh mắt dừng trên xiêm y dính máu của nàng, khẽ cười: "Bị thương nghiêm trọng như thế, sao lại không tới tìm chúng ta?"

Lãnh Phi Nhan tay phải hơi nắm, biết rõ hôm nay không xong. Những đứa bé ở đây được bồi dưỡng để phục vụ Nhị điện hạ Mộ Dung Viêm, mà Lãnh Phi Nhan không thể nghi ngờ là người nổi bật nhất. Nàng được Nhị điện hạ chọn trúng khả năng rất lớn. Cho nên nếu như đã đắc tội nàng, đương nhiên tốt nhất là làm cho nàng vĩnh viễn câm miệng.

Vị "sư phụ" kia chậm rãi đi tới, thân hình hắn cao lớn, vì vậy cái bóng cũng lớn: "Đến đây, cho ta xem miệng vết thương." Tiếng hắn trong bóng tối tỏ ra lạnh lẽo, Lãnh Phi Nhan nói: "Không nghiêm trọng, ta còn có thể cầm được kiếm." Nàng đưa tay phải cầm kiếm, "sư phụ" kia cười lạnh một tiếng, đột nhiên rút ra nhuyễn kiếm giấu ở ngang hông, mạnh nhào tới.

Cho dù là Lãnh Phi Nhan bị trọng thương, hắn vẫn không dám khinh thường, một kích chém ra, sử dụng hết toàn lực. Lãnh Phi Nhan lấy kiếm đỡ, vết thương ở ngực xác thực không nhẹ, đoản kiếm trong tay nàng liền bị rời ra. Chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh nhuyễn kiếm như độc xà kia lao tới lấy mạng mình!

Nàng quằn quại tránh né, máu từ miệng vết thương chậm rãi lan ra trên y phục, như một đóa mẫu đơn nở rộ. Đau nhức, nàng cắn môi, đột nhiên ngẩn ra. Chỉ thấy ngoài cửa sổ có một người đang đứng, lặng yên không một tiếng động như quỷ mị, không biết rõ đã tới bao lâu.

Là một đứa con gái, quần áo vải màu xám, tóc dài cao cao túm thành một túm đuôi ngựa. Tả Thương Lang?

Lãnh Phi Nhan yên lặng dời đi ánh mắt, nơi này hàng tháng đều có người chết, cho dù là cùng nhau lớn lên, lại không phải là bạn. Ai có thể trông cậy vào ai? Mình nếu chết, cùng những người khác chết đói, chết bệnh lại có gì khác nhau?

Nàng cắn răng, một tay cầm trụ kiếm của gã "sư phụ" trước mặt, kiếm phong cắt vào bàn tay, trong ánh mắt nàng đỏ như có máu, tay phải mở ra thành gọng kìm, dùng sức bóp cổ gã. "Sư phụ" cũng không ngờ được nàng có thể tàn nhẫn tới như vậy. Gã dùng lực muốn rút ra nhuyễn kiếm, đột nhiên sau lưng có một trận gió táp lao tới!

Gã lấy làm kinh hãi, còn không kịp quay đầu, đã cảm thấy cần cổ chợt lạnh. Một mũi tên bằng trúc từ phải sang trái, xuyên thủng cái cổ gã. Gã lập tức ngay cả quay đầu đều không thể, cổ họng ách mấy tiếng, ngã xuống đất tắt thở. Lãnh Phi Nhan thở phì phò, nhìn về phía Tả Thương Lang ánh mắt mang theo ngạc nhiên nghi ngờ – – nàng thế nhưng gϊếŧ chết sư phụ!

Ở trong này, bất luận kẻ nào không phục tùng mệnh lệnh của sư phụ chính là tử tội! Ai dám động tâm tư đi gϊếŧ bọn họ?

Tả Thương Lang từ bên ngoài đi tới, khẽ cong eo khiêng lên thi thể, nhìn Lãnh Phi Nhan một cái, cuối cùng mở miệng: "Nhị điện hạ đồng ý chữa trị cho Dương Liên Đình, phái đại phu cho hắn. Ngươi đi chỗ đến chỗ của hắn, các sư phụ có lẽ sẽ cho rằng nhị điện hạ hạ lệnh trị thương cho cả hai người các ngươi, ta nghĩ sẽ không có người lại làm khó dễ ngươi."

Lãnh Phi Nhan nheo mắt lại, Tả Thương Lang luôn luôn là cái hũ nút, hai người ở cô nhi doanh hơn hai năm, nàng tổng cộng cũng không có nói qua mấy chữ. Không thể tưởng tượng được ra tay lại tương đối tàn nhẫn. Lãnh Phi Nhan đứng dậy, Tả Thương Lang đã khiêng thi thể ra ngoài. Bên ngoài chính là núi hoang, vách núi hố bẫy còn nhiều mà. Muốn hủy thi diệt tích chẳng hề khó khăn.

Trong túc xá, Dương Liên Đình được dùng thuốc, cũng đã hạ sốt, chỉ là người còn chưa tỉnh. Lãnh Phi Nhan đẩy hắn vài cái, gặp người xác thực không có phản ứng, cũng không khách khí, trực tiếp ở bên cạnh hắn nằm xuống, cũng không dám chìm vào giấc ngủ. Ở chỗ này sống sót không dễ dàng, vẫn nên duy trì cảnh giác một chút.

Lúc Tả Thương Lang trở lại, Dương Liên Đình còn ngủ. Nàng đem mấy khối bánh mì loại lớn đặt lên bàn, ở bên cạnh giường hắn ngồi xuống. Đột nhiên một cái đầu đen thùi lùi thăm dò tới, Tả Thương Lang vừa mới rút đao ra, cái đầu kia đã chui vào, lại là Lãnh Phi Nhan. Nàng đưa bình thuốc cho Tả Thương Lang: "Thương ở trên lưng, với không tới, ngươi bôi giúp ta chút thuốc"

Tả Thương Lang cuối cùng nổi giận: "Việc đó liên quan gì ta! Ngươi còn thực có gan hếch mũi lên mặt hay sao!" Lãnh Phi Nhan chẳng biết xấu hổ: "Nhân tình thiếu một lần là thiếu, thiếu hai lần cũng là thiếu. Vì sao lại không tìm ngươi? Nhanh lên nhanh lên, liền ở chỗ này..."

Nàng cởi bỏ áo, Tả Thương Lang trông thấy trên da thịt thiếu nữ từng đường từng đường giăng khắp nơi vết thương. Có cái đã khép lại, chỉ để lại sâu cạn không đồng nhất vết sẹo. Nàng đem tay lau sạch sẽ, chấm thuốc, từ từ bôi ở trên vết thương. Lãnh Phi Nhan dùng ngón tay chỉ chỉ Dương Liên Đình nằm trên giường: "Hắn sao vẫn còn ngủ ?"

Tả Thương Lang tức giận: "Còn không phải là bởi vì ngươi!" Lãnh Phi Nhan không nói gì nữa, nằm lỳ ở trên giường, để Tả Thương Lang ở trên lưng nàng bôi bôi trét trét. Mũi tên kia của Tả Thương Lang, đâm xuyên qua nàng, may mắn nàng tránh né linh hoạt, tránh đi chỗ yếu hại. Nàng chính mình nhổ cắt mũi tên nên vết thương xử lý rất cẩu thả, miệng vết thương lưu lại không ít dằm gỗ. Tả Thương Lang đem toàn bộ dằm nhọn trong miệng vết thương nhặt sạch sẽ, lại thoa xong thuốc. Lãnh Phi Nhan không nói nữa, nàng nằm cạnh Dương Liên Đình, thế nhưng thϊếp đi.

Bóng đêm nồng đặc như mực, ngẫu nhiên có hai ba tiếng côn trùng kêu vang. Tả Thương Lang không đánh thức Lãnh Phi Nhan. Nàng ngồi cuối giường gỗ đơn sơ, trên giường hai người hô hấp nhẹ lần lượt, giống như giao hưởng. Chuyện "sư phụ" bị gϊếŧ, không biết có bại lộ hay không, trong phòng có hai người đều nhúc nhích cũng khó khăn, nàng không thể cũng ngủ, dứt khoát ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần. Trong chốc lát, có cơn gió quét qua nóc nhà, tiếng vang sào sạt.

Ngày hôm sau, sắc trời mới vừa hừng sáng, Dương Liên Đình đã tỉnh dậy trước. Hắn vừa động, Tả Thương Lang liền mở mắt ra. Dương Liên Đình nhìn nàng áy náy: "Ta chỉ muốn uống nước." Tả Thương Lang đứng dậy rót cho hắn một chén nước, Dương Liên Đình đón lấy, hỏi: "Lãnh Phi Nhan tại sao lại ở chỗ này? Ai cho ta trị thương?" Tả Thương Lang không nói lời nào, gà gáy ba lần, bên ngoài đã có người rời giường. Lãnh Phi Nhan không biết cũng tỉnh từ lúc nào, đột nhiên nói: "Này, hôm nay ta không đi luyện công, bữa sáng ngươi cũng lấy cho ta một ít nhé."

Tả Thương Lang nhìn thoáng qua Dương Liên Đình, chỉ một chút do dự, Lãnh Phi Nhan liền mất hứng: "Yên tâm đi ta sẽ không làm gì hắn!" Dương Liên Đình dịch vào phía trong tường, cách xa nàng chút ít, lại nhìn sắc mặt nàng cũng biết rằng nàng bị thương không nhẹ, vì vậy đối với Tả Thương Lang khẽ gật đầu.

Tả Thương Lang đi ra cửa, Lãnh Phi Nhan lại nằm lại trên giường, dù sao thiếu niên không mang thù, hai cái bệnh nhân cùng nằm trên cùng một cái giường, khó tránh khỏi tâm sự. Lãnh Phi Nhan cùng Dương Liên Đình nói chuyện: "Ngươi sao lại vào đây?"

Dương Liên Đình nói: "Ông nội ta là Dương Huyền Hạc." Cái tên này, Tả Thương Lang chưa từng nghe qua, dùng cách Lãnh Phi Nhan nói, nàng chính là "cái đồ nhà quê trong núi", không có biết cái gì. Lãnh Phi Nhan nghe thấy cái tên này, lại là biết rõ: "Thần y Dương Huyền Hạc sao?"

Dương Liên Đình nói: "Ừ! Cha ta bị người hãm hại, thế cho nên Dương gia cả nhà bị tịch thu tài sản chém đầu. Ta bởi vì tuổi còn nhỏ, được sửa án quan bán làm nô. Là Nhị điện hạ dẫn ta đến nơi đây."

Lãnh Phi Nhan "à" một tiếng xong không nói lời nào. Dương Liên Đình quay đầu hỏi nàng: "Còn ngươi, làm sao ngươi tới nơi này?"

Lãnh Phi Nhan nói: "Lũ lụt, cha mẹ ta đều chết. Ta bị bán vào tửu lâu, Nhị điện hạ đến nơi đó ăn cơm." Dương Liên Đình nói: "Tửu lâu? Làm tiểu nhị?"

Lãnh Phi Nhan khẽ mỉm cười, nói: "Lúc điện hạ cứu ta, đầu bếp đang mài dao."

Dương Liên Đình chậm rãi ngây người, mở to hai mắt: "Bọn họ ăn thịt người?"

Hai người đều không nói gì thêm, nước Đại Yến này, qua vài năm rối loạn, người không giống người, gia không thành gia.

Trầm mặc một lúc, Lãnh Phi Nhan lại hỏi: "Cùng với ngươi, Tả Thương Lang kia, sao lại vào đây?" Dương Liên Đình lắc lắc đầu: "Không biết rõ, nàng cho tới bây giờ cũng chưa nói tới chuyện này." Suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Là ai cho chúng ta thuốc trị thương? Mấy loại thuốc này đều là dược liệu quý hiếm đắt đỏ, ngay cả các sư phụ ở đây cũng chưa chắc được dùng đến."

Lãnh Phi Nhan nhún vai: "Nhị điện hạ, ta cũng không biết vì cái gì. Bất quá ngươi dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết là do Tả Thương Lang cầu xin đi." Dương Liên Đình trầm mặc, Lãnh Phi Nhan tiến lại gần, vẻ mặt bát quái: "Ta tò mò hai ngươi đến cùng có quan hệ gì mà lại khiến cho nàng vì ngươi như vậy nhỉ?"

Dương Liên Đình vẫn không nói lời nào, Lãnh Phi Nhan suy nghĩ một chút, đột nhiên vẻ mặt ghét bỏ nói: "Chẳng lẽ các ngươi... Y..." Dương Liên Đình nổi cáu, liền cho nàng một quyền vào ngực, Lãnh Phi Nhan bị đánh, cười đến không còn hình dáng.

Buổi tối, Tả Thương Lang mang thức ăn về. Vẫn là bánh bao, bánh bao. Lãnh Phi Nhan liền uống nước lạnh gặm bánh bao, nửa ngày hỏi: "Này, ngươi vì sao lại tới đây?" Tả Thương Lang không nói gì, Lãnh Phi Nhan cảm thấy không thú vị: "Ngươi chính là người như vậy, có đánh cũng không ra một cái rắm."

Bên cạnh Dương Liên Đình cũng cầm một cái bánh bao, hắn là phú gia công tử, cho dù luân lạc tới bước này, tướng ăn cũng vẫn hết sức ưu nhã. Nghe được Lãnh Phi Nhan nói vậy, liền lườm nàng một cái: "Ngươi là con gái, tại sao có thể ăn nói như thế được!"

Lãnh Phi Nhan thiết một tiếng, nói: "Ta là con gái, ta còn được nuông chiều từ bé, ăn sung mặc sướиɠ nữa cơ! Nhưng mà lão tử hiện tại sống như thế nào đây? Ngồi xổm ở cái chốn này gặm bánh bao uống nước lạnh!!" Nói xong gặm vài miếng, còn nói: "Một ngày nào đó, ta sẽ học được tuyệt thế võ công, diệt ác giúp yếu, tiếp tế thiên hạ!"

Dương Liên Đình không phục, hừ một tiếng, nói: "Lấy tính cách của ngươi, nhiều nhất chỉ làm thổ phỉ." Lãnh Phi Nhan lúc này một cước đá đi qua: "Hỗn trướng, ông đây gọi là lòng ôm chí lớn, ngươi hiểu hay không!"

Dương Liên Đình nói: "Ta mới mặc kệ cái gì chí lớn, ta chỉ hy vọng vì Dương gia giải tội, đem những kẻ hãm hại cha ta cho pháp luật trừng trị! Ông nội của ta hành y cứu người, cha ta tính tình cương trực..." Nói còn chưa dứt lời, Lãnh Phi Nhan liền chen mồm: "Thôi đi, còn cương trực, không chừng chính là tội ác chồng chất, trừng phạt đúng tội..."

Dương Liên Đình lông mày đều dựng lên, cũng mặc kệ vết thương trên người, vụt bật người dậy, hai tay liền bóp cổ nàng. Tả Thương Lang mặc hai người chí chóe, Lãnh Phi Nhan rất nhanh một lần nữa đem Dương Liên Đình áp chế dưới thân, trừng trị một trận. "Oắt con, ngươi còn dám lên trời sao!" Nàng đắc ý hả hê, thình lình động vào miệng vết thương, oai oái một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên hỏi Tả Thương Lang: "Còn ngươi, ngươi không có kế hoạch hoài bão gì sao?"

Tả Thương Lang nhìn nàng một cái, quay đầu, lại nhìn ra bầu trời xẩm tối phủ lên cây thạch lựu phía ngoài cửa sổ.