Chương 28: Cảnh cáo

Dương Liên Đình ở trong ngục hơn một tháng, Mộ Dung Uyên rốt cuộc cũng biết hắn sẽ không bao giờ khai ra kẻ đứng đằng sau.

Dưới sự phẫn nộ, ông ta hạ chỉ đem Dương Liên Đình kéo tới khu chợ phồn hoa nhất trong thành, hành quyết ngay tại chỗ để thị chúng. Mặt khác lại an bài một nhóm người bí mật mai phục, cố gắng dụ ra kẻ phía sau sai sử. Nhưng khi xe tù chở Dương Liên Đình đi diễu trên đường, dân chúng Tấn Dương Thành bỗng ào lên kêu oan cho hắn.

Binh sĩ xua đuổi không xuể, mấy lần phát sinh xô xát.

Dương Liên Đình đứng ở trong xe tù, mặt trời tháng năm nắng hừng hực. Trên người hắn chi chít vết thương, bộ quần áo mới thay cho tử tù cũng không che được vết máu thấm ra từ những chỗ bị thương. Môi hắn khẽ nhúc nhích, nhìn đám đông hai bên đường, đột nhiên cất tiếng: "Ông nội ta là Dương Huyền Hạc, phụ thân ta là Dương Kế Linh. Sáu năm trước, cha ta vì vạch trần việc tham quan tư thông bán quân mã, bị hãm hại vào tù. Ở trong ngục chịu mọi cực hình, bị hành hạ đến chết, còn bị đưa lên pháp trường chém đầu."

Xung quanh lặng im không một tiếng động, mắt Dương Liên Đình ngập tràn lệ nóng, nói: "Ông nội ta cả đời làm thầy thuốc, cứu mạng vô số người. Kết cục lại là đầu thân hai nơi! Ta không hối hận cả đời làm nghề y, nhưng ta hối hận vì đã sinh ra ở Đại Yến, có loại quân chủ như thế này! Yến vương ngu ngốc bất lực, trên thì nịnh nọt Tây Tĩnh, dưới lại sủng hạnh gian thần! Trung lương chết thảm, lê dân bá tính cực khổ! Thái tử lại là kẻ thất đức, thân là thái tử, chiếm đoạt em dâu..."

Quan áp giải nghe thấy sắc mặt trắng bệch, liên tục hô to: "Bịt mồm nó lại, bịt mồm nó lại, không được thì cắt lưỡi!"

Quan binh đang muốn tiến lên, đột nhiên hai bên đường phát sinh rối loạn, quan áp giải hơi sợ hãi: "Đi! Mau..." Lời còn chưa dứt, một mũi tiêu độc không biết từ chỗ nào đã đột nhiên bắn tới, cắm ngay chính giữa trán lão!

Trong nháy mắt toàn trường đại loạn!

Một đám người bịt mặt bất ngờ xông ra, người người võ nghệ cao cường. Bọn quan binh của Mộ Dung Uyên làm sao có thể so được với những kẻ này? Huống chi bị vướng dân chúng sợ hãi ào ào chạy trốn xung quanh, đội cung tiễn núp trong bóng tối cũng không biết có nên bắn hay không. Chỉ một chốc lát do dự này, đám người bịt mặt đã phá được xe chở tù, cứu Dương Liên Đình đi.

Không biết kẻ nào hạ lệnh, đội cung tiễn đồng loạt bắn tên. Dường như ngay lập tức một mảnh kêu la thảm thiết rú lên, dân chúng chết dưới trận mưa tên đã vô số kể. Đường lớn tựa như quang cảnh chốn địa ngục. Không biết là ai vùng lên trước, hỗn loạn dần dần lan rộng, rất nhiều quan binh bị cướp binh khí, lọt vào vây đánh...

Lãnh Phi Nhan ôm Dương Liên Đình chạy thật nhanh, người Dương Liên Đình mềm nhũng như bị rút mất xương, khiến nàng sợ hãi không dám khiêng lên vai. Mộ Dung Viêm phái nàng cướp tù, trong tay nàng có nhiều thủ hạ, lưu manh dễ gây ra hỗn loạn, trong lúc đó sát thủ Yến Lâu sẽ liều mạng cướp người. Cứu Dương Liên Đình không ngờ tương đối dễ dàng, nhưng lúc này hắn đã hôn mê bất tỉnh, dường như hắn bị thương cực kỳ nặng, giờ phải đưa đi đâu đây?

Nàng đang nghĩ ngợi nên đi đâu, phía trước đã có một chiếc xe ngựa dừng lại bên người nàng, người đánh xe gọi: "Cô nương, nhanh lên xe."

Lãnh Phi Nhan cũng gan to, tung người nhảy lên xe.

Xe ngựa không ngừng, rất nhanh đã ra khỏi Tấn Dương Thành, Lãnh Phi Nhan hỏi: "Ngươi muốn dẫn chúng ta đi đâu?"

Phu xe nói: "Một vị công tử đưa bạc, bảo ta mang hai người đi Cô Xạ Sơn."

Lãnh Phi Nhan bật cười, nói: "Chao ôi, ngươi biết ta là ai không mà cũng dám nhận?"

Phu xe nói: "Ta không biết ngươi, nhưng ta biết rõ người trên vai ngươi chính là Dương thần y. Dương đại phu trị bệnh cứu người, hắn xảy ra chuyện, chúng ta phải cứu hắn."

Lãnh Phi Nhan nhún vai, người phu xe điều khiển rất tốt, xe ngựa chạy vừa nhanh lại vừa vững vàng. Đến Cô Xạ Sơn, hắn lại không tới thẳng cửa chính, mà ngừng ở rừng tùng dưới chân núi. Sau đó hắn để hai người xuống xe, nói cáo từ liền đánh xe đi thẳng.

Lãnh Phi Nhan đứng trong rừng tùng, có chút do dự – – dù sao Mộc Thanh Tà đã bán đứng Dương Liên Đình, hiện thời đưa người đến nơi này, chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp?

Nhưng đây là ý của Mộ Dung Viêm, nàng lại không thể làm trái.

Nàng trầm ngâm không tiến tới, phía trước lại có tiếng bước chân truyền đến. Lãnh Phi Nhan lập tức lặng yên không một tiếng động nhảy lên cây, từ trên nhìn bao quát xuống dưới, chỉ thấy đi đến là một nữ hài. Nàng mặc xiêm y dị tộc, dây chuyền đá khổng tước trên ngực bị ánh mặt trời chiếu vào, hào quang chói mắt.

Nàng nhìn chung quanh một lúc, tựa hồ đang tìm ai đó. Lãnh Phi Nhan suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng đem Dương Liên Đình đặt lên cây, sau đó chính mình phi thân lui đến một thân cây khác theo dõi. Cô gái kia võ công kém hơn nàng rất nhiều, trong khoảng thời gian ngắn còn hoàn toàn không phát giác ra.

Nàng ném một viên đá, vừa vặn rơi lên người Dương Liên Đình.

Cô gái dưới tàng cây đương nhiên chính là A Phi, nàng nghe thấy âm thanh, giương mắt nhìn lên, vừa vặn trông thấy Dương Liên Đình.

"Dương – -" nàng kinh hô một tiếng, lập tức lại nhìn hai bên một chút, gặp bốn bề vắng lặng, mới chính mình trèo lên. Khi đó xương cốt toàn thân Dương Liên Đình đều bị cắt đứt, nàng đem hắn từ trên cây ôm xuống, vội vàng móc dược trong áo ra đút cho hắn.

Lãnh Phi Nhan thấy nàng cũng không làm hại Dương Liên Đình, liền không hiện thân.

A Phi đút thuốc cho Dương Liên Đình xong, ở bên cạnh ngẩn ra đến tận lúc trời sắp tối, mới ôm hắn trở về Cô Xạ Sơn. Nàng đối với vòng bảo vệ của Cô Xạ Sơn thuộc như lòng bàn tay, vừa đi vừa tránh, lặng lẽ đem Dương Liên Đình mang về chỗ ở của mình.

Lãnh Phi Nhan liên tục đi theo tới phía dưới tượng Thần Nông, thấy hai người không làm kinh động bất cứ thủ vệ nào, lúc này mới lặng lẽ rời đi.

Mà lúc này Tấn Dương Thành đã rối loạn lung tung.

Mộ Dung Uyên biết được Dương Liên Đình bị cướp đi cùng diễn biến trước khi hắn bị cướp xong lập tức nổi trận lôi đình, hạ lệnh đóng cửa thành Tấn Dương Thành, toàn thành lục soát. Lãnh Phi Nhan thoải mái né tránh quan binh đi đến phủ Mộ Dung Viêm.

Mộ Dung Viêm đang tự đánh cờ với chính mình, nghe thấy nàng lại đây, không ngẩng đầu lên hỏi: "Đến rồi?"

Lãnh Phi Nhan đi đến trước mặt y, quỳ một gối xuống bái: "Chủ thượng, thuộc hạ đã đem Dương Liên Đình đưa đến trong tay thánh nữ ở Cô Xạ Sơn." Mộ Dung Viêm ừ một tiếng, Lãnh Phi Nhan ngước lên nhìn trộm y một hồi lâu sau mới hỏi: "Tiếp theo, thuộc hạ nên làm cái gì?"

Mộ Dung Viêm nói: "Nội tình vụ huyết án của Dương gia năm xưa ngươi tra ra được những gì rồi?"

Lãnh Phi Nhan quả thực bội phục Tả Thương Lang, may có nàng nhắc nhở, chính mình đã sớm có chuẩn bị. Nàng nói: "Bắt được hung thủ phóng hỏa năm đó, chứng thực là do thủ hạ Văn Vĩ Thư sai sử. Cũng đã bắt được gã đầy tớ từng chỉ ra và xác nhận Dương đại nhân lén lút giấu long bào, xác định là vu oan. Nhưng không tìm được thư từ Văn Vĩ Thư trao đổi qua lại khi đó, đã nhiều năm qua rồi, chắc lão cũng đã đem chúng tiêu hủy hết rồi."

Mộ Dung Viêm nói: "Đem những bằng chứng đó công bố ra ngoài đi."

Lãnh Phi Nhan nói vâng, suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Giáo chủ Mộc Thanh Tà có vẻ như rất đề phòng đối với Dương Liên Đình. Có cần trừ khử kẻ này trước để tránh hỏng việc hay không ạ?"

Mộ Dung Viêm cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn nàng một cái, sau đó nhếch miệng lên, không ngờ lại lộ ra một nụ cười cực lớn, nói: "Phi Nhan, nếu như trên thế giới này, chuyện gì cũng đều có thể dùng vũ lực là giải quyết được hết thì con người còn mọc ra cái đầu để làm gì?"

Lãnh Phi Nhan suy nghĩ một chút, nói: "Mọc đầu còn có thể dùng để ăn cơm."

Mộ Dung Viêm cười đến mức cả người gục đổ lên bàn cờ, mãi sau mới vươn tay, xoa xoa đầu nàng, nói: "Mộc Thanh Tà... Từ khi ông ta tra ra được thân thế của Dương Liên Đình xong liền quyết định mật báo cho phụ vương, ta đã coi ông ta như là người chết ."

Lãnh Phi Nhan há to miệng, tựa hồ muốn hỏi cái gì, cuối cùng lại nói: "Thôi đi, dù sao hỏi cũng không nhất định hiểu."

Mộ Dung Viêm nói: "Nếu như A Tả ở đây, nàng nhất định sẽ hiểu. Ta có chút nhớ nàng."

Lãnh Phi Nhan nói: "A Tả cái người này, nhìn thì có vẻ rất cơ trí. Nhưng nếu chủ thượng nói nhớ nàng, còn không bằng để ta hầu hạ ngài tốt hơn."

"A?" Mộ Dung Viêm bắt đầu cảm thấy có chút hứng thú, hỏi: "Hơn như thế nào?"

Lãnh Phi Nhan nói: "Ta so với nàng xinh đẹp hơn nhiều!"

Mộ Dung Viêm bật cười, nói: "Chỉ có những vật chết không có sinh mạng, mới lấy chuyện đẹp xấu ra để luận giá trị." Lãnh Phi Nhan quỳ gối, chậm rãi đi đến trước mặt y, ánh mắt nàng yêu dã ướŧ áŧ, Mộ Dung Viêm cúi đầu xuống, rõ ràng trông thấy được trong đôi mắt tựa như giao thoa giữa nước với lửa kia hình ảnh phản xạ của chính mình.

Lãnh Phi Nhan nhẹ nói: "Ta so với nàng còn an toàn hơn."

Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ khép mở, giọng nói như muốn câu hồn đoạt phách. Mộ Dung Viêm buông mắt cùng nàng đối mặt, nói: "Ta không nhìn ra được, nữ nhân không phải là càng xinh đẹp càng nguy hiểm sao?"

Lãnh Phi Nhan lại từ từ dựa vào gần y thêm một chút, chóp mũi cơ hồ chạm vào nhau, trong một khắc đó, nàng như đóa hoa chớm nở, như tuyết rơi, như giọt sương xuyên qua ánh mặt trời, trong nháy mắt hào quang bắn ra bốn phía. Nàng nhẹ nói: "Nếu ngươi biết nguy hiểm, liền không nguy hiểm. Nếu ngươi cho rằng an toàn, chẳng phải là nguy hiểm hơn sao?"

Mộ Dung Viêm con ngươi dao động, vẻ mặt cười mà như không: "Có đạo lý."

Lãnh Phi Nhan nói: "Cho nên, chẳng phải ta so với A Tả càng phù hợp hơn sao?"

Mộ Dung Viêm mỉm cười, nói: "Bất quá ta vẫn cảm thấy, nữ nhân để trên mặt đất, so với đặt ở trên giường vĩnh viễn đều an toàn hơn." Lãnh Phi Nhan sửng sốt, Mộ Dung Viêm nói: "Nếu như là thuộc hạ, tiền cùng nghĩa mỗi cái một phần, ân oán rõ ràng. Nếu như đặt ở trên giường, vậy thì không thể rõ ràng, một câu nói nói sai hận ta cả đời."

Y nhìn chằm chằm đôi môi mọng nước của Lãnh Phi Nhan, nói: "Ta sợ phiền toái."

Lãnh Phi Nhan từ từ ngồi thẳng dậy, Mộ Dung Viêm nói: "Sắp tới Tấn Dương Thành kiểm tra sẽ phi thường nghiêm, xuất nhập cẩn thận một chút. Đi đi."

Lãnh Phi Nhan đứng dậy cáo lui, đợi đến tận lúc nàng đi hẳn, Vương Doãn Chiêu mới tiến vào, đổi một lượt trà mới, biểu hiện trên mặt hết sức là phức tạp: "Vừa mới rồi Lãnh thiếu quân áp sát vào điện hạ như vậy, lão nô cũng không dám vào. Không lẽ nàng muốn quyến rũ điện hạ hay sao?"

Mộ Dung Viêm cười to, cười xong, chậm rãi nói: "Nàng có chút nào là muốn quyến rũ ta đâu, nàng là muốn nhắc nhở ta, hoặc là nói... cảnh cáo?"

Một ít chứng cứ của vụ huyết án Dương gia từ từ bị tán truyền ra. Càng ngày càng nhiều manh mối biểu lộ rõ ràng, đây đúng là một vụ án oan.

Mà những chứng cớ này, lại như những cái bạt tai, mỗi một cái đều dính ở trên mặt Yến vương. Sau khi nổi trận lôi đình Yến vương càng thêm chắc chắn chuyện này là do có kẻ mưu đồ làm loạn, liền ra lệnh nghiêm tra tung tích của Dương Liên Đình. Ông ta không thể vào lúc này lại thừa nhận, năm đó chính mình gϊếŧ lầm cả nhà họ Dương, điều đó sẽ chỉ làm những điều Dương Liên Đình chỉ trích ở trên xe tù biến thành sự thật!

Ông ta chỉ có thể đâm lao thì phải theo lao, cố gắng bắt được nghịch đảng đang ẩn núp trong bóng tối.

Dương Liên Đình ở trong ngục hơn một tháng, Mộ Dung Uyên rốt cuộc cũng biết hắn sẽ không bao giờ khai ra kẻ đứng đằng sau.

Dưới sự phẫn nộ, ông ta hạ chỉ đem Dương Liên Đình kéo tới khu chợ phồn hoa nhất trong thành, hành quyết ngay tại chỗ để thị chúng. Mặt khác lại an bài một nhóm người bí mật mai phục, cố gắng dụ ra kẻ phía sau sai sử. Nhưng khi xe tù chở Dương Liên Đình đi diễu trên đường, dân chúng Tấn Dương Thành bỗng ào lên kêu oan cho hắn.

Binh sĩ xua đuổi không xuể, mấy lần phát sinh xô xát.

Dương Liên Đình đứng ở trong xe tù, mặt trời tháng năm nắng hừng hực. Trên người hắn chi chít vết thương, bộ quần áo mới thay cho tử tù cũng không che được vết máu thấm ra từ những chỗ bị thương. Môi hắn khẽ nhúc nhích, nhìn đám đông hai bên đường, đột nhiên cất tiếng: "Ông nội ta là Dương Huyền Hạc, phụ thân ta là Dương Kế Niên. Sáu năm trước, cha ta vì vạch trần việc tham quan tư thông bán quân mã, bị hãm hại vào tù. Ở trong ngục chịu mọi cực hình, bị hành hạ đến chết, còn bị đưa lên pháp trường chém đầu."

Xung quanh lặng im không một tiếng động, mắt Dương Liên Đình ngập tràn lệ nóng, nói: "Ông nội ta cả đời làm thầy thuốc, cứu mạng vô số người. Kết cục lại là đầu thân hai nơi! Ta không hối hận cả đời làm nghề y, nhưng ta hối hận vì đã sinh ra ở Đại Yến, có loại quân chủ như thế này! Yến vương ngu ngốc bất lực, trên thì nịnh nọt Tây Tĩnh, dưới lại sủng hạnh gian thần! Trung lương chết thảm, lê dân bá tính cực khổ! Thái tử lại là kẻ thất đức, thân là thái tử, chiếm đoạt em dâu..."

Quan áp giải nghe thấy sắc mặt trắng bệch, liên tục hô to: "Bịt mồm nó lại, bịt mồm nó lại, không được thì cắt lưỡi!"

Quan binh đang muốn tiến lên, đột nhiên hai bên đường phát sinh rối loạn, quan áp giải hơi sợ hãi: "Đi! Mau..." Lời còn chưa dứt, một mũi tiêu độc không biết từ chỗ nào đã đột nhiên bắn tới, cắm ngay chính giữa trán lão!

Trong nháy mắt toàn trường đại loạn!

Một đám người bịt mặt bất ngờ xông ra, người người võ nghệ cao cường. Bọn quan binh của Mộ Dung Uyên làm sao có thể so được với những kẻ này? Huống chi bị vướng dân chúng sợ hãi ào ào chạy trốn xung quanh, đội cung tiễn núp trong bóng tối cũng không biết có nên bắn hay không. Chỉ một chốc lát do dự này, đám người bịt mặt đã phá được xe chở tù, cứu Dương Liên Đình đi.

Không biết kẻ nào hạ lệnh, đội cung tiễn đồng loạt bắn tên. Dường như ngay lập tức một mảnh kêu la thảm thiết rú lên, dân chúng chết dưới trận mưa tên đã vô số kể. Đường lớn tựa như quang cảnh chốn địa ngục. Không biết là ai vùng lên trước, hỗn loạn dần dần lan rộng, rất nhiều quan binh bị cướp binh khí, lọt vào vây đánh...

Lãnh Phi Nhan ôm Dương Liên Đình chạy thật nhanh, người Dương Liên Đình mềm nhũng như bị rút mất xương, khiến nàng sợ hãi không dám khiêng lên vai. Mộ Dung Viêm phái nàng cướp tù, trong tay nàng có nhiều thủ hạ, lưu manh dễ gây ra hỗn loạn, trong lúc đó sát thủ Yến Lâu sẽ liều mạng cướp người. Cứu Dương Liên Đình không ngờ tương đối dễ dàng, nhưng lúc này hắn đã hôn mê bất tỉnh, dường như hắn bị thương cực kỳ nặng, giờ phải đưa đi đâu đây?

Nàng đang nghĩ ngợi nên đi đâu, phía trước đã có một chiếc xe ngựa dừng lại bên người nàng, người đánh xe gọi: "Cô nương, nhanh lên xe."

Lãnh Phi Nhan cũng gan to, tung người nhảy lên xe.

Xe ngựa không ngừng, rất nhanh đã ra khỏi Tấn Dương Thành, Lãnh Phi Nhan hỏi: "Ngươi muốn dẫn chúng ta đi đâu?"

Phu xe nói: "Một vị công tử đưa bạc, bảo ta mang hai người đi Cô Xạ Sơn."

Lãnh Phi Nhan bật cười, nói: "Chao ôi, ngươi biết ta là ai không mà cũng dám nhận?"

Phu xe nói: "Ta không biết ngươi, nhưng ta biết rõ người trên vai ngươi chính là Dương thần y. Dương đại phu trị bệnh cứu người, hắn xảy ra chuyện, chúng ta phải cứu hắn."

Lãnh Phi Nhan nhún vai, người phu xe điều khiển rất tốt, xe ngựa chạy vừa nhanh lại vừa vững vàng. Đến Cô Xạ Sơn, hắn lại không tới thẳng cửa chính, mà ngừng ở rừng tùng dưới chân núi. Sau đó hắn để hai người xuống xe, nói cáo từ liền đánh xe đi thẳng.

Lãnh Phi Nhan đứng trong rừng tùng, có chút do dự – – dù sao Mộc Thanh Tà đã bán đứng Dương Liên Đình, hiện thời đưa người đến nơi này, chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp?

Nhưng đây là ý của Mộ Dung Viêm, nàng lại không thể làm trái.

Nàng trầm ngâm không tiến tới, phía trước lại có tiếng bước chân truyền đến. Lãnh Phi Nhan lập tức lặng yên không một tiếng động nhảy lên cây, từ trên nhìn bao quát xuống dưới, chỉ thấy đi đến là một nữ hài. Nàng mặc xiêm y dị tộc, dây chuyền đá khổng tước trên ngực bị ánh mặt trời chiếu vào, hào quang chói mắt.

Nàng nhìn chung quanh một lúc, tựa hồ đang tìm ai đó. Lãnh Phi Nhan suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng đem Dương Liên Đình đặt lên cây, sau đó chính mình phi thân lui đến một thân cây khác theo dõi. Cô gái kia võ công kém hơn nàng rất nhiều, trong khoảng thời gian ngắn còn hoàn toàn không phát giác ra.

Nàng ném một viên đá, vừa vặn rơi lên người Dương Liên Đình.

Cô gái dưới tàng cây đương nhiên chính là A Phi, nàng nghe thấy âm thanh, giương mắt nhìn lên, vừa vặn trông thấy Dương Liên Đình.

"Dương – -" nàng kinh hô một tiếng, lập tức lại nhìn hai bên một chút, gặp bốn bề vắng lặng, mới chính mình trèo lên. Khi đó xương cốt toàn thân Dương Liên Đình đều bị cắt đứt, nàng đem hắn từ trên cây ôm xuống, vội vàng móc dược trong áo ra đút cho hắn.

Lãnh Phi Nhan thấy nàng cũng không làm hại Dương Liên Đình, liền không hiện thân.

A Phi đút thuốc cho Dương Liên Đình xong, ở bên cạnh ngẩn ra đến tận lúc trời sắp tối, mới ôm hắn trở về Cô Xạ Sơn. Nàng đối với vòng bảo vệ của Cô Xạ Sơn thuộc như lòng bàn tay, vừa đi vừa tránh, lặng lẽ đem Dương Liên Đình mang về chỗ ở của mình.

Lãnh Phi Nhan liên tục đi theo tới phía dưới tượng Thần Nông, thấy hai người không làm kinh động bất cứ thủ vệ nào, lúc này mới lặng lẽ rời đi.

Mà lúc này Tấn Dương Thành đã rối loạn lung tung.

Mộ Dung Uyên biết được Dương Liên Đình bị cướp đi cùng diễn biến trước khi hắn bị cướp xong lập tức nổi trận lôi đình, hạ lệnh đóng cửa thành Tấn Dương Thành, toàn thành lục soát. Lãnh Phi Nhan thoải mái né tránh quan binh đi đến phủ Mộ Dung Viêm.

Mộ Dung Viêm đang tự đánh cờ với chính mình, nghe thấy nàng lại đây, không ngẩng đầu lên hỏi: "Đến rồi?"

Lãnh Phi Nhan đi đến trước mặt y, quỳ một gối xuống bái: "Chủ thượng, thuộc hạ đã đem Dương Liên Đình đưa đến trong tay thánh nữ ở Cô Xạ Sơn." Mộ Dung Viêm ừ một tiếng, Lãnh Phi Nhan ngước lên nhìn trộm y một hồi lâu sau mới hỏi: "Tiếp theo, thuộc hạ nên làm cái gì?"

Mộ Dung Viêm nói: "Nội tình vụ huyết án của Dương gia năm xưa ngươi tra ra được những gì rồi?"

Lãnh Phi Nhan quả thực bội phục Tả Thương Lang, may có nàng nhắc nhở, chính mình đã sớm có chuẩn bị. Nàng nói: "Bắt được hung thủ phóng hỏa năm đó, chứng thực là do thủ hạ Văn Vĩ Thư sai sử. Cũng đã bắt được gã đầy tớ từng chỉ ra và xác nhận Dương đại nhân lén lút giấu long bào, xác định là vu oan. Nhưng không tìm được thư từ Văn Vĩ Thư trao đổi qua lại khi đó, đã nhiều năm qua rồi, chắc lão cũng đã đem chúng tiêu hủy hết rồi."

Mộ Dung Viêm nói: "Đem những bằng chứng đó công bố ra ngoài đi."

Lãnh Phi Nhan nói vâng, suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Giáo chủ Mộc Thanh Tà có vẻ như rất đề phòng đối với Dương Liên Đình. Có cần trừ khử kẻ này trước để tránh hỏng việc hay không ạ?"

Mộ Dung Viêm cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn nàng một cái, sau đó nhếch miệng lên, không ngờ lại lộ ra một nụ cười cực lớn, nói: "Phi Nhan, nếu như trên thế giới này, chuyện gì cũng đều có thể dùng vũ lực là giải quyết được hết thì con người còn mọc ra cái đầu để làm gì?"

Lãnh Phi Nhan suy nghĩ một chút, nói: "Mọc đầu còn có thể dùng để ăn cơm."

Mộ Dung Viêm cười đến mức cả người gục đổ lên bàn cờ, mãi sau mới vươn tay, xoa xoa đầu nàng, nói: "Mộc Thanh Tà... Từ khi ông ta tra ra được thân thế của Dương Liên Đình xong liền quyết định mật báo cho phụ vương, ta đã coi ông ta như là người chết ."

Lãnh Phi Nhan há to miệng, tựa hồ muốn hỏi cái gì, cuối cùng lại nói: "Thôi đi, dù sao hỏi cũng không nhất định hiểu."

Mộ Dung Viêm nói: "Nếu như A Tả ở đây, nàng nhất định sẽ hiểu. Ta có chút nhớ nàng."

Lãnh Phi Nhan nói: "A Tả cái người này, nhìn thì có vẻ rất cơ trí. Nhưng nếu chủ thượng nói nhớ nàng, còn không bằng để ta hầu hạ ngài tốt hơn."

"A?" Mộ Dung Viêm bắt đầu cảm thấy có chút hứng thú, hỏi: "Hơn như thế nào?"

Lãnh Phi Nhan nói: "Ta so với nàng xinh đẹp hơn nhiều!"

Mộ Dung Viêm bật cười, nói: "Chỉ có những vật chết không có sinh mạng, mới lấy chuyện đẹp xấu ra để luận giá trị." Lãnh Phi Nhan quỳ gối, chậm rãi đi đến trước mặt y, ánh mắt nàng yêu dã ướŧ áŧ, Mộ Dung Viêm cúi đầu xuống, rõ ràng trông thấy được trong đôi mắt tựa như giao thoa giữa nước với lửa kia hình ảnh phản xạ của chính mình.

Lãnh Phi Nhan nhẹ nói: "Ta so với nàng còn an toàn hơn."

Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ khép mở, giọng nói như muốn câu hồn đoạt phách. Mộ Dung Viêm buông mắt cùng nàng đối mặt, nói: "Ta không nhìn ra được, nữ nhân không phải là càng xinh đẹp càng nguy hiểm sao?"

Lãnh Phi Nhan lại từ từ dựa vào gần y thêm một chút, chóp mũi cơ hồ chạm vào nhau, trong một khắc đó, nàng như đóa hoa chớm nở, như tuyết rơi, như giọt sương xuyên qua ánh mặt trời, trong nháy mắt hào quang bắn ra bốn phía. Nàng nhẹ nói: "Nếu ngươi biết nguy hiểm, liền không nguy hiểm. Nếu ngươi cho rằng an toàn, chẳng phải là nguy hiểm hơn sao?"

Mộ Dung Viêm con ngươi dao động, vẻ mặt cười mà như không: "Có đạo lý."

Lãnh Phi Nhan nói: "Cho nên, chẳng phải ta so với A Tả càng phù hợp hơn sao?"

Mộ Dung Viêm mỉm cười, nói: "Bất quá ta vẫn cảm thấy, nữ nhân để trên mặt đất, so với đặt ở trên giường vĩnh viễn đều an toàn hơn." Lãnh Phi Nhan sửng sốt, Mộ Dung Viêm nói: "Nếu như là thuộc hạ, tiền cùng nghĩa mỗi cái một phần, ân oán rõ ràng. Nếu như đặt ở trên giường, vậy thì không thể rõ ràng, một câu nói nói sai hận ta cả đời."

Y nhìn chằm chằm đôi môi mọng nước của Lãnh Phi Nhan, nói: "Ta sợ phiền toái."

Lãnh Phi Nhan từ từ ngồi thẳng dậy, Mộ Dung Viêm nói: "Sắp tới Tấn Dương Thành kiểm tra sẽ phi thường nghiêm, xuất nhập cẩn thận một chút. Đi đi."

Lãnh Phi Nhan đứng dậy cáo lui, đợi đến tận lúc nàng đi hẳn, Vương Doãn Chiêu mới tiến vào, đổi một lượt trà mới, biểu hiện trên mặt hết sức là phức tạp: "Vừa mới rồi Lãnh thiếu quân áp sát vào điện hạ như vậy, lão nô cũng không dám vào. Không lẽ nàng muốn quyến rũ điện hạ hay sao?"

Mộ Dung Viêm cười to, cười xong, chậm rãi nói: "Nàng có chút nào là muốn quyến rũ ta đâu, nàng là muốn nhắc nhở ta, hoặc là nói... cảnh cáo?"

Một ít chứng cứ của vụ huyết án Dương gia từ từ bị tán truyền ra. Càng ngày càng nhiều manh mối biểu lộ rõ ràng, đây đúng là một vụ án oan.

Mà những chứng cớ này, lại như những cái bạt tai, mỗi một cái đều dính ở trên mặt Yến vương. Sau khi nổi trận lôi đình Yến vương càng thêm chắc chắn chuyện này là do có kẻ mưu đồ làm loạn, liền ra lệnh nghiêm tra tung tích của Dương Liên Đình. Ông ta không thể vào lúc này lại thừa nhận, năm đó chính mình gϊếŧ lầm cả nhà họ Dương, điều đó sẽ chỉ làm những điều Dương Liên Đình chỉ trích ở trên xe tù biến thành sự thật!

Ông ta chỉ có thể đâm lao thì phải theo lao, cố gắng bắt được nghịch đảng đang ẩn núp trong bóng tối.

Dương Liên Đình ở trong ngục hơn một tháng, Mộ Dung Uyên rốt cuộc cũng biết hắn sẽ không bao giờ khai ra kẻ đứng đằng sau.

Dưới sự phẫn nộ, ông ta hạ chỉ đem Dương Liên Đình kéo tới khu chợ phồn hoa nhất trong thành, hành quyết ngay tại chỗ để thị chúng. Mặt khác lại an bài một nhóm người bí mật mai phục, cố gắng dụ ra kẻ phía sau sai sử. Nhưng khi xe tù chở Dương Liên Đình đi diễu trên đường, dân chúng Tấn Dương Thành bỗng ào lên kêu oan cho hắn.

Binh sĩ xua đuổi không xuể, mấy lần phát sinh xô xát.

Dương Liên Đình đứng ở trong xe tù, mặt trời tháng năm nắng hừng hực. Trên người hắn chi chít vết thương, bộ quần áo mới thay cho tử tù cũng không che được vết máu thấm ra từ những chỗ bị thương. Môi hắn khẽ nhúc nhích, nhìn đám đông hai bên đường, đột nhiên cất tiếng: "Ông nội ta là Dương Huyền Hạc, phụ thân ta là Dương Kế Niên. Sáu năm trước, cha ta vì vạch trần việc tham quan tư thông bán quân mã, bị hãm hại vào tù. Ở trong ngục chịu mọi cực hình, bị hành hạ đến chết, còn bị đưa lên pháp trường chém đầu."

Xung quanh lặng im không một tiếng động, mắt Dương Liên Đình ngập tràn lệ nóng, nói: "Ông nội ta cả đời làm thầy thuốc, cứu mạng vô số người. Kết cục lại là đầu thân hai nơi! Ta không hối hận cả đời làm nghề y, nhưng ta hối hận vì đã sinh ra ở Đại Yến, có loại quân chủ như thế này! Yến vương ngu ngốc bất lực, trên thì nịnh nọt Tây Tĩnh, dưới lại sủng hạnh gian thần! Trung lương chết thảm, lê dân bá tính cực khổ! Thái tử lại là kẻ thất đức, thân là thái tử, chiếm đoạt em dâu..."

Quan áp giải nghe thấy sắc mặt trắng bệch, liên tục hô to: "Bịt mồm nó lại, bịt mồm nó lại, không được thì cắt lưỡi!"

Quan binh đang muốn tiến lên, đột nhiên hai bên đường phát sinh rối loạn, quan áp giải hơi sợ hãi: "Đi! Mau..." Lời còn chưa dứt, một mũi tiêu độc không biết từ chỗ nào đã đột nhiên bắn tới, cắm ngay chính giữa trán lão!

Trong nháy mắt toàn trường đại loạn!

Một đám người bịt mặt bất ngờ xông ra, người người võ nghệ cao cường. Bọn quan binh của Mộ Dung Uyên làm sao có thể so được với những kẻ này? Huống chi bị vướng dân chúng sợ hãi ào ào chạy trốn xung quanh, đội cung tiễn núp trong bóng tối cũng không biết có nên bắn hay không. Chỉ một chốc lát do dự này, đám người bịt mặt đã phá được xe chở tù, cứu Dương Liên Đình đi.

Không biết kẻ nào hạ lệnh, đội cung tiễn đồng loạt bắn tên. Dường như ngay lập tức một mảnh kêu la thảm thiết rú lên, dân chúng chết dưới trận mưa tên đã vô số kể. Đường lớn tựa như quang cảnh chốn địa ngục. Không biết là ai vùng lên trước, hỗn loạn dần dần lan rộng, rất nhiều quan binh bị cướp binh khí, lọt vào vây đánh...

Lãnh Phi Nhan ôm Dương Liên Đình chạy thật nhanh, người Dương Liên Đình mềm nhũng như bị rút mất xương, khiến nàng sợ hãi không dám khiêng lên vai. Mộ Dung Viêm phái nàng cướp tù, trong tay nàng có nhiều thủ hạ, lưu manh dễ gây ra hỗn loạn, trong lúc đó sát thủ Yến Lâu sẽ liều mạng cướp người. Cứu Dương Liên Đình không ngờ tương đối dễ dàng, nhưng lúc này hắn đã hôn mê bất tỉnh, dường như hắn bị thương cực kỳ nặng, giờ phải đưa đi đâu đây?

Nàng đang nghĩ ngợi nên đi đâu, phía trước đã có một chiếc xe ngựa dừng lại bên người nàng, người đánh xe gọi: "Cô nương, nhanh lên xe."

Lãnh Phi Nhan cũng gan to, tung người nhảy lên xe.

Xe ngựa không ngừng, rất nhanh đã ra khỏi Tấn Dương Thành, Lãnh Phi Nhan hỏi: "Ngươi muốn dẫn chúng ta đi đâu?"

Phu xe nói: "Một vị công tử đưa bạc, bảo ta mang hai người đi Cô Xạ Sơn."

Lãnh Phi Nhan bật cười, nói: "Chao ôi, ngươi biết ta là ai không mà cũng dám nhận?"

Phu xe nói: "Ta không biết ngươi, nhưng ta biết rõ người trên vai ngươi chính là Dương thần y. Dương đại phu trị bệnh cứu người, hắn xảy ra chuyện, chúng ta phải cứu hắn."

Lãnh Phi Nhan nhún vai, người phu xe điều khiển rất tốt, xe ngựa chạy vừa nhanh lại vừa vững vàng. Đến Cô Xạ Sơn, hắn lại không tới thẳng cửa chính, mà ngừng ở rừng tùng dưới chân núi. Sau đó hắn để hai người xuống xe, nói cáo từ liền đánh xe đi thẳng.

Lãnh Phi Nhan đứng trong rừng tùng, có chút do dự – – dù sao Mộc Thanh Tà đã bán đứng Dương Liên Đình, hiện thời đưa người đến nơi này, chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp?

Nhưng đây là ý của Mộ Dung Viêm, nàng lại không thể làm trái.

Nàng trầm ngâm không tiến tới, phía trước lại có tiếng bước chân truyền đến. Lãnh Phi Nhan lập tức lặng yên không một tiếng động nhảy lên cây, từ trên nhìn bao quát xuống dưới, chỉ thấy đi đến là một nữ hài. Nàng mặc xiêm y dị tộc, dây chuyền đá khổng tước trên ngực bị ánh mặt trời chiếu vào, hào quang chói mắt.

Nàng nhìn chung quanh một lúc, tựa hồ đang tìm ai đó. Lãnh Phi Nhan suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng đem Dương Liên Đình đặt lên cây, sau đó chính mình phi thân lui đến một thân cây khác theo dõi. Cô gái kia võ công kém hơn nàng rất nhiều, trong khoảng thời gian ngắn còn hoàn toàn không phát giác ra.

Nàng ném một viên đá, vừa vặn rơi lên người Dương Liên Đình.

Cô gái dưới tàng cây đương nhiên chính là A Phi, nàng nghe thấy âm thanh, giương mắt nhìn lên, vừa vặn trông thấy Dương Liên Đình.

"Dương – -" nàng kinh hô một tiếng, lập tức lại nhìn hai bên một chút, gặp bốn bề vắng lặng, mới chính mình trèo lên. Khi đó xương cốt toàn thân Dương Liên Đình đều bị cắt đứt, nàng đem hắn từ trên cây ôm xuống, vội vàng móc dược trong áo ra đút cho hắn.

Lãnh Phi Nhan thấy nàng cũng không làm hại Dương Liên Đình, liền không hiện thân.

A Phi đút thuốc cho Dương Liên Đình xong, ở bên cạnh ngẩn ra đến tận lúc trời sắp tối, mới ôm hắn trở về Cô Xạ Sơn. Nàng đối với vòng bảo vệ của Cô Xạ Sơn thuộc như lòng bàn tay, vừa đi vừa tránh, lặng lẽ đem Dương Liên Đình mang về chỗ ở của mình.

Lãnh Phi Nhan liên tục đi theo tới phía dưới tượng Thần Nông, thấy hai người không làm kinh động bất cứ thủ vệ nào, lúc này mới lặng lẽ rời đi.

Mà lúc này Tấn Dương Thành đã rối loạn lung tung.

Mộ Dung Uyên biết được Dương Liên Đình bị cướp đi cùng diễn biến trước khi hắn bị cướp xong lập tức nổi trận lôi đình, hạ lệnh đóng cửa thành Tấn Dương Thành, toàn thành lục soát. Lãnh Phi Nhan thoải mái né tránh quan binh đi đến phủ Mộ Dung Viêm.

Mộ Dung Viêm đang tự đánh cờ với chính mình, nghe thấy nàng lại đây, không ngẩng đầu lên hỏi: "Đến rồi?"

Lãnh Phi Nhan đi đến trước mặt y, quỳ một gối xuống bái: "Chủ thượng, thuộc hạ đã đem Dương Liên Đình đưa đến trong tay thánh nữ ở Cô Xạ Sơn." Mộ Dung Viêm ừ một tiếng, Lãnh Phi Nhan ngước lên nhìn trộm y một hồi lâu sau mới hỏi: "Tiếp theo, thuộc hạ nên làm cái gì?"

Mộ Dung Viêm nói: "Nội tình vụ huyết án của Dương gia năm xưa ngươi tra ra được những gì rồi?"

Lãnh Phi Nhan quả thực bội phục Tả Thương Lang, may có nàng nhắc nhở, chính mình đã sớm có chuẩn bị. Nàng nói: "Bắt được hung thủ phóng hỏa năm đó, chứng thực là do thủ hạ Văn Vĩ Thư sai sử. Cũng đã bắt được gã đầy tớ từng chỉ ra và xác nhận Dương đại nhân lén lút giấu long bào, xác định là vu oan. Nhưng không tìm được thư từ Văn Vĩ Thư trao đổi qua lại khi đó, đã nhiều năm qua rồi, chắc lão cũng đã đem chúng tiêu hủy hết rồi."

Mộ Dung Viêm nói: "Đem những bằng chứng đó công bố ra ngoài đi."

Lãnh Phi Nhan nói vâng, suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Giáo chủ Mộc Thanh Tà có vẻ như rất đề phòng đối với Dương Liên Đình. Có cần trừ khử kẻ này trước để tránh hỏng việc hay không ạ?"

Mộ Dung Viêm cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn nàng một cái, sau đó nhếch miệng lên, không ngờ lại lộ ra một nụ cười cực lớn, nói: "Phi Nhan, nếu như trên thế giới này, chuyện gì cũng đều có thể dùng vũ lực là giải quyết được hết thì con người còn mọc ra cái đầu để làm gì?"

Lãnh Phi Nhan suy nghĩ một chút, nói: "Mọc đầu còn có thể dùng để ăn cơm."

Mộ Dung Viêm cười đến mức cả người gục đổ lên bàn cờ, mãi sau mới vươn tay, xoa xoa đầu nàng, nói: "Mộc Thanh Tà... Từ khi ông ta tra ra được thân thế của Dương Liên Đình xong liền quyết định mật báo cho phụ vương, ta đã coi ông ta như là người chết ."

Lãnh Phi Nhan há to miệng, tựa hồ muốn hỏi cái gì, cuối cùng lại nói: "Thôi đi, dù sao hỏi cũng không nhất định hiểu."

Mộ Dung Viêm nói: "Nếu như A Tả ở đây, nàng nhất định sẽ hiểu. Ta có chút nhớ nàng."

Lãnh Phi Nhan nói: "A Tả cái người này, nhìn thì có vẻ rất cơ trí. Nhưng nếu chủ thượng nói nhớ nàng, còn không bằng để ta hầu hạ ngài tốt hơn."

"A?" Mộ Dung Viêm bắt đầu cảm thấy có chút hứng thú, hỏi: "Hơn như thế nào?"

Lãnh Phi Nhan nói: "Ta xinh đẹp hơn nàng nhiều!"

Mộ Dung Viêm bật cười, nói: "Chỉ có những vật chết không có sinh mạng, mới lấy chuyện đẹp xấu ra để luận giá trị." Lãnh Phi Nhan quỳ gối, chậm rãi đi đến trước mặt y, ánh mắt nàng yêu dã ướŧ áŧ, Mộ Dung Viêm cúi đầu xuống, rõ ràng trông thấy được trong đôi mắt tựa như giao thoa giữa nước với lửa kia hình ảnh phản xạ của chính mình.

Lãnh Phi Nhan nhẹ nói: "Ta còn an toàn hơn nàng."

Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ khép mở, giọng nói như muốn câu hồn đoạt phách. Mộ Dung Viêm buông mắt cùng nàng đối mặt, nói: "Ta không nhìn ra được, nữ nhân không phải là càng xinh đẹp càng nguy hiểm sao?"

Lãnh Phi Nhan lại từ từ dựa vào gần y thêm một chút, chóp mũi cơ hồ chạm vào nhau, trong một khắc đó, nàng như đóa hoa chớm nở, như tuyết rơi, như giọt sương xuyên qua ánh mặt trời, trong nháy mắt hào quang bắn ra bốn phía. Nàng nhẹ nói: "Nếu ngươi biết nguy hiểm, liền không nguy hiểm. Nếu ngươi cho rằng an toàn, chẳng phải là nguy hiểm hơn sao?"

Mộ Dung Viêm con ngươi dao động, vẻ mặt cười mà như không: "Có đạo lý."

Lãnh Phi Nhan nói: "Cho nên, chẳng phải ta so với A Tả càng phù hợp hơn sao?"

Mộ Dung Viêm mỉm cười, nói: "Bất quá ta vẫn cảm thấy, nữ nhân để trên mặt đất, so với đặt ở trên giường vĩnh viễn đều an toàn hơn." Lãnh Phi Nhan sửng sốt, Mộ Dung Viêm nói: "Nếu như là thuộc hạ, tiền cùng nghĩa mỗi cái một phần, ân oán rõ ràng. Nếu như đặt ở trên giường, vậy thì không thể rõ ràng, một câu nói nói sai hận ta cả đời."

Y nhìn chằm chằm đôi môi mọng nước của Lãnh Phi Nhan, nói: "Ta sợ phiền toái."

Lãnh Phi Nhan từ từ ngồi thẳng dậy, Mộ Dung Viêm nói: "Sắp tới Tấn Dương Thành kiểm tra sẽ phi thường nghiêm, xuất nhập cẩn thận một chút. Đi đi."

Lãnh Phi Nhan đứng dậy cáo lui, đợi đến tận lúc nàng đi hẳn, Vương Doãn Chiêu mới tiến vào, đổi một lượt trà mới, biểu hiện trên mặt hết sức là phức tạp: "Vừa mới rồi Lãnh thiếu quân áp sát vào điện hạ như vậy, lão nô cũng không dám vào. Không lẽ nàng muốn quyến rũ điện hạ hay sao?"

Mộ Dung Viêm cười to, cười xong, chậm rãi nói: "Nàng có chút nào là muốn quyến rũ ta đâu, nàng là muốn nhắc nhở ta, hoặc là nói... cảnh cáo?"

Một ít chứng cứ của vụ huyết án Dương gia từ từ bị tán truyền ra. Càng ngày càng nhiều manh mối biểu lộ rõ ràng, đây đúng là một vụ án oan.

Mà những chứng cớ này, lại như những cái bạt tai, mỗi một cái đều dính ở trên mặt Yến vương. Sau khi nổi trận lôi đình Yến vương càng thêm chắc chắn chuyện này là do có kẻ mưu đồ làm loạn, liền ra lệnh nghiêm tra tung tích của Dương Liên Đình. Ông ta không thể vào lúc này lại thừa nhận, năm đó chính mình gϊếŧ lầm cả nhà họ Dương, điều đó sẽ chỉ làm những điều Dương Liên Đình chỉ trích ở trên xe tù biến thành sự thật!

Ông ta chỉ có thể đâm lao thì phải theo lao, cố gắng bắt được nghịch đảng đang ẩn núp trong bóng tối.