Chương 27: Cơ hội

Thời điểm Dương Liên Đình xuống núi, Mộc Thanh Tà cũng không đưa tiễn. Ông ta đứng dưới tượng Thần Nông, nhìn thanh tuyền xuôi dòng mà chảy. Hộ pháp Nhϊếp Thiểm quay về bẩm báo: "Giáo chủ, thuộc hạ đã phái người đi điều tra, Dương Liên Đình ở Tấn Dương không có người thân, thậm chí không ai biết được gia hương của hắn ở đâu."

Nói xong, trình lên một phong thư ghi lại chi tiết điều tra của thuộc hạ gửi về. Mộc Thanh Tà chậm rãi tiếp nhận, lật xem qua mấy tờ, nói: "Từ nay về sau giáo chúng Bái Ngọc Giáo không ai được phép tiếp xúc với người này nữa. Nhưng cũng không được phép gây hấn với hắn."

Nhϊếp Thiểm đáp: "Vâng." Suy nghĩ một chút lại hỏi: "Giáo chủ, hiện thời giáo phái của chúng ta đã rất được bệ hạ nể trọng, Dương Liên Đình này bất quá chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, giáo chủ đối với chuyện này lại nghiêm túc như thế, cũng làm cho thuộc hạ có chút khó hiểu."

Mộc Thanh Tà thở dài, nói: "Nhϊếp Thiểm, ngươi nói hiện thời Đại Yến, đến tột cùng là ai đang dưỡng chim ưng?"

"A?" Nhϊếp Thiểm càng khó hiểu.

Mộc Thanh Tà lại thấp giọng nói: "Lại đến cùng là muốn làm gì đây?"

Mộc Thanh Tà chính đang suy tư đáp án, Dương Liên Đình cũng đang trên đường về tới Tấn Dương. Hắn biết nhiệm vụ đã thất bại, trong lòng không khỏi có chút bất an. Nhưng Mộc Thanh Tà là người vừa nhìn liền biết vô cùng có chủ kiến, căn bản không cho hắn bất cứ cơ hội nào.

Dương Liên Đình nắm chặt hộp ngọc đựng cửu châm trong tay, thình lình bên cạnh có người nói: "Ngươi đi chậm như thế, đến cả rùa đen đều thua!"

Dương Liên Đình giật mình, vội quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Lãnh Phi Nhan không biết từ lúc nào đã ở sau lưng hắn. Dương Liên Đình âm thầm kinh hãi – – hắn mặc dù võ nghệ không bằng Lãnh Phi Nhan, nhưng sao đến mức để nàng áp sát đến bên cạnh mà chính mình vẫn hồn nhiên không hay biết?

Lãnh Phi Nhan cười hì hì, hỏi: "Nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy?"

Dương Liên Đình cũng có chút bất đắc dĩ, nói: "Ngươi không nhìn thấy sao? Ta bị Bái Ngọc Giáo đuổi xuống núi."

Lãnh Phi Nhan nói: "Ta nhìn thấy, nhưng cảm giác để ngươi phải tự mình nhắc lại chuyện này một lần nữa thật thống khoái."

Dương Liên Đình: "..."

Hắn nhất thời im lặng, Lãnh Phi Nhan đã cầm lấy hộp cửu châm trong tay hắn nhìn vào bên trong, hỏi: "Đây là loại sâu gì vậy? Thật kỳ quái, cho ta mượn chơi mấy hôm!"

Dương Liên Đình vội giật lại, nói: "Đừng đùa nữa, trở về còn không biết báo cáo với chủ thượng như thế nào đây!"

Lãnh Phi Nhan nhún vai, nói: "Tiếc là giờ A Tả không ở đây." Dương Liên Đình thở dài, cất hộp ngọc đi.

Trở lại Tấn Dương Thành, Dương Liên Đình thấp thỏm bất an chờ đợi mấy ngày. Mộ Dung Viêm cũng không đưa ra chỉ thị nào khác cho hắn.

Một buổi sáng, Dương Liên Đình đang chuẩn bị mở cửa y quán khám bệnh, đột nhiên bên ngoài có một đội quan binh xông vào. Đầu lĩnh hỏi: "Ngươi chính là Dương Liên Đình?"

Dương Liên Đình liền giật mình: "Đúng là ta. Có chuyện gì vậy?"

Đầu lĩnh không nói nhiều, vung tay lên, quan binh liền như lang như hổ xông lên, trói Dương Liên Đình lại, áp tải hắn đi ra cửa.

Tin tức Dương Liên Đình bị bắt, cơ hồ trong nháy mắt liền lan truyền khắp nơi. Khi đó tên tuổi Dương Liên Đình không chỉ ở Tấn Dương, mà với toàn bộ Đại Yến cũng đã rất có danh vọng. Dân chúng lập tức nghị luận ào ào. Nhưng mà chỉ vài ngày sau, một tin tức khác cũng dần nổi lên – – có người truyền ra nguyên nhân Dương Liên Đình bị bắt, là bởi vì hắn là cháu ruột của danh y Dương Huyền Hạc năm xưa, con trai Dương Kế Linh!

Tin này ngay lập tức như nước nhập chảo dầu, ở Tấn Dương Thành trong nháy mắt nổ tung. Năm đó Dương Huyền Hạc tuổi đã già, lại dính vào vụ án oan mơ hồ mà phải vào tù, Dương gia cả nhà bị tịch thu tài sản gϊếŧ kẻ phạm tội. Hiện thời bản án cũ bị nhắc đến, triều đình lại bắt bớ con cháu còn sống sót của Dương thị!

Lúc này, Mộ Dung Uyên ở trong cung cũng vô cùng giận dữ. Trọng phạm chạy thoát năm xưa, thế nhưng công khai xuất hiện ở Tấn Dương Thành, còn thành danh y đức cao vọng trọng. Trước kia ông ta còn tự tay đề bảng hiệu, quả thực như sự kiện trào phúng khổng lồ.

Ông ta hạ lệnh: "Ép hắn cung khai, cô muốn biết, năm đó là ai giúp hắn đào thoát tội đi đày, hiện thời hắn xuất hiện ở Tấn Dương Thành, lại có mục đích gì!"

Vì vậy trong chiếu ngục, Dương Liên Đình phải chịu đủ các loại cực hình bức cung. Những thứ hình cụ đó, rất nhiều năm trước hắn đã từng thấy qua, khi đó phụ thân hắn cùng các ca ca khắp người đều đẫm máu, mười ngón tay sưng phù, cả người đều nhũn xuống.

Thời gian trôi qua đã tám năm, nhưng mỗi khi nhắm mắt lại hắn vẫn có thể trông thấy ánh hàn quang phản xạ ra từ những hình cụ tra tấn trong phòng giam mờ tối đó. Hiện thời, máu cùng hàn quang đều trùng hợp năm đó, hắn cắn chặt răng, một chữ cũng không hé miệng.

Đêm đã rất khuya, cửa lao nhẹ nhàng mở ra một chút, một nữ tử bọc mình trong áo choàng đen nghiêng người đi vào, tên lính coi ngục phía sau lưng nàng nói: "Xin ngài nhanh lên một chút, xảy ra chuyện tiểu nhân cũng không đảm đương nổi."

Nữ tử nhỏ giọng nói cảm ơn, lại lấy thỏi bạc nhét vào trong tay đối phương. Tên lính coi ngục nhìn thấy bạc liền từ chối, nói: "Thánh nữ không cần phải khách khí, lần trước nếu không có ngài, vợ ta chỉ sợ đã một thi hai mệnh."

Nhờ ánh lửa phản chiếu, nữ tử lộ ra nửa gương mặt, quả đúng là thánh nữ Bái Ngọc Giáo – A Phi. Nàng nhẹ nhàng nói: "Đừng từ chối, ngươi cầm đi."

Ngục tốt đành phải nhận bạc, đi ra bên ngoài trông chừng. A Phi bước nhanh đến cạnh Dương Liên Đình, trên người hắn phải đeo trọng hình, không thể nào ngủ nổi. Nhưng hắn cũng không phải tỉnh, mấy ngày tran tấn cực hình giày vò hắn đến mức vô pháp giữ gìn tỉnh táo.

A Phi ngồi xổm xuống, cơ hồ không thể tin được người trước mắt này lại là Dương Liên Đình tinh thần hăng hái mấy ngày trước. Năm ngón tay nàng như ngọc khẽ vuốt ve vết máu trên mặt hắn. Đúng lúc này, Mộc Thanh Tà đột nhiên từ bên ngoài bước vào, không nói hai lời vội kéo nàng đi luôn ra ngoài!

Đi thẳng ra khỏi chiếu ngục, hộ pháp Nhϊếp Thiểm đã chờ sẵn ở bên ngoài. A Phi cuối cùng cũng giẫy ra khỏi tay ông ta: "Buông ra! Nghĩa phụ, thân thế của chàng là do cha tìm ra đúng không? Chính cha là người đã mật báo cho bệ hạ, có đúng hay không?!"

Sắc mặt Mộc Thanh Tà xanh mét, nói: "Con cũng còn biết thân phận của hắn bây giờ là gì? Hắn là con của nghịch phạm, chạy trối chết mấy năm, hiện thời đột nhiên xuất hiện ở Tấn Dương Thành, còn học được một thân bản lĩnh! Thế mà con đêm khuya còn vào tận trong lao thăm hắn, nếu để bệ hạ biết được, bệ hạ sẽ nghĩ sao?"

A Phi nhìn chằm chằm vào mắt ông ta, nói: "Năm đó Dương bá bá cùng cha giao tình thân thiết, ông ấy với cha cũng coi như là tri kỉ! Tính tình ông ấy như thế nào, cha không phải càng hiểu rõ sao? Năm đó Văn Vĩ Thư phóng hỏa thiêu Dương gia như thế nào, cha còn không phải rõ ràng lắm sao? Nghĩa phụ, cha định cứ nhẫn tâm như vậy, nhất định phải đem con của người bạn đã khuất cũng đẩy vào tử lộ mới được hay sao?"

Mộc Thanh Tà môi mím thật chặt, hơi run run nói: "Ta chỉ biết ta là giáo chủ Bái Ngọc Giáo. Ta tuyệt đối không thể bao che một kẻ đào phạm có mưu đồ bất chính được."

A Phi nói: "Cho nên cho dù đó là người vô tội, cũng có thể hy sinh?"

Mộc Thanh Tà nói: "A Phi, thế gian này phức tạp hơn trong tưởng tượng của con rất nhiều. Bái Ngọc Giáo chúng ta không chịu nổi liên đới khi giao du với kẻ xấu! Con ngay lập tức trở về Cô Xạ Sơn cho ta, bắt đầu từ hôm nay, không có ta cho phép, con không được bước ra khỏi Cô Xạ Sơn nửa bước!"

Mắt A Phi ngập nước, nói: "Con đúng là không biết gì cả, cũng giống như con chưa bao giờ nghĩ tới, cha thế mà lại lạnh lùng tuyệt tình đến như vậy!"

Mộc Thanh Tà trầm giọng thét lên: "Cút!"

A Phi xoay người, đầu cũng không quay lại biến mất vào trong màn đêm. Mộc Thanh Tà quay đầu liếc mắt nhìn chiếu ngục tối đen, ánh đuốc bùng cháy hai bên cổng ngục tựa như đôi con ngươi của ác thú, đang phóng cái nhìn lạnh như băng mà âm trầm về phía ông ta. Mộc Thanh Tà chậm rãi đi lên phía trước, hộ pháp Nhϊếp Thiểm trầm mặc theo sau.

Thật lâu sau, Mộc Thanh Tà mới nói: "Nhϊếp Thiểm, đi theo thánh nữ, không để cho nàng làm ra bất cứ chuyện ngu xuẩn nào."

Nhϊếp Thiểm nói: "Vâng." Suy nghĩ một chút, rốt cục vẫn nhịn không được, hỏi: "Giáo chủ, kỳ thật... Vì sao phải nhất định vạch trần thân thế của Dương đại phu ạ? Giáo chủ tặng cậu ấy cửu châm, chẳng lẽ không phải vì tán thưởng sao?"

Mộc Thanh Tà nói: "Nhϊếp Thiểm, ta sợ hãi." Ông ta nói ra những lời này xong, Nhϊếp Thiểm ngơ ngác khó hiểu.

Mộc Thanh Tà cũng không giải thích, tự một mình đi về phía trước. Ông ta sợ hãi, cho nên mặc dù khi đó cùng Dương Huyền Hạc là bạn tốt, mặc dù biết Dương gia chịu oan, ông ta lại lựa chọn chỉ lo cho thân mình. Nên ngay khi Dương Liên Đình vừa xuất hiện, chỉ nhìn thấy khuôn mặt đó, trong lòng ông ta liền phủ đầy mây đen.

Nhưng đứa trẻ kia thật sự rất xuất chúng, mới mười lăm tuổi, đã tài hoa hơn người. Ông ta chậm rãi nói: "Ta đã vô cùng hy vọng nó không có một chút quạn hệ nào với Dương Huyền Hạc. Nhưng tám năm trước ta đã không thể đặt cược, tám năm sau ta cũng không thể. Nhϊếp Thiểm, ta chỉ đành thẹn với cố nhân."

Lãnh Phi Nhan liên tiếp phái ra ba nhóm nhân thủ thăm dò tình hình trong ngục, những tên lưu manh này ngược lại dễ dàng bắt được giao tình cùng ngục tốt, chỉ cần vài chén rượu, nàng biết rõ Dương Liên Đình còn sống. Nhưng hắn xuất thân vốn là thế gia công tử, liệu có thể chịu đựng được cực hình bao lâu?

Lãnh Phi Nhan mấy lần xin gặp Mộ Dung Viêm, nhưng Mộ Dung Viêm chẳng hề muốn gặp nàng.

Dưới tình thế cấp bách, Lãnh Phi Nhan đi suốt đêm đến tây bắc Túc Nghiệp Thành. Đúng lúc Tả Thương Lang đang cho heo ăn thì nhìn thấy nàng phát ám hiệu. Nhấc theo thùng cám heo, Tả Thương Lang thở dài một hơi, lại xảy ra chuyện đại sự gì nữa đây, không thấy ta đang bề bộn cho heo ăn hay sao!

Nàng tùy tiện xoa xoa tay, chạy ra quân doanh. Còn cách khá xa, Lãnh Phi Nhan đã vội bịt mũi: "Ta phi! Mùi quái gì thế!"

Tả Thương Lang vẻ mặt bất đắc dĩ: "Lâu chủ cho gọi quá cấp, tiểu nhân không kịp tắm rửa xông hương, xin lâu chủ đại nhân đại lượng, đừng trách móc."

Lãnh Phi Nhan bị chọc cười: "Chuyến này ở quân doanh cũng không phí phạm, còn học được nói mỉa mai cơ đấy. Đúng rồi, ta đến đây không phải vì muốn nói với ngươi cái này! Dương Liên Đình gặp chuyện không may!" Nàng đem mọi chuyện xảy ra kể cho Tả Thương Lang nghe một lần, lại bổ sung nói: "Ta ba lần đi tìm chủ thượng, đều bị Vương Doãn Chiêu cản trở về! Ngươi nói xem ý hắn là gì?"

Tả Thương Lang nói: "Chúc mừng Dương Liên Đình đi."

Lãnh Phi Nhan cơ hồ không thể tin nổi tai mình: "Cái gì?"

Tả Thương Lang nói: "Nếu như nhờ chuyện này có thể lật lại được bản án của Dương gia, ta nghĩ hắn phải chịu đựng khổ sở trong ngục cũng là đáng giá."

Lãnh Phi Nhan nói: "Ta không hiểu, ý ngươi là vụ án cũ của Dương gia sẽ được xét xử lại? Sao ngươi lại có thể nhìn ra là bệ hạ có ý giúp Dương gia lật lại bản án? Bệ hạ muốn gϊếŧ hắn thì có!"

Tả Thương Lang nói: "Trở về đi, chủ thượng rất nhanh sẽ có mệnh lệnh giao cho ngươi." Lãnh Phi Nhan nổi giận: "Các ngươi đều khi dễ ta dốt nát có phải hay không! Một kẻ không thèm gặp ta, một kẻ lại ra vẻ phỏng đoán thần bí!"

Tả Thương Lang bật cười, nói: "Cơ hội đến rồi, ngươi rất nhanh sẽ biết thôi. Mau trở về đi. Cho thủ hạ của ngươi đi điều tra kỹ huyết án của Dương gia, cùng chuyện Văn Vĩ Thư buôn bán quân mã, tìm chứng cớ càng nhiều càng tốt, dính líu đến càng rộng càng tốt."

Lãnh Phi Nhan có chút hậm hực, nhưng vẫn trở về. Tàng Ca theo giúp nàng đi khắp Đại Kế Thành tìm thân nhân, nhưng Lãnh Phi Nhan lấy đâu ra thân nhân, đương nhiên là tìm không được. Bất quá chuyện này cũng không có gì kỳ quái, sau khi Đại Kế Thành thoát khỏi chiến loạn lại gặp ôn dịch, người chết, người bỏ đi nhiều vô số kể, không tìm được thân nhân cũng là chuyện quá bình thường.

Tàng Ca đành phải dẫn nàng quay về Tấn Dương, mua cho nàng một cái tiểu viện. Cũng may hắn rất bận rộn, sau khi Tàng Phong mất tích, Tàng Kiếm Sơn trang phải định ra người thừa kế mới, hắn không còn có thể nhàn hạ du sơn ngoạn thủy được nữa.

Yến Tử Sào cùng Yến Lâu ẩn ở bên cạnh Tàng Ca, dĩ nhiên không hề bị tra ra manh mối.

Ngày Lãnh Phi Nhan trở lại Tấn Dương Thành, ngẩng đầu lên, chỉ thấy không khí ngưng trọng.

Phố lớn ngõ nhỏ, rất nhiều chuyện xưa lại bị nhắc lại. Dương gia huyết án, Tây Tĩnh ức hϊếp, trong cung nghĩa sĩ chết thảm, thái tử cướp em dâu, văn văn kiện kiện, chất chứa kêu ca đang từ từ lên men. Tựa hồ có một đôi tay vô hình ẩn trong bóng tối đang thúc đẩy mọi chuyện, chẳng biết từ lúc nào lại có hài đồng lặng lẽ hát lên khúc đồng dao kia – – "Thiên sách đôn đôn, long vĩ phục thần. Uyên bất trạch châu, hỏa trọng khang cù. Quân phục chấn chấn, lập ngã chưng dân"

Lãnh Phi Nhan nghiêng nghiêng đầu, nheo mắt híp thành một mảnh, đột nhiên nhớ tới hai chữ Tả Thương Lang đã nói – – Cơ hội.