Chương 21: Trả giá

Tả Thương Lang mang sáu vạn quân còn lại lui về Túc Nghiệp Thành, đem Tiểu Tuyền Sơn vừa mới chiếm được ném cho người Sơn Nhung.

Trong quân đội Đại Yến không có nữ tử, nàng – một tiểu cô nương mới mười sáu tuổi, nét ngây thơ còn chưa thoát hết, đi ở trong quân có thể nói là thu hút mọi ánh nhìn. Tả Thương Lang đối đãi với người khác hòa khí, nên lúc đầu liền có binh sĩ trêu chọc, hướng nàng huýt gió, huýt sáo. Nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, hỏi: "Ngươi huýt?" Binh sĩ kia bị dọa mặt trắng bệch, nàng thản nhiên nói: "Về sau đừng làm thế với ta. Ta cũng biết huýt đấy."

Nàng nói xong còn thực huýt gió một tiếng dài: "Ta còn thổi vang hơn cả ngươi cơ."

Mọi người xung quanh cười rần rần.

Trên đường trở lại Túc Nghiệp Thành, nàng đã trở nên rất quen thuộc với binh sĩ. Ban ngày hành quân, buổi tối ngồi ở bên cạnh đống lửa ăn thịt nướng uống rượu. Sa mạc Tây Bắc có nhiều hồ ly sinh sống, những binh lính lão luyện quen thuộc địa hình không có việc gì làm còn gọi nàng cùng nhau đi bắt hồ ly.

Tả Thương Lang có tài bắn cung bách phát bách trúng, có một lần từng cách một trăm hai mươi bước bắn trúng hồ ly đang chạy trốn trong cát, ngay chính mắt, khiến cung thủ thuần thục nhất trong quân cũng phải cam bái hạ phong.

Đợi đến lúc trở lại Túc Nghiệp Thành, Tả Thương Lang an bài hạ trại, ngay hôm sau liền bắt đầu ngày ngày thao luyện. Hàng ngày nàng đều phải thức dậy vô cùng sớm, thiếu nữ vừa tròn mười sáu, một thân bạch y khinh giáp, mang theo hàng vạn binh sĩ hoặc luyện tập đâm chém, hoặc vác nặng tập chạy hành quân cấp tốc hơn mười dặm.

Có đôi khi mồ hôi đầm đìa, mỗi giọt mồ hôi đều lóe lên chói lọi.

Trong doanh có không ít binh sĩ đối với nàng có cảm tình, kẻ hướng nội thì len lén ngắm nàng, người hướng ngoại thì trực tiếp bày tỏ. Tả Thương Lang đứng tại trên giáo trường, nhìn quét mọi người, nói: "Hôm nay nhận được thư tình của vài vị huynh đệ vụиɠ ŧяộʍ gửi đến, nói đối với ta thập phần ngưỡng mộ, ngày nhớ đêm mong, cơm nước không màng."

Bọn lính ôm bụng cười lăn lộn, mấy người viết thư tình lần lượt cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn ai. Tả Thương Lang nói: "Chuyện này thì có cái gì mà phải thẹn thùng, nam nhân thích nữ nhân, đó là đạo lý hiển nhiên." Tất cả mọi người liền ồn ào lên, nàng cười cười, bàn tay trắng nõn vừa nhấc, chỉ mục tiêu, nói: "Hôm nay ta bố trí một cuộc tỉ thí, ai có thể thắng ta..." Nàng suy nghĩ một chút, tháo cốt thϊếp (dụng cụ bảo vệ xương cổ tay chiến sĩ) trên tay ra: "Thưởng một cái cốt thϊếp, hơn nữa từ hôm nay trở đi, ta sẽ nhớ tên hắn."

Bọn binh sĩ lập tức hoan hô rầm trời, ào ào tiến lên thử sức. Nhưng binh sĩ trong quân, sao có thể sánh được với loại người như nàng, liền ào ào bại trận.

Nhưng bại cũng không có ai tức giận, người người đều là vẻ mặt tươi cười.

Nửa tháng sau, Tây Tĩnh dẫn đầu đánh vào Vũ Truy – đô thành của Du Quốc, Du Quốc diệt vong.

Quân Tây Tĩnh cùng Cô Trúc, Sơn Nhung, Đồ Hà ở cố thổ của Du Quốc thiêu gϊếŧ đánh cướp, bắt đầu cho thời kì chiến tranh giành giật thành trì kéo dài đến ba năm sau này. Đại Yến từ Mộ Dung Uyên đến quần thần đều thở phào nhẹ nhõm. Viên Hí bắt chú cháu Đạt Hề Thành, Đạt Hề Cầm, một đường áp giải hồi kinh.

Mộ Dung Uyên cực kỳ vui mừng, phong thưởng Ôn Thế, Viên Hí và các tướng lãnh khác. Duy chỉ có Tả Thương Lang là không được nhắc đến. Ôn Thế đương nhiên cũng không đề cập tới, nàng vẫn ở trong quân làm chức tham quân.

Ngày Ôn Thế, Viên Hí quay về Tấn Dương thụ phong lĩnh thưởng, Tả Thương Lang đang ở trong quân cùng binh sĩ thao luyện, đột nhiên có lính liên lạc bằng khoái mã chạy đến báo: "Tham quân! Ở Tấn Dương có người gửi thư cho ngài!"

Tả Thương Lang có chút ngoài ý muốn, tiếp nhận bức thư, thấy bên ngoài chỉ viết "Tả tham quân thân khải". Nàng xé phong thư ra, nét chữ quen thuộc cứng cáp mạnh mẽ của Mộ Dung Viêm hiện ra, nàng còn chưa thấy rõ nội dung, hương mực đã sớm thấm vào tim phổi.

Thư kỳ thật rất ngắn, chỉ nói là: "Quân lương ít ỏi, tạm thời trợ cấp. Tả tham quân vất vả." Cuối cùng là một chữ Viêm ký như rồng bay phượng múa. Đằng sau kẹp thêm hai tấm ngân phiếu một trăm lượng.

Ngón tay Tả Thương Lang khẽ vuốt nhẹ nhiều lần trên chữ Viêm đó, hóa ra, chỉ cần chạm vào cái chữ này như thế, cũng sẽ khiến cho người ta tim đập gia tốc, huyết mạch sôi trào. Môi nàng không nhịn được, cong thành một vầng trăng lưỡi liềm. Quay mặt nhìn về phương đông, không nhìn thấy Tấn Dương, nhưng trái tim cũng đã ở nơi đó.

Buổi chiều, Tả Thương Lang đang nghĩ ngợi có nên viết thư hồi âm lại cho Mộ Dung Viêm hay không thì đột nhiên có người đến báo: "Tham quân, Đại Kế Thành bùng phát ôn dịch, bệ hạ đã lệnh cho Ôn Soái mang theo thái y chạy tới Đại Kế Thành, Ôn Soái mệnh tướng quân Hứa Lang mang thêm một số huynh đệ trong doanh đi trước đến bên ngoài Đại Kế Thành đóng quân đợi lệnh!"

Tả Thương Lang liền giật mình – – Đại Yến, thật sự là sóng gió chưa hết đợt sóng khác đã lại tới. Nàng hỏi: "Ôn Soái có bảo ta cùng đi không?"

Lính liên lạc cùng nàng rất quen, liền thành thật: "Không ạ. Nhưng tiểu nhân nghĩ phải lại đây thông báo cho tham quân một tiếng, Hứa tướng quân đã lĩnh mệnh, lập tức sẽ xuất phát."

Tả Thương Lang gật gật đầu, vỗ vỗ vai hắn, tự ý đi ra. Nếu như là bệnh dịch, nói không chừng Mộ Dung Viêm sẽ phái Dương Liên Đình đến đây. Nàng nên đến trước xem một chút mới được.

Đi thẳng từ Túc Nghiệp chạy tới Đại Kế Thành, binh sĩ bảo vệ cửa thành, không được phép tự tiện ra vào.

Hứa Lang an bài binh sĩ hạ trại, đến đêm, Ôn Thế cuối cùng cũng tới Đại Kế Thành. Tả Thương Lang lúc này mới vào thành, cùng hắn gặp nhau. Ôn Thế thấy nàng với Hứa Lang cùng nhau đến, khẽ nhíu mày, nhưng thực sự cũng không tính quản chuyện này, liền nói: "Bệnh dịch lây nhiễm nghiêm trọng, xây dựng chỗ trú chân tạm thời ở ngoài thành, đem dân chúng chưa mắc bệnh dời đến ngoài thành."

Tả Thương Lang cùng Hứa Lang đáp một tiếng, dẫn binh sĩ xây dựng nhà gỗ tạm thời ở phía tây ngoại thành.

Các vị thái y đều là người đức cao vọng trọng, nhưng lúc này cũng chẳng quan tâm tự cao tự đại, ngày lập tức liền bắt đầu chẩn bệnh cho thôn dân.

Lúc này, tại ngõ Thiên Bình, Đức Ích Đường.

Sắc trời đã tối, bọn tiểu nhị sớm đã đi nghỉ. Dương Liên Đình đang chong đèn đọc một cuốn sách thuốc, bên ngoài có tiếng nhẹ vang lên, hắn lập tức đứng dậy, đã thấy Mộ Dung Viêm từ bên ngoài đi vào. Dương Liên Đình liền giật mình, vội vàng đứng dậy quỳ lạy: "Chủ thượng."

Mộ Dung Viêm quét mắt nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Đứng lên đi."

Hai người đứng dậy, y đến bên cạnh bàn ngồi xuống. Dương Liên Đình tự mình dâng trà cho y. Hắn nhiều năm hành nghề y, tuy còn niên thiếu, cũng đã có thần thái đĩnh đạc cẩn trọng. Bởi vì quanh năm hiếm khi tiếp xúc với ánh mặt trời, người ngợm phá lệ trắng nõn hơn, càng tôn thêm vẻ phong thần như ngọc.

Mộ Dung Viêm nhìn tay hắn, nói: "Chuyện Đại Kế Thành đột phát bệnh dịch, ngươi có biết không?" Dương Liên Đình cung kính nói: "Hôm nay mới vừa nghe nói, cũng mới chỉ nghe tới bệnh trạng, còn chưa thấy bệnh nhân."

Mộ Dung Viêm nói: "Rất nhanh ngươi sẽ nhìn thấy, ngươi phụ trách chuyện này, cô phải nhanh một chút nhìn thấy phương thuốc."

Dương Liên Đình khoanh tay đáp: "Thuộc hạ tuân mệnh."

Mộ Dung Viêm chậm rãi nói: "Lần này có thể là cơ hội duy nhất trong cuộc đời của ngươi, ngươi nhất định phải nắm cho thật chắc. Y thuật của ngươi mặc dù tinh diệu, nhưng dù sao cũng còn trẻ tuổi, chưa chắc được như các thái y lão đạo." Dương Liên Đình hơi giật mình, còn mờ mịt không hiểu ý, Mộ Dung Viêm nói: "Ta tìm một người, sau khi đến Đại Kế Thành, ông ta sẽ giúp ngươi. Lúc cần thiết, nhất định phải nghe theo lời người đó nói."

Dương Liên Đình lại giật mình, tuy có nghi hoặc, nhưng vẫn làm lễ vái chào, nói: "Thuộc hạ tuân mệnh."

Dương Liên Đình tới Đại Kế Thành chậm hơn so với Ôn Thế ba ngày. Buổi tối hôm đó, Tả Thương Lang nhìn thấy ám hiệu, theo vào trong thành, đã nhìn thấy Dương Liên Đình đến từng nhà thăm hỏi chẩn bệnh. Bọn người giúp việc trong phòng khám không ai dám cùng hắn đến nơi quỷ quái này, bên cạnh hắn không có nổi lấy một người phụ tá.

Tả Thương Lang ở trong quân cũng không có nhiệm vụ gì, liền đi theo hắn cả một buổi trưa. Dương Liên Đình kiểm tra sơ qua bệnh trạng, liền đddunkhawn sạch trong nước thuốc, đưa cho Tả Thương Lang che mặt, giảm khả năng bị nhiễm bệnh. Tả Thương Lang cũng không sợ, cùng hắn bốn phía hành tẩu khắp trong thành.

Dương Liên Đình thử nghiệm nhiều loại phương thuốc, nhưng mà tình huống cũng không mấy khả quan, dịch bệnh vẫn lây lan với tốc độ khiến người ta hoảng sợ như cũ. Người bị nhiễm bệnh trong thành đã lên tới ba, bốn phần mười.

Tình hình bệnh dịch lây lan khí thế hung hăng, sáu vị thái y Ôn Thế mang đến cũng không dám nhập thành, chỉ dám ở ngoại ô trị liệu một số ít người bệnh. Tả Thương Lang ngày ngày theo Dương Liên Đình đi sâu vào trong thành, thiếu nam thiếu nữ phong nhã hào hoa, không sợ hãi chút nào ra vào hiểm địa.

Ôn Thế cảm thấy hiếu kỳ: "Ngươi biết Dương đại phu à? Ra ra vào vào như thế này, không sợ nhiễm bệnh sao?" Tả Thương Lang nói: "Chỉ là kính nể tấm lòng nhân ái của một thầy thuốc đối với hắn thôi. Hắn vốn không cần phải đến đây." Ôn Thế nói: "Hắn đúng là không cần đến, rất nhiều chuyện không phải chỉ cần nhiệt huyết là có thể thành công. Trong này sáu vị thái y, mỗi người đều từng nghiên cứu chế tạo ra các phương thuốc trị liệu bệnh dịch. Bọn họ kinh nghiệm phong phú hơn nhiều."

Tả Thương Lang nói: "Quả thật có rất nhiều chuyện không phải chỉ cần nhiệt huyết là có thể thành công, nhưng dù thế cũng không khiến ta ngừng kính nể những người có lòng dạ nhiệt huyết."

Ôn Thế im lặng.

Ôn Thế đương nhiên không cần tranh luận với một tiểu cô nương, nhưng sự tình thực sự bị hắn nói trúng.

Dương Liên Đình cho dù là kỳ tài trong y đạo, đến cùng vẫn còn quá trẻ. Kiến thức mới học có thể thông qua sách thuốc đền bù, kinh nghiệm tuyệt đối là không thể. Như thế qua sáu bảy ngày, tình hình bệnh dịch vẫn không có dấu hiệu bị khống chế. Mộ Dung Viêm cơ hồ ngày ngày đều viết thư đến hỏi thăm tình huống.

Cuối cùng một ngày, một lão giả tiều tụy tên là Khương Hạnh cũng tới đây, tự xưng là được Mộ Dung Viêm sai đến trợ giúp Dương Liên Đình nghiên cứu chế tạo phương thuốc. Hắn trực tiếp tìm Dương Liên Đình nói chuyện. Hai người trong phòng không biết bàn luận cái gì, xế chiều hôm đó Dương Liên Đình không đi vào trong thành nữa.

Tả Thương Lang không yên tâm, ông già tiều tụy kia cố ý tránh nàng, làm cho nàng cảm thấy rất khả nghi. Nàng ngồi cạnh Dương Liên Đình, hỏi: "Chủ thượng gửi mật thư cho ngươi à?"

Dương Liên Đình nói: "Ừ."

Tả Thương Lang lại chờ một lúc, thấy hắn thực không định nói ra, liền hỏi: "Hôm nay không vào trong thành à?"

Dương Liên Đình nói: "Ngươi đi đi, giúp ta thu thập mẫu máu của các bệnh nhân không cùng giai đoạn nhiễm bệnh về đây."

Tả Thương Lang sờ trán hắn, thấy không nóng rần lên, mới nói: "Được. Ngươi nếu mệt liền ngừng lại, hai ngày nay mắt đều đỏ lừ lên rồi."

Dương Liên Đình nhìn nàng một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói một câu: "Ta biết rồi."

Tả Thương Lang rời đi xong, Khương Hạnh mới từ trong phòng đi ra, nhàn nhạt nói: "Đã chuẩn bị tốt."

Dương Liên Đình môi run rẩy, thật lâu sau, đổi thân y phục, mới vào trong phòng.

Bên trong trói một ông già, đã hôn mê bất tỉnh. Khương Hạnh cởi bỏ y phục của cụ ông kia, môi Dương Liên Đình trắng bệch, tay phải cầm tiểu ngân đao, mấy lần khoa tay múa chân, nhưng vẫn không hạ thủ được. Khương Hạnh nói: "Nếu như ngươi không được, thì để ta."

Dương Liên Đình hô hấp dồn dập, chỉ cảm thấy hít thở không thông.

Khương Hạnh không kiên nhẫn nổi nữa, đoạt lấy dao mổ trong tay hắn, từ cổ họng ông cụ kia mổ xuống. Người nằm trên bàn mổ vẫn vô tri vô giác, máu chảy xuống, được thu vào chậu gỗ đặt dưới đài... Dương Liên Đình cúi người xuống, bỗng nhiên muốn nôn mửa.

Mộ Dung Viêm hạ mật lệnh cho hắn, nếu thực sự không còn cách nào, dùng người sống làm thí nghiệm thuốc, giải phẫu, bằng bất cứ giá nào, cũng nhất định phải nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc trước thái y, mau chóng khống chế dịch bệnh. Nhưng tất cả đều là những người còn sống sờ sờ, hắn bịt miệng, vụt lao ra ngoài.

Buổi tối, lúc Tả Thương Lang trở lại, liền cảm thấy kỳ quái. Nàng hỏi Khương Hạnh: "Dương Liên Đình đâu? Sao trong sân lại có mùi máu tanh vậy?"

Khương Hạnh đang rửa tay, nghe vậy đáp: "Chắc mùi do làm thịt dê đi? Dương đại phu thân thể khó chịu, nói muốn nằm một lát."

Tả Thương Lang vội vàng sải bước vào nhà, chỉ sợ Dương Liên Đình cũng nhiễm bệnh. Trên giường, Dương Liên Đình thật sự đang nằm, nàng bước nhanh về phía trước, hỏi: "Ngươi sao rồi?"

Môi Dương Liên Đình trắng bệch, miễn cưỡng mỉm cười, nói: "Chắc do mấy hôm nay hơi mệt chút, không có gì đáng ngại."

Tả Thương Lang lo lắng thăm dò trán hắn: "Ngươi đừng để bị nhiễm bệnh nhé."

Dương Liên Đình cầm tay nàng, đôi mắt giống như cách một tầng thủy quang, thật lâu sau mới nói: "Ta sẽ không sao đâu."

Tả Thương Lang nói: "Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, có cần khai uoongs thuốc gì không, ta nhờ Khương Hạnh sắc thuốc xong sẽ gọi ngươi."

Dương Liên Đình nắm tay nàng, nói: "Nằm cùng bên cạnh giúp ta một lát, ta bị lạnh." Tả Thương Lang nói: "Không được, để Ôn Soái trông thấy sẽ nghĩ như thế nào đây."

Dương Liên Đình vì thế liền buông tay nàng ra, Tả Thương Lang nhìn hắn một cái, không làm sao được, đành phải trèo lên giường. Lại duỗi tay thăm dò trán hắn một cái, nói: "Lạnh thì tốt, ta thấy mấy người nhiễm bệnh đều phát sốt." Nói xong, ngược lại thật sự để nguyên quần áo nằm xuống. Dương Liên Đình tựa đầu lên vai nàng, chỉ chốc lát sau, nàng ngủ thật – – mấy ngày nay nàng chạy trước chạy sau, một ngày ngủ cũng không được bao lâu.

Dương Liên Đình nhắm mắt lại, thật lâu sau hắn nhẹ nhàng run rẩy.

Dương Liên Đình từ đó rất ít khi vào trong thành, mỗi ngày phần lớn thời gian là Tả Thương Lang chạy ra ngoài, tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Khương Hạnh ở đây đến ngày thứ ba, cuối cùng cũng phải nói: "Ngươi còn không chịu hạ đao sao? Muốn xem tới khi nào?"

Dương Liên Đình cắn môi, Khương Hạnh cười lạnh: "Lại đây, không coi bọn họ là người là xong."

Dương Liên Đình không đi lại, Khương Hạnh xoay người, đem con dao đã vấy máu đưa cho hắn: "Mộ Dung Viêm nói, ngươi phải dựa vào một nữ nhân mới có cơ hội sống sót. Ngươi định cả đời sống dựa vào người khác sao?"

Dương Liên Đình cứng đờ, Khương Hạnh nhìn chằm chằm vào mắt hắn, hỏi: "Giấc mơ, chí hướng, huyết hải thâm cừu của ngươi đều muốn dựa vào người khác đến thay ngươi hoàn thành sao? Bạn của ngươi vì ngươi, ngày ngày đi vào trong thành. Ngươi phải chờ tới lúc nàng cũng nhiễm bệnh, còn ngươi thì lực bất tòng tâm, để rồi lại tiếp tục hối hận cũng không kịp sao?"

Dương Liên Đình chỉ cảm thấy trong miệng ngai ngái, hàm răng cắn chặt vào môi đến chảy máu. Khương Hạnh nói: "Dương gia không còn ai nữa sao?"

Dương Liên Đình đi tới, từ từ cầm lấy con dao kia. Mũi dao hạ xuống, máu chảy như châu.

Khi đó, Tả Thương Lang đang dẫn một đội binh sĩ đi hái thảo dược. Nàng có thể nhận biết được các loại thảo dược thông dụng, nhưng về y thuật thì hoàn toàn một chữ cũng không biết. Cũng chỉ có thể Dương Liên Đình nói như thế nào, nàng liền làm như thế đó mà thôi.

Vì vậy hàng ngày ghi chép phản ứng của bệnh nhân khi uống thuốc, thu thập chút ít mẫu máu, mẫu nước bọt,... của bệnh nhân. Thỉnh thoảng vô tinh gặp thi thể người bệnh mới mất thì sẽ vận chuyển đến chỗ của Dương Liên Đình. Những xác chết của thôn dân, nàng cũng phải giúp xử lý hỏa táng.

Còn có sắc thuốc, nấu cháo mấy việc lặt vặt, phàm là công việc cần tới thể lực, không việc gì thiếu nàng. Nàng bề bộn nhiều việc, liền không có thời gian quan tâm Dương Liên Đình bên này.

Nơi Dương Liên Đình bố trí khám nghiệm thi thể người bệnh, ngoại trừ thi thể được khiêng tới, đôi khi một số người còn sống mắc bệnh trong các giai đoạn khác nhau cũng được khiêng đến.

Có lần, Tả Thương Lang hỗ trợ nâng thi thể lại đây, gặp Khương Hạnh canh giữ ở bên ngoài, liền thấy rất kỳ quái: "Ngươi không vào hỗ trợ, canh giữ ở bên ngoài để làm gì? Cũng đều là người chết hết rồi, còn sợ bọn họ chạy mất hay sao!"

Khương Hạnh rõ ràng không ngờ được nàng đích thân tới đây, bất giác lộ ra một chút căng thẳng, lại vẫn cố gắng trấn định: "Ta không giúp đỡ được cái gì, liền đi ra ngoài xem một chút."

Tả Thương Lang phát hiện ra một tia biến hóa rất nhỏ này trên vẻ mặt của ông ta, nàng nhìn kỹ vào mắt ông ta, hỏi: "Phát sinh chuyện gì sao?"

Khương Hạnh nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Không có việc gì, ta chỉ ra ngoài hít thở không khí."

Tả Thương Lang đẩy ông ta ra, định đi vào. Khương Hạnh vội vàng cản lại. Nhưng lão ta chỉ là một người điều chế thuốc, sao có thể ngăn được nàng?

Tả Thương Lang đẩy cửa đi vào, mùi máu tanh trong phòng nồng nặc khiến người ta hít thở không thông. Dương Liên Đình mặc đồ trắng, trên tay nắm dao mổ, hắn xoay người nhìn Tả Thương Lang một cái, hỏi: "Chuyện gì thế?"

Tả Thương Lang thấy hắn không việc gì, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, liền ngồi xuống chiếc giường đơn bên cạnh: "Khương Hạnh ngăn không cho ta đi vào, ta cứ tưởng phát sinh chuyện gì."

Dương Liên Đình mặt không biến sắc lấy lụa trắng che lại đầu "thi thể", khẽ nghiêng người ngăn ở phía trước cái xác, nói: "Không có việc gì, đi ra ngoài đi. Ta lập tức liền khỏe thôi."

Tả Thương Lang cũng vô tâm nán lại, đây quả thực không phải là nơi khiến người ta thấy thoải mái. Nàng duỗi tay vỗ vỗ vai Dương Liên Đình: "Ngươi nhanh lên, lát chúng ta đi uống rượu."

Dương Liên Đình nói: "Được."

Đúng lúc nàng vừa xoay người ra ngoài, lụa trắng phủ trên mặt "thi thể" trên giường bị gió khẽ thổi lên, giống như xác chết vẫn còn hô hấp. Dương Liên Đình cúi đầu nhìn l*иg ngực vẫn còn đang phập phồng, bộ phận bị căn bệnh làm biến đổi dị thường rõ ràng.

Tình trạng như thế tiếp qua hai ngày, thuốc của Dương Liên Đình bắt đầu có hiệu quả.

Khi một vài bệnh nhân ở thời kỳ đầu nhiễm bệnh chậm rãi ngừng ho ra máu, bắt đầu khỏi hẳn, mấy vị thái y do Ôn Thế đưa đến đều sững sờ cả loạt. Ai có thể tin nổi, bệnh dịch lây nhiễm nguy hiểm như thế, lại có thể bị chặn đứng trong tay một chàng thiếu niên chỉ mới mười mấy tuổi?