Chương 20: Tham quân

Đại Kế Thành, thời điểm Tả Thương Lang đi theo Ôn Thế tới nơi, đã sang tháng tám. Vết thương sau lưng Ôn Thế bởi vì nhiều ngày liên tiếp gấp rút lên đường, không chỉ không có tốt lên, ngược lại bắt đầu sưng đỏ. Ôn Thế lơ đi, vẫn theo lệ thường mỗi ngày đều lên trướng, xử lý quân vụ.

Hiện tại Đại Kế Thành bị một trận lửa lớn kia của Mộ Dung Viêm đốt chỉ còn một đống hoang tàn, thi thể Du quân trong mùa hè rất nhanh có mùi rữa nát. Trong thành tràn ngập mùi hôi thối xua không hết, ruồi bọ cùng muỗi tụ tập thành đàn.

Tả Thương Lang mỗi ngày đều cùng các binh sĩ khác thu gom xác chết lại thành một đống, sau đó phóng hỏa thiêu hủy. Có binh sĩ lại trợ giúp dân chúng xây dựng lại phòng ốc. Ngay cả nước sông trong thành đều có mùi thối của tử thi, nước sạch phải đi rất xa để lấy.

Thường ngày Tả Thương Lang không có việc gì làm, Ôn Thế cũng không nói rõ chức vụ của nàng ở trong quân, thậm chí không ai chính thức đề cập tới nàng với các tướng lĩnh.

Tả Thương Lang lại không thể tiếp tục nhàn rỗi, nên nàng cùng binh lính bình thường giống nhau, dùng khăn vải che kín miệng mũi, xử lý hủ thi trong Đại Kế Thành. Gom thi thể lại cùng một chỗ, xong thiêu hủy. Mồ hôi cùng tro cốt dính trên da thịt thiếu nữ, tình huống những người bình thường liếc mắt nhìn liền nôn mửa không dừng, nàng lại không chút bận lòng.

Mười mấy vạn cỗ thi thể, dùng núi thây biển máu hình dung đều cảm thấy nhỏ bé. Ôn Thế đứng ở trước căn lều tạm, nhìn cô gái nhỏ bận rộn giữa đám thi thể đang phân hủy. Vài viên tướng lĩnh cùng đứng sau lưng hắn, hắn không nói lời nào, cũng không ai dám mở miệng.

Một lúc lâu sau, phó tướng Viên Hí không kiên nhẫn nổi nữa nói: "Ôn Soái, chúng ta còn phải ở chỗ này xây nhà sao?" Ôn Thế tính tình dễ chịu, Viên Hí nói chuyện cũng không hề cố kỵ: "Không phải mỗi ta nói đâu, nhưng mà chúng ta tham gia quân ngũ bao nhiêu năm, liền kinh sợ bấy nhiêu năm. Vẫn là phải đánh một trận ra trò mới hãnh diện. Thật vất vả mới có một trận đại thắng, triều đình lại không cho phép xuất binh, điều này thật sự là..."

Vẻ mặt hắn còn chứa bất mãn, đến khi trông thấy sắc mặt Ôn Thế, mới ngượng ngùng im miệng.

Ôn Thế lại nhìn chằm chằm Tả Thương Lang đang bận rộn, hỏi: "Ngươi cảm thấy, nàng như thế nào?"

Viên Hí sờ sờ cái ót: "Ai, Ôn Soái, ta nhập ngũ bao nhiêu năm như thế, nữ nhân tổng cộng cũng chưa từng thấy qua mấy người. Nàng có xinh đẹp hay không ta cũng không biết được. Bất quá nếu ngươi thích thì..."

Ôn Thế cuối cùng thở dài: "Viên Hí, ta hỏi là, ngươi cảm thấy nàng là người như thế nào?"

Viên Hí nói: "Ách, nhìn không ra. Bình thường ít nói, làm việc ngược lại lưu loát. Tình huống như thế này, cũng nửa điểm không kêu ca."

Ôn Thế đột nhiên cất cao thanh âm: "A Tả, ngươi lại đây."

Tả Thương Lang quay đầu, lúc này mới phát hiện Ôn Thế chẳng biết đã đến từ lúc nào. Nàng bước nhanh đi qua, hành lễ: "Ôn Soái." Ôn Thế gật gật đầu, nói: "Trời nóng như vậy, ngươi không cần thiết làm mấy việc này."

Tả Thương Lang tháo bao tay xuống, trên mặt đã thấm đầy thi dầu, người ngợm ủ mùi kinh khủng. Nàng thần sắc bình tĩnh: "Thời tiết nóng bức, thi thể còn không sớm xử lý, đưa tới dịch bệnh, chỉ sợ càng hỏng bét."

Ôn Thế gật gật đầu, nói: "Bệ hạ lệnh chúng ta lui về Túc Nghiệp, tiếp tục đóng quân. Đêm nay bắt đầu hành quân. Các ngươi đều đi chuẩn bị đi."

Vài cái tướng lĩnh ào ào tiếp lệnh, Tả Thương Lang nhìn thoáng qua mọi người, muốn nói lại thôi. Ôn Thế hỏi: "Có vấn đề gì?"

Tả Thương Lang nói: "Thứ cho thuộc hạ nói thẳng, lúc này, Ôn Soái nên nghe lệnh hành quân, nhưng không nên đóng lại." Ôn Thế nhướn mày, Tả Thương Lang nói tiếp: "Du quân bị thảm bại lần này, trong thời gian ngắn sẽ không dụng binh với bên ta, Ôn Soái nên dẫn quân đến Bình Độ Quan phía tây Mã Ấp Thành trước. Để ngừa Tây Tĩnh xâm lấn."

Mọi người kinh sợ, Viên Hí nói: "Tây Tĩnh cùng chúng ta ký kết điều ước bất đắc dĩ, hiện tại là thượng quốc của Đại Yến, ngươi sao lại kết luận, chúng sẽ dụng binh với ta?"

Tả Thương Lang nói: "Bởi vì Du Quốc sẽ sai phái sứ giả nhập Tĩnh, không kiêng nể khoe chiến lực của mình. Sau đó nói chúng ta mặc dù tiêu diệt được mười lăm vạn quân tinh nhuệ kia, nhưng chiến lực cũng bị hao tổn không còn mấy. Sau đó cầu hoàng đế Tây Tĩnh xuất binh, chia cắt Yến. Hoàng đế Tây Tĩnh vốn đã âm thầm đem Đại Yến vào tầm bắn, tất nhiên sẽ hưng binh thăm dò. Mà một khi Tây Tĩnh khởi binh, Cô Trúc, Sơn Nhung, Đồ Hà nhất định sẽ cho rằng Đại Yến đại thế đã mất, sau khi nghe tin sẽ lập tức hành động."

Tất cả mọi người mặt đều biến sắc, Viên Hí hỏi: "Trước đây Tây Tĩnh xuất đại quân xâm lấn, đều bị Ôn Soái ngăn cản ngoài Bình Độ Quan, Bắc Du cũng bị chúng ta dọa vỡ mật, còn dám đến nữa sao?"

Tả Thương Lang nói: "Bắc Du sẽ không tới, nhưng chúng nhất định phải làm như vậy. Trận chiến này họ đã bị thương nặng, bốn phía hổ lang nhòm ngó. Họ vì tự vệ, hay vì phòng ngừa Đại Yến trả thù, đều chỉ có thể đi nước cờ này. Bởi vì chỉ có Đại Yến hỗn loạn, những dã thú khác mới chẳng quan tâm Du Quốc vốn đang bị trọng thương. Thời gian hổ lang chia cắt Đại Yến, vừa vặn có thể cho nó lấy cơ hội hồi sức."

Lời này vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người cơ hồ đều ra một thân mồ hôi lạnh. Ôn Thế hỏi: "Theo ngươi chứng kiến, phải làm như thế nào đây?"

Tả Thương Lang nói: "Ôn Soái xuất một ít binh sĩ, lúc này hành quân, trước tiên đến Bình Độ Quan phía tây Túc Nghiệp Thành. Đại tướng phía bên Tây Tĩnh nhìn thấy Ôn Soái, sẽ biết Đại Yến có đề phòng, nhất định không dám vọng động. Mặt khác ta sai người tới Cô Trúc, thuyết phục Cô Trúc vương dụng binh tấn công Du Quốc, ta đồng thời lại đánh nghi binh ở Tiểu Tuyền Sơn. Quân lực hiện tại còn sót lại của Du Quốc toàn bộ đều đóng giữ ở biên giới Yến – Du, để phòng ngừa chúng ta lại vồ đến. Một khi Cô Trúc cùng bọn họ khai chiến, Du Quốc nếu như không điều binh quay về đề phòng Cô Trúc, Cô Trúc sẽ đắc thủ, nếu như điều binh quay về, chúng ta ắt có cơ hội."

Ngày đó mặt trời chói chang, trên mái tóc nàng tất cả đều là bụi bặm cùng mồ hôi, gò má như nhiễm khói mờ, môi cũng khô nứt. Nàng dùng tay áo lau mồ hôi, tiếp tục nói: "Song phương vô luận là bên nào đắc thủ, những quốc gia khác đều sẽ biết kẻ yếu là ai. Một khi những bộ tộc khác nghe tin lập tức hành động, Du Quốc nhất định sẽ diệt vong."

Sau khi nàng nói xong, qua thật lâu đều không có ai mở miệng. Tả Thương Lang nhìn mọi người một chút, có chút ngượng ngùng, hỏi: "Ta nói sai cái gì sao?"

Ôn Thế hỏi: "Ngươi nói, chúng ta cần giả bộ độn binh ở Bình Độ Quan, uy hϊếp Tây Tĩnh, sau đó cùng Cô Trúc, dụng binh với Bắc Du sao?"

Tả Thương Lang khẽ nhíu mày, nói: "Không, Đại Yến quốc khố hư không, đã không chịu nổi tái chiến. Chúng ta chỉ đánh nghi binh Tiểu Tuyền Sơn, lấy đó để kiềm chế Bắc Du. Một khi Cô Trúc đắc thủ, những quốc gia khác liền vội vã lao tới cướp chiếc bánh ngọt này, Du Quốc nhất định sẽ sa vào chiến loạn. Chúng ta chỉ cần bắt hoàng tộc Du Quốc là Đạt Hề Thành cùng Đạt Hề Cầm, sau đó đem Tiểu Tuyền Sơn và các thành trì khác ném cho Sơn Nhung hoặc Đồ Hà. Khi đó, Cô Trúc khởi binh trước tiên, tất nhiên tổn thất nhiều nhất. Mà Sơn Nhung cùng Đồ Hà tổn thất không nhiều, lại được lợi nhất, ba bên nhất định nảy sinh hiềm khích. Vô luận bọn họ giao chiến hay phòng bị lẫn nhau, đều có thể bảo vệ an toàn cho Đại Yến."

Tì tướng quân Hứa Lang hỏi: "Tại sao phải bắt đám Đạt Hề Thành về?"

Tả Thương Lang nói: "Nơi vô chủ sẽ chỉ càng thêm hỗn loạn, hơn nữa bộ tộc Đạt Hề ở Bắc Du căn cơ thâm hậu, rất được lòng dân. Chúng ta nắm chặt bọn họ, sau này nếu như công vào đất Bắc Du cũ, nhất định là nắm chắc phần thắng trong tay."

Ánh mắt Ôn Thế dừng lại trên khuôn mặt nàng, khi đó nàng giống như một con mèo hoa bự, chỉ có ánh mắt đẹp lấp lánh sáng rực rỡ. Ôn Thế nói: "Đêm nay ta mang hai vạn quân đi Mã Ấp Thành, Viên Hí nghe lệnh."

Viên Hí quỳ trên mặt đất, Ôn Thế nói: "Quân vụ ở đây, do ngươi toàn quyền xử lý. Tả Thương Lang nhậm chức tham quân. Lúc chiến sự, nếu có ý kiến khác nhau, phái binh cấp báo cho ta."

Viên Hí cùng Tả Thương Lang đều quỳ xuống đất lĩnh mệnh: "Vâng!"

Ôn Thế nhìn Tả Thương Lang, nói: "Tất cả giải tán đi, Viên Hí lưu lại." Sau khi các tướng lĩnh đều tản đi, Ôn Thế quay đầu lại nhìn Viên Hí, thật lâu sau mới nói: "Tây và bắc Túc Nghiệp, mặc dù cùng trong một thành, nhưng doanh địa lại cách nhau khá xa. Quân tình như lửa, cho dù cấp báo, cũng chưa chắc đã kịp."

Viên Hí nói: "Ôn Soái ý tứ là..."

Ôn Thế nói: "Nếu bàn về dũng mãnh, Đại Yến không ai so được với ngươi. Nếu bàn về trí kế mưu lược, nàng lại hơn ngươi. Trong lúc các tướng tá đưa ra ý kiến, ngươi nên cân nhắc kỹ chủ ý của nàng."

Viên Hí nói: "Ôn Soái ngài hiểu rõ mạt tướng, bảo ta ra trận gϊếŧ địch, Viên Hí ta ai cũng không sợ. Nhưng mấy thứ cong cong quẹo quẹo này, ta thực sự... Nguyên soái vì sao nhất định để ta nắm giữ ấn tín?"

Ôn Thế nói: "Viên Hí, nàng là người của Nhị điện hạ. Người này cùng chúng ta, cuối cùng cũng không thể cùng một đường. Cho nên ngươi vừa dùng nàng, lại phải đề phòng nàng. Tất cả quân vụ, đều phải chính mình tự xử lý. Tuyệt đối không thể lười biếng buông thả!"

Viên Hí bới bới đầu tóc, có chút phiền não, nói: "Vâng."

Ôn Thế nói: "Viên Hí,thứ ta giao cho ngươi nắm giữ, không phải là quân ấn phù tín, càng không phải là một cái chức chỉ huy suông, đó là quân tâm của cả đại doanh tây bắc, là lòng trung thành của kẻ làm tướng, là tín nhiệm cùng ân trạch của bệ hạ nhiều năm qua!"

Viên Hí vẻ mặt chậm rãi ngưng trọng, Ôn Thế nhìn chằm chằm mắt hắn, nói: "Ta mặc kệ tương lai ai ngồi trên đế vị, nhưng dưới trướng quân đội của ta, cho dù là ai, đều phải là quân đội trong tay bệ hạ."

Viên Hí toát hết cả mồ hôi: "Không, không, Nguyên soái, sao ngài lại nói nghiêm trọng như vậy, ta... ta trong lòng tự dưng có chút không hiểu!"

Ôn Thế đưa binh phù ra, nói: "Ngươi đáp ứng ta, nàng thân là tham quân, chỉ có quyền nghị sự, tuyệt không có bất cứ quyền lực nào khác nữa!"

Lúc Viên Hí tiếp nhận binh phù tay đều hơi run.

Ngay tối hôm đó, Ôn Thế xuất ra hai vạn quân, chạy tới biên giới tiếp giáp với Tây Tĩnh là phía tây Túc Nghiệp Thành, hạ trại bên bờ sông Bạch Lang. Tả Thương Lang cùng Viên Hí dẫn quân đội đánh Tiểu Tuyền Sơn lân cận phía bắc Túc Nghiệp Thành, biên giới với Bắc Du.

Viên Hí một đường đi đều nhìn Tả Thương Lang, Tả Thương Lang bị nhìn thấy không được tự nhiên, không khỏi sờ sờ mặt, hỏi: "Mặt ta không sạch sao?"

Viên Hí vội ho một tiếng, lập tức dời ánh mắt đi.

Trong lúc hành quân, Ôn Thế hướng Mộ Dung Uyên thỉnh lệnh, về việc phái sứ giả thuyết phục Cô Trúc. Vốn trên đà Đại Yến lần này đại thắng, tiêu diệt hết mười lăm vạn binh tinh nhuệ của Bắc Du. Hiện thời cùng đàm phán xuất binh đánh Bắc Du, Cô Trúc vương nhất định sẽ suy tính. Ôn Thế nói gần nói xa, vẫn là nhắc tới Nhị điện hạ Mộ Dung Viêm.

Mà Mộ Dung Uyên mặc dù đồng ý chuyện này, nhưng lại phái môn khách của thái tử là Cao Xa Kỳ đi đàm phán.

Vài ngày sau, Cô Trúc đồng ý xuất binh, công thuyết phục đều thuộc về thái tử.

Ôn Thế âm thầm thở dài, lại cũng bất lực. Đợi đến giữa tháng 8, Tây Tĩnh quả nhiên động binh, nhưng tướng cầm đầu thấy Ôn Thế trực tiếp đóng quân bên bờ Bạch Lang phía tây Túc Nghiệp, ngay lập tức lại do dự không tiến.

Năm đó Tây Tĩnh cùng Đại Yến đánh một trận, Ôn Thế dựa vào ba vạn tàn quân, miễn cưỡng hao tổn được mười mấy vạn đại quân của Tây Tĩnh đến lương thảo hầu như không còn, không thể không đồng ý hòa đàm. Hiện thời tái chiến, hắn liệu có bao nhiêu phần nắm chắc?

Trong lúc Tây Tĩnh do dự, Viên Hí cùng Tả Thương Lang đã mang binh tấn công Tiểu Tuyền Sơn của Bắc Du. Thời khắc Bắc Du còn đang chống cự, Cô Trúc lại khởi binh, tấn công Duyên Lăng ở phía đông Bắc Du.

Bắc Du trong nháy mắt luống cuống tay chân, Cô Trúc dễ dàng đắc thủ. Trong một đêm, đại quân Tây Tĩnh vòng qua Túc Nghiệp Thành, trực tiếp tấn công Mã Ấp Thành của Bắc Du. Tây Tĩnh vừa động binh, các bộ tộc khác cũng ào ào khởi binh, chỉ trong ngắn ngủi có ba ngày toàn bộ Du Quốc đã sa vào trong chiến loạn.

Viên Hí cưỡi ngựa xung trận lên trước, dẫn quân đánh bại Tiểu Tuyền Sơn. Tả Thương Lang nói: "Không cần thủ thành, truy kích Đạt Hề Thành cùng Đạt Hề Cầm!"

Viên Hí nhìn một chút thành Tiểu Tuyền Sơn nho nhỏ nói: "Thành trì này chúng ta đều dùng mệnh để đổi lấy, thực sự bỏ qua như thế này?"

Tả Thương Lang nói: "Ném cho Sơn Nhung, Tây Tĩnh nhất định sẽ cùng bọn chúng cắn xé nó. Chúng ta nắm ở trong tay, chỉ là mầm tai vạ."

Viên Hí cúi đầu suy nghĩ một chút, nói: "Thôi được. Vậy bây giờ chúng ta lui binh sao?"

Tả Thương Lang nói: "Ta dẫn theo một đoàn quân, trước phải đuổi bắt được đám Đạt Hề Thành."

Viên Hí vừa định đáp ứng, lại nghĩ đến Ôn Thế trước khi đi phân phó, lập tức lại đổi giọng nói: "Nào có đạo lý tham quân tự mình mang binh, có cái gì sơ xuất ta biết nói sao với Ôn Soái giao phó? Ngươi xác định phương hướng, ta đi là được!"

Tả Thương Lang nói: "Có ba con đường có khả năng. Hơn nữa đường này có thể gặp phải Tĩnh Quân, thập phần nguy hiểm! Đường nhỏ không thích hợp nhiều người, vẫn nên để ta tự mình đi trước đi."

Viên Hí vội nói: "Vậy hướng này sẽ do chính ta mang binh đi trước, còn dư lại hai cái liền phái Gia Cát Cẩm, Hứa Lang tách ra mang binh đuổi theo chặn lại."

Tả Thương Lang suy nghĩ một chút, cắn cắn môi, nói: "Được." Sau đó chỉ ra hai tuyến đường khác.

Viên Hí tự cho rằng mình đã xử lý chu toàn, cùng Gia Cát Cẩm, Hứa Lang mang ba đội nhân mã liền đi đường nhỏ chặn lại Đạt Hề Thành cùng Đạt Hề Cầm mà đi. Tả Thương Lang tự mình đem ba đạo nhân mã này đưa ra khỏi Tiểu Tuyền Sơn, quay đầu lại nhìn một chút hơn sáu vạn quân còn dư lại, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười.