Từ trang trại ngựa trở về, Mộ Dung Viêm liền đi thư phòng. Tả Thương Lang yên tĩnh thủ ở ngoài cửa phòng. Mặc dù hắn được thụ phong Tiềm dực quân, nhưng quan viên trên triều đình đến chúc mừng cũng không nhiều. Bên trong phủ vẫn hết sức yên tĩnh, chỉ có tiếng chim sẻ thỉnh thoảng ríu rít dưới mái hiên.
Người hầu đưa cơm tối đến mấy lần, Mộ Dung Viêm liên tục không động vào. Đầy tớ không biết làm thế nào, đành phải nói cho Vương Doãn Chiêu. Vương Doãn Chiêu cũng khó xử, hiện nay, trên dưới toàn bộ quý phủ, ai mà không biết chuyện Khương Bích Lan?
Chủ tử trong lòng không dễ chịu, mọi người đều biết.
Vương Doãn Chiêu lại chuẩn bị mấy món điểm tâm khác mang đến, đứng bên ngoài một lúc mới nói: "Tả cô nương, điện hạ đến giờ còn chưa dùng cơm tối, hay là..."
Tả Thương Lang hiểu ý ông, lập tức tiếp nhận khay đồ ăn: "Ta lại đi vào hỏi một chút xem sao."
Khuôn mặt Vương Doãn Chiêu giãn ra: "Làm phiền cô nương."
Đây chính là ưu điểm của việc bên cạnh có một nữ thuộc hạ, Mộ Dung Viêm dù thế nào, cũng không trút giận với phụ nữ.
Tả Thương Lang bưng khay đi vào, Mộ Dung Viêm ngồi bên bàn viết, trước mặt bày một bản vẽ dở dang, mới viết được một nửa, lại không lại đặt bút tiếp. Tả Thương Lang không nhìn nội dung bức vẽ, để cái khay lên trên bàn trà liền nói: "Chủ thượng, trời cũng không còn sớm, trước dùng cơm đi."
Mộ Dung Viêm đặt bút, nói: "Theo giúp ta uống chút rượu."
Tả Thương Lang liền giật mình, nói: "Thuộc hạ cho rằng, lúc này cũng không phải là thời điểm có thể mượn rượu giải sầu. Để thuộc hạ pha chút trà cho chủ nhân đi." Nói xong sau khi bày bát đũa ra, liền châm cho hắn một chén trà.
Mộ Dung Viêm bưng ở trong tay, nhìn nước trà vàng óng như hổ phách. Hắn cười một cái, nói: "Ngươi thật là... Từ khi nào đã học được cái kiểu vòng vo này rồi."
Tả Thương Lang giúp hắn gắp thức ăn, nói: "Liền vừa xong."
Mộ Dung Viêm bật cười, nói: "Vậy thì theo giúp ta ăn một chút đi, nô tỳ ngươi lá gan ngược lại còn cực kỳ lớn." Tả Thương Lang ngồi xuống đối diện hắn, hoàng hôn chậm rãi phủ xuống, bao phủ nhà thuỷ tạ. Mộ Dung Viêm uống một ngụm trà nóng, nói: "Nhưng ngươi nói đúng, bây giờ không phải là lúc mượn rượu giải sầu."
Đợi đến cuối tháng tư, chuyện thái tử cùng Khương Bích Lan chậm rãi nguội lạnh xuống, đại doanh Tây Bắc truyền tin về, báo Du Quốc gần đây lặng lẽ độn binh, chỉ sợ có dị động. Yến vương hạ chỉ, mệnh Ôn Thế khẩn trương đề phòng chuẩn bị chiến tranh, đồng thời lệnh Mộ Dung Viêm đến Tây Bắc doanh, một là đến khao quân, sau là làm đương nhiệm giám quân.
Việc này, làm tất cả mọi người đều bất ngờ. Mộ Dung Viêm qua nhiều năm như vậy, ở trong triều chưa bao giờ làm bất cứ chức vụ gì. Hiện thời Yến vương đột nhiên phái hắn đến trong quân, gia thần trong triều không khỏi âm thầm suy đoán.
Mộ Dung Viêm tiếp đến thánh chỉ, y theo quy củ tạ ơn, khen thưởng thái giám đến tuyên chỉ.
Đợi đến khi nội thị rời đi, hắn quay đầu nói với Tả Thương Lang: "Bị ngươi đoán trúng rồi."
Tả Thương Lang như có điều suy nghĩ, hỏi: "Bệ hạ bảo điện hạ khao quân, nhưng không cho vật tư ngân lượng sao?" Mộ Dung Viêm chỉ chỉ thánh chỉ: "Ngươi có cần đọc lại một lần nữa không?"
Tả Thương Lang nói: "Người không có đồng nào, điện hạ hai tay trống trơn, như thế nào khao quân? Cũng không thể đứng ở trước tam quân, vung cánh tay hô lên, đem mọi người trên dưới khen ngợi một lần cho xong đi?" Tất cả mọi người không phải người ngu, ý chỉ kiểu này, chẳng phải rõ ràng là muốn hắn mất mặt sao?
Nếu như thật đến doanh trại như thế này, tam quân không phục, làm trò cười cho mọi người, ai lại sẽ đem giám quân hắn để vào mắt?
Mộ Dung Viêm nói: "Phụ vương... Thế nhưng phòng bị ta đến nông nỗi này. Hắn phái ta khao quân, rõ ràng liền chỉ là lấy cớ khiến ta rời khỏi Yến đô. Nhưng nếu có thể lăn lộn kiếm được chút công trạng, cũng coi như có lý do để phân đất phong."
Tả Thương Lang hiểu rõ, quay sang nhìn hắn, nói: "Chủ thượng thực dự định đến Tây Bắc đại doanh như thế này?"
Mộ Dung Viêm nhìn thẳng vào mắt nàng, thần sắc mặt ngưng trọng: "Ta tới đại doanh Tây Bắc cũng vô dụng. Phụ vương có lẽ sẽ cho phép ta đi theo Ôn Thế kiếm chút công trạng, để tương lai có thể phân đất phong thần. Nhưng ông ấy quyết sẽ không chấp nhận để ta kiến công lập nghiệp, có chút hành động, hiểu chứ?"
Tả Thương Lang trầm mặc, Mộ Dung Viêm hai tay nắm đầu vai nàng, nói: "Vương hậu nhiều năm qua liên tiếp xuống tay với ta, nhưng cũng liên tục không thể đưa ta vào chỗ chết, mà lần này ta rời khỏi Yến đô, đi đến Tây Bắc người ở thưa thớt lại chiến loạn liên tục, đây đối với bà ta mà nói, đúng là một cái cơ hội trời cho."
Tả Thương Lang có chút ít giật mình: "Đã như vậy, chủ thượng vì sao còn muốn phụng chỉ đi tới đại doanh Tây Bắc?"
Mộ Dung Viêm hai tay hơi khẽ dùng sức, nói: "Bởi vì ngươi. Nếu như tiếp tục đi theo ta, ngươi sẽ vĩnh viễn chỉ là một người thị vệ. Mà binh quyền Đại Yến hiện thời phần lớn nằm trong tay Ôn Soái. Nếu như không có hắn trợ giúp, ngươi cả đời này vô luận đánh bao nhiêu trận chiến, đạt được bao nhiêu công trạng, đều vĩnh viễn tiến không được vào trong quân."
Tả Thương Lang có chút ít hiểu ra: "Ý của chủ thượng là để ta đi theo bên cạnh Ôn Soái sao?" Nhưng mà ta chỉ muốn ở bên cạnh người... Nàng khẽ mở miệng, nhưng vẫn còn đem câu nói phía sau kia nuốt xuống. Mặc dù sớm chiều kề cận, khoảng cách cũng vẫn như trăng sao với bùn đất. Theo ở bên cạnh hắn... Đó là nguyện vọng xa xỉ biết chừng nào.
Mộ Dung Viêm nói: "Đây là lựa chọn cực kỳ có ích đối với ngươi."
Hai tay hắn đặt ở trên đầu vai nàng, rất ấm áp. Tả Thương Lang cúi đầu xuống, nhẹ nói: "Thuộc hạ tuân mệnh."
Ngày hôm sau, Mộ Dung Uyên tuyên gặp Mộ Dung Viêm.
Trong thư phòng, Yến vương ngồi trên án cao, Mộ Dung Viêm quỳ phía dưới.
Yến vương khẽ nhíu mày, ông ta không thích đứa con này, không muốn nhìn thấy cặp mắt kia. Nó khiến ông nghĩ đến lúc Dung phi vào cung năm đó, trên người mặc hỷ phục rực rỡ tung bay.
Từ sau khi Dung phi qua đời, ánh mắt đứa trẻ kia không còn đối với ông ta bày tỏ chút nào thân mật, ông ta chán ghét cặp mắt âm lãnh kia. Mẹ nó, ngươi dám hận lão tử, lão tử là cha ngươi, lại là Yến quốc hoàng đế! Ngươi dám hận lão tử!
Ông ta đương nhiên sẽ không tức miệng chửi ầm lên như thế, ông ta chỉ bỏ mặc hắn ở trong thâm cung lãnh viện. Hận đi, lão tử lười phải nói, nhưng thực tế sẽ dạy cho ngươi biết.
Nam nhân mà trong tay không có quyền thế, không có năng lực, yêu hay hận cũng đều là thứ vô dụng. Kiêu ngạo cùng tôn nghiêm, chẳng qua cũng chỉ như châu báu tuy hoa lệ mà lại lạnh băng, đối với kẻ quyền quý giá trị vô cùng, nhưng đối với người sắp chết đói, vô dụng.
Nếu như có một ngày, ngươi chịu bò đến, cúi đầu chịu thua gọi lão tử một tiếng phụ vương. Đúng thế, nếu như có một ngày như vậy...
Nhưng mà ông ta không chờ được đến ngày đó, Mộ Dung Viêm đã trưởng thành.
Ông ta ngẫu nhiên cũng sai phái hắn làm vài việc, đều là chút ít chuyện râu ria. Mộ Dung Viêm đương nhiên sẽ đi xử lý, không tính quá tốt, cũng không tính quá xấu. Thế nhưng cũng không bao giờ xảy ra sai lầm nào. Có một năm hạn hán, ông mệnh hắn đi trước cứu trợ thiên tai, làm bộ đã quên ngân sách.
Mộ Dung Viêm đến nơi, thiết yến mời thương gia cùng thân hào nông thôn đến tụ họp, nói phụ vương để cho ta tới cứu trợ thiên tai, còn các ngươi xuất bạc. Thân hào nông thôn đương nhiên không đáp ứng, ào ào bày tỏ không có tiền, không có lương thực!
Mộ Dung Viêm đương nhiên tỏ ra cảm thông, nhẹ lời mềm giọng để bọn họ toàn bộ ký lên tấu chương, bày tỏ mình quả thật trong sạch, trong kho không còn nổi một hạt kê, không thể cứu tế nạn dân, xuất tiền đào giếng.
Bên này vừa ký tên, bên kia đã phái người vây nhà.
Đợi đến lúc các thân hào nông thôn tàn tiệc về đến nhà liền sững sờ. Họ đương nhiên liên danh đi cáo trạng. Sau đó hắn sai bọn họ từng người chép ra danh sách đồ bị mất. Viết xong danh sách, xuất ra tấu chương.
Tội khi quân, tấu chương là giả hay danh sách là giả.
Muốn tiền hay là chết, chính mình chọn đi.
Hai năm sau, hắn dùng chính tiền cá nhân của mình dựa vào danh sách kia tính ra ngân lượng tương đương, đem trả trở lại. Thân hào nông thôn người người đội ân đội nghĩa, dập đầu như băm tỏi, hô Nhị điện hạ nhân nghĩa.
Tiểu tử này thật là.
Mộ Dung Uyên nhìn người vẫn còn quỳ phía dưới, nói: "Cô đã thông tri cho Ôn Thế, lần này Bắc Du mặc dù có dị động, nhưng chưa chắc liền dám can đảm tấn công Đại Yến. Ngươi cứ thành thành thật thật ở trong doanh nghe hắn an bài là được. Chớ gây chuyện thị phi."
Mộ Dung Viêm nói: "Vâng."
Phụ tử hai người thế nhưng lại không còn gì để nói, sau nhiều năm, khoảng cách đã như biển sâu, ngay cả tán gẫu cũng không có cách nào nói ra nửa câu. Mộ Dung Uyên trầm mặc một hồi lâu, nói: "Cô còn nhớ, mẫu phi của ngươi là người Hoạt Đài." Mộ Dung Viêm nói: "Nhi thần không biết."
Sau khi Dung phi mất, liền không có ai dám ở trước mặt hắn đề cập tới mẫu phi. Mà đứa bé năm tuổi, lại có thể biết những thứ gì?
Mộ Dung Uyên hơi ngừng một chút, nói: "Hoạt Đài là một nơi rất tốt. Đãi xong việc này, ngươi có thể đi qua thăm thú một chút."
Mộ Dung Viêm không ngẩng đầu, hành lễ nói: "Nhi thần tuân mệnh."
Trầm mặc, cảm giác lúng túng lại nổi lên. Lại tán gẫu cũng không nổi nữa, Mộ Dung Uyên nói: "Đi đi, hết thảy phải cẩn thận."
Mộ Dung Viêm ra khỏi Yến Vương Cung, cũng không trì hoãn kéo dài, lập tức mang theo Tả Thương Lang, rời thành hướng đại doanh Tây Bắc đi. Vương hậu nhận được tin tức thời gian phi thường chuẩn xác. Bà ta nói với hữu thừa tướng Khương Tán Nghi: "Tìm người ra tay đi, không cần dùng người của chúng ta."
Khương Tán Nghi đương nhiên nghe theo: "Bên cạnh tiểu tử kia có Chu Tín Phong Bình võ công không tệ, người bình thường chỉ sợ đối phó không được."
Vương hậu đương nhiên biết rõ: "Tìm người giang hồ, gọn gàng một chút, tuyệt đối không thể dính dáng tới chúng ta." Khương Tán Nghi gật đầu, lại có chút không cho là đúng ý tứ: "Hiện thời trong cung hay ngoài cung đều là thiên hạ của nương nương, nương nương thật sự là quá cẩn thận ."
Vương hậu cười lạnh: "Sao nào, Khương đại nhân thật sự muốn nhận đứa con rể này?"
Khương Tán Nghi vội vã cười ha ha: "Lời này của nương nương có thể gϊếŧ chết cựu thần, lòng trung thành của cựu thần đối với nương nương, thiên địa chứng giám."
Vương hậu sắc mặt thoáng hòa hoãn: "Không nên xem thường nó, một đứa bé không có mẹ, lại có thể trưởng thành được ở trong cung, không phải là chuyện dễ dàng. Bệ hạ không phải người hồ đồ, thủ đoạn trong cung, ông ấy còn cái gì mà chưa thấy? Chẳng qua ông ấy đã già rồi, rất nhiều chuyện không muốn nói nhiều mà thôi."
Khương Tán Nghi nói vâng, vương hậu lại suy nghĩ một chút, gỡ trâm phượng trên tóc xuống: "Cầm lấy cái này, đi tìm Tàng Thiên Tề ở Tàng Kiếm Sơn trang. Bảo hắn ra tay."
Khương Tán Nghi nghi hoặc, sau đó lĩnh ngộ – nương nương ngài cùng Tàng Thiên Tề còn có quan hệ mờ ám sao? Thật sự là mánh khoé thông thiên, mị lực vô biên! Lão không giấu kỹ vẻ mặt quá kinh ngạc, ánh mắt đã bán đứng lão ta. Vương hậu nương nương liền giơ tay quăng ra một cái tát: "Tàng Thiên Tề là đường huynh của ta." (đường huynh: anh họ về bên nội)
Khương Tán Nghi mới vừa từ cửa sau ra ngoài, Yến vương liền vào đến. Vương hậu hơi kinh hãi: "Bọn nô tài càng ngày càng bại hoại , bệ hạ tới cũng không thông bẩm!"
Yến vương cười một tiếng, nắm tay bà ta: "Là cô không cho bọn họ bẩm báo, muốn nhìn một chút lúc không có mặt cô, vương hậu của cô trông như thế nào."
Vương hậu nhướn mày, mơ hồ thấy rõ phong thái hiên ngang như khi còn là thiếu nữ: "Vậy bệ hạ xem ra nô tì, là bộ dáng gì?" Nàng nhắm mắt lại, gò má khẽ nhếch, "Bệ hạ, nô tì đã già rồi sao?"
Yến vương lắc đầu, "
Lạc chỉ vân yên quân tự cựu, Doanh cân sương tuyết ngã thành ông" (Câu này nghĩa là, ngươi già ta cũng già rồi). Nghĩ muốn thầm hôn một cái đôi môi vẫn tươi đẹp đỏ mọng kia, nhưng dù sao cũng không còn là thiếu niên khi xưa nữa. Cung nhân đều ở xung quanh, vẫn là ngượng ngùng. Chỉ đành dắt tay người tiến vào trong điện: "Ngươi ấy à, tám mươi cũng sẽ không già. Cô liền thích tính tình hoạt bát thẳng thắn này của ngươi. Ân, Nhược nhi tính cách cũng giống ngươi."
Vương hậu cười một tiếng, vừa lúc phải dùng bữa, liền sai người truyền thiện. Yến vương đột nhiên lại nói: "Viêm nhi đã đi Tây Bắc."
Vương hậu vâng một tiếng: "Viêm nhi gấp gáp quá, tính cách mạnh mẽ vang dội như thế này, ngược lại giống như..." Thiếu chút nữa lại nhắc tới người đàn bà kia, Yến vương đưa mắt nhìn vào bà ta: "Sau khi hắn thành gia, cô nghĩ ban thưởng hắn đất làm thái ấp. Cuộc đời này nếu như không có chiếu, không được quay về triều." Vương hậu liền giật mình, vì cái gì đột nhiên nhắc tới chuyện này? Ông ấy... đã nhìn thấu ý đồ của mình sao?
Yến vương vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay bà ta: "Đến cùng vẫn là con trai cô."
Vương hậu cười một tiếng, hiển thị rõ từ ái: "Bệ hạ con nối dòng vốn là ít ỏi, hiện thời chỉ còn lại Nhược nhi, Viêm nhi cùng Thanh nhi. Bệ hạ muốn phong thưởng hắn thái ấp, thần thϊếp vui mừng còn không kịp, lẽ nào lại có dị nghị?"
Mộ Dung Uyên gật gật đầu, để bà ta hầu hạ thay áo nghỉ trưa.