Chương 11

Thiên Nhã nghĩ có thể nhịn không nghĩ đến chuyện tắm rửa nhưng không thể nhịn được nhu cầu giải quyết sinh lý.

- Không có cung nữ phục thị sao? – Thiên Nhã nhịn không được mở miệng hỏi Tiêu Cửu Thành, nàng muốn đi tiểu nhúng lại không thể cử động được tay chân, chỉ có thể cầu giúp đỡ từ người khác – như một phế nhân việc gì cũng phải nhờ người khác – Thiên Nhã thật sự cảm thấy rất ức chế nhưng lại nén giận.

- Thiên Nhã có việc gì, cứ nói với ta là được. – bản thân mình trước kia dù thế nào cũng không thể đến gần Thiên Nhã được, bây giờ nàng không còn địch ý với mình, còn có chút việc nhờ cậy, khó có được cơ hội gần gũi vì chiếu cố sinh hoạt của Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành ước gì mọi chuyện đều có thể tự thân đi làm .

- Tiêu Cửu Thành, việc trước đây, ta không nhớ rõ, cũng không ấn tượng cùng ngươi có quan hệ, ngươi không cần đối xử với ta như lúc trước, ta... cảm thấy rất kì quái..." Thiên Nhã không thèm để ý, lập tức quyết định không muốn mang nọ, dù sao nghĩ đến việc bản thân và Tiêu Cửu Thành từng có mối quan hệ như vậy toàn thân đều không thoải mái.

Mặc dù đoán trước được phản ứng của Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành vẫn không tránh khỏi có chút mất mát, quả nhiên vẫn không được.

- Ta hiểu rồi, sẽ không để nàng xấu hổ, khó xử. – Tiêu Cửu Thành biết Thiên Nhã hiện tại cũng không thích bản thân đến chăm sóc nàng, sẽ làm nàng cảm thấy không được tự nhiên, mặc dù không nỡ để cung nữ hầu hạ Thiên Nhã nhưng vì muốn nàng ấy thoải mái một chút, Tiêu Cửu Thành gọi đến hai cung nữ.

Tiêu Cửu Thành khéo hiểu lòng người như vậy khiến Thiên Nhã phải thở dài một hơi, nhìn đến mất mát trong ánh mắt của Tiêu Cửu Thành, lương tâm nàng lại có chút bất an, cảm thấy Tiêu Cửu Thành bị lãng quên như vậy thật đáng thương, nhưng nghĩ lại, đâu phải bản thân muốn mất trí nhớ, quên đi tình cảm giữa hai người cũng không phải việc nàng có thể khống chế, cứ như vậy chối bỏ trách nhiệm của mình lại giúp bản thân tự tại hơn rất nhiều.

- Có chuyện gì cứ sai bảo các nàng. – Tiêu Cửu Thành dịu dàng nói với Thiên Nhã.

Mặc dù Tiêu Cửu Thành đã gọi đến hai cung nữ phục vụ bản thân mình nhưng Thiên Nhã đợi lâu cũng không thấy Tiêu Cửu Thành có ý định rời đi, nàng cũng không muốn để Tiêu Cửu Thành nhìn thấy bản thân mình khó chịu.

- Ngươi có thể ra ngoài một chút không? – Thiên Nhã rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi Tiêu Cửu Thành.

Thấu hiểu lòng người như Tiêu Cửu Thành nhìn thấy dáng vẻ khó chịu như vậy của Thiên Nhã liền lập tức biết Thiên Nhã muốn làm gì, dù sao đổi lại là bản thân mình cũng không nguyện ý để Thiên Nhã nhìn thấy bản thân lúng túng như vậy. Thế là sắc mặt Tiêu Cửu Thành đỏ lên, sau đó lặng yên thối lui ra ngoài, nàng nghĩ đến sao có thể xem nhẹ nhu cầu kia của Thiên Nhã, thật là không phải rồi.

Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành sắc mặt ửng đỏ, biết Tiêu Cửu Thành đoán được, vốn chỉ hơi lúng túng lập tức thấy không tự chủ xấu hổ nhiều hơn.

Tiêu Cửu Thành ra ngoài, Thiên Nhã mới sai cung nữ đỡ mình ngồi dậy, lúc lúng túng như vậy nếu là Đình nhi hầu hạ còn không sao, nhưng hết lần này đến lần khác đều là cung nữ xa lạ, nên toàn bộ quá trình đều làm Thiên Nhã cảm thấy mười phần bất lực lại chán ghét.

Khoảng chừng sau một khắc, cung nữ đi ra, Tiêu Cửu Thành vẫn luôn kiên nhẫn chờ bên ngoài liền đi vào.

Thiên Nhã nằm lại trên giường chỉ muốn ngủ rồi, trong lòng hi vọng khi tỉnh lại đây chỉ là một ác mộng, không nghĩ đến Tiêu Cửu Thành lại xuất hiện. Mặc dù nội tâm Thiên Nhã giờ phút này vẫn còn chút ỷ lại vào Tiêu Cửu Thành nhưng tần suất xuất hiện quá thường xuyên như vậy đúng thật có chút phiền.

- Sắc trời không còn sớm, ngươi sao còn chưa đi ngủ? – Thiên Nhã từ trước đến nay đều trực tiếp bày tỏ cảm xúc nên lúc nói ra câu này ngữ khí đã không còn kiên nhẫn.

Tiêu Cửu Thành nghe vậy có chút sửng sốt, đây vốn chính là Cửu Thành cung, bản thân mình còn chạy trở về đâu, nhưng nghe ngữ khí của Thiên Nhã đã không còn kiên nhẫn, rõ ràng không muốn nhìn thấy mình. Ngữ khí này khiến Tiêu Cửu Thành giật mình phảng phất nhớ lại mười năm trước, thời điểm nàng mới nhập môn làm thϊếp, Thiên Nhã vẫn đang là chính thất của Lý Quân Hạo, luôn đối với mình không kiên nhẫn, chỉ là so với lúc ấy Thiên Nhã còn thêm sự chán ghét, bây giờ Thiên Nhã cũng xem như có thiện ý rồi.

Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành sững sờ không phản ứng, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

- Đây là giường của ngươi? – Thiên Nhã mặc dù hỏi ra nhưng trong lòng đã có đáp án, trên giường còn nhàn nhạt một mùi thơm, rất giống như khí tức trên giường Tiêu Cửu Thành. Nàng đột nhiên không còn nghi ngờ việc bản thân cùng Tiêu Cửu Thành có loại quan hệ kia nữa. Đây chính là tại sao vừa tỉnh lại đầu tiên đã gặp Tiêu Cửu Thành, nàng ấy sao còn để mình ngủ trên giường.

Tiêu Cửu Thành khẽ gật đầu, thấy trên mặt Thiên Nhã âm tình bất định, hiển nhiên Thiên Nhã đang suy nghĩ việc gì.

- Ngươi tùy tiện tìm một gian phòng cho ta được rồi. – Thiên Nhã khó chịu nói, để bản thân cùng Tiêu Cửu Thành cùng một phòng, lại còn ngủ chung một giường là không thể được, bởi vì bản thân không hề có ý định cùng Tiêu Cửu Thành "nối lại tiền duyên".

- Nàng cứ ngủ đây đi, ta đi nơi khác ngủ. – Tiêu Cửu Thành đối với việc này dị thường kiên định, nơi đây vốn là chỗ ở của Thiên Nhã, nàng nguyện ý đem hết thảy những gì bản thân đang có trả lại cho nàng ấy, chỉ cần Thiên Nhã muốn.

- Tiêu Cửu Thành... - Thiên Nhã phát hiện bản thân rất chán ghét việc Tiêu Cửu Thành đối với mình quá tốt như vậy, bản thân đã quên nàng, Thiên Nhã chỉ muốn nói với Tiêu Cửu Thành, mặc kệ bản thân trước kia thế nào, chính mình bây giờ đã không nhớ rõ, nói cách khác người Tiêu Cửu Thành thích đã sớm không còn ở đây.

- Vậy ta không quấy rầy nàng nghỉ ngơi, nàng sớm một chút đi nghỉ đi. – Tiêu Cửu Thành cắt ngang, nàng không muốn nghe những điều bản thân không muốn nghe.

Tiêu Cửu Thành đi rồi, lời Thiên Nhã muốn nói chỉ có thể nuốt ngược vào bụng. Chỉ là sau khi nàng ấy rời đi, gian phòng lại trống rỗng, chỉ còn lại một người, Thiên Nhã cảm thấy nơi đây quá mức yên tĩnh, quá mức vắng vẻ. Thiên Nhã ban đầu có chút bối rối, giờ phút này lại không còn buồn ngủ. Chuyện phát sinh sau khi tỉnh lại ở trong đầu không ngừng quay về, tất cả đều khiến nàng cảm thấy bất an cùng cảm giác mơ hồ, giờ phút này nàng thật nhớ phụ thân, nhớ đệ đệ, lại còn có Đình nhi. Nhưng không gian trống rỗng, trong lòng Thiên Nhã lan tràn một loại phiền muộn tích tụ không thể kể ra, đột nhiên hi vọng sẽ có một người bản thân từng quen biết tùy tiện xuất hiện, cho dù là Tiêu Cửu Thành cũng tốt. Khoảnh khắc này Thiên Nhã đối với Tiêu Cửu Thành là cảm giác muốn gặp được, dù sao cũng là người duy nhất bản thân quen biết, nhưng lại mâu thuẫn với cảm xúc sợ thấy nàng ấy.

Kì thật Tiêu Cửu Thành không hề rời đi Cửu Thành cung, nơi đây quy mô to lớn, cách tiền điện là hậu điện – chỗ nghỉ ngơi của Tiêu Cửu Thành, hiện tại là của Thiên Nhã. Tiền điện là nơi Tiêu Cửu Thành ngày thường ngồi đọc sách, xử lý chính sự, mỗi mười ngày một lần tự bản thân sẽ kiểm tra tiến độ học tập của ấu đế do chính bản thân dạy.

Tiền điện có nhuyễn tháp, có khi xử lý sự vụ mệt mỏi cũng lười về hậu cung nghỉ ngơi sẽ trực tiếp ngủ lại đây. Lúc này Tiêu Cửu Thành để cung nhân trải đệm chăn, dự định trực tiếp ngủ trên nhuyễn tháp, như vậy có thể ở bên cạnh trông chừng Thiên Nhã, vạn nhất có xảy ra chuyện gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, chỉ có thế Tiêu Cửu Thành mới yên tâm được một chút.

Cho nên Thiên Nhã làm sao biết, Tiêu Cửu Thành đang ngủ gần mình trong gang tấc.

Đêm nay trong lòng Tiêu Cửu Thành nhộn nhạo đến khó mà bình phục, vui sướиɠ, kích động cùng chờ mong, chờ đến sau ổn định lại Tiêu Cửu Thành mới dần dần chìm vào giấc ngủ. Tiêu Cửu Thành ngủ đến thật an lòng an tâm mà bên kia Thiên Nhã khó khăn mới vào được rất ngủ, ngủ lại đặc biệt không trầm ổn.