Chương 21: Trục nhân ( Đuổi người)(*)

Lương bá cũng không phải là người có dã tâm lớn, vì vậy hắn sẽ không mưu toán để đoạt lấy tài sản của Trầm gia. Tất nhiên, tuy không có dã tâm, nhưng hắn cũng không phải là người trong sạch gì. Con người ai lại không ham cái lợi trước mắt chứ...

Hắn vì Trầm gia làm việc lâu như vậy, theo kinh nghiệm nhiều năm của mình sao có thể an phận? Hắn tự biết, mình sớm muộn gì đều phải rời khỏi Trầm gia. Nếu có thể, hắn chắc chắn sẽ ăn bớt một phần nào đó...

Mặc dù hắn chỉ làm hạ nhân nhưng theo kinh nghiệm nhiều năm tích lũy được, hắn cũng coi như là trưởng bối của Trầm Tuyệt Tâm. Còn Trầm Tuyệt Tâm, nàng bất quá chỉ là hậu sinh làm sao có thể vô cớ mà xa thải hắn.

Vì vậy Lương bá rất tự tin, hắn nhìn Trầm Tuyệt Tâm trước mặt nghĩ. "Bất quá, nàng chỉ là một người không rành thế sự, ham ăn biếng làm suốt ngày chỉ biết chơi đùa thì có thể làm gì được mình".

Đại thiếu gia nói thế bất quá chỉ là đùa giỡn, giở ra một chút công phu miệng. Nhưng dù sao thiếu gia có thể nói được như thế cũng coi như có một chút bản lĩnh, kì thực nàng cũng không có vô dụng lắm.

"Ha ha ha." Tâm tư của Lương bá, Trầm Tuyệt Tâm sao lại không đọc ra? Hắn nói trắng ra như vậy, nàng đương nhiên hiểu rõ. Lương bá nhận định nàng chỉ là một "cậu ấm" không biết gì, là một người vô dụng, giống như người ngoài thường hay đồn đãi về nàng...

Trầm Tuyệt Tâm không buồn, trái lại mặt mang theo ý cười. Nàng mở sổ sách ra ở trang nào đó, chỉ một chỗ trong trang sách, nhìn bề ngoài giống như không vấn đề gì nhưng nếu chú ý có thể nhìn ra chỗ khác thường.

"Chẳng hay Lương bá mấy năm nay buôn bán đã lời không ít ngân lượng nhỉ? Nếu ta không có kiểm tra những lỗi sai, thì sao có thể phát hiện được? Ta đã xem qua, tất cả những sổ sách này đều đã bị ngài sửa lại...".

"Lương bá, nếu ngài nói ngài đã vì Trầm gia làm việc nhiều năm nên mới được cha trọng dụng. Vậy... sẽ thế nào nếu cha biết ngài mấy năm nay đều vì Trầm gia làm "Chuyện tốt"? Chắc cha sẽ cảm kϊƈɦ ngài lắm nhỉ?..." Trầm Tuyệt Tâm mỉa mai mà nói.

"Ta không muốn nhiều lời, Lương bá... ngài đã lấy bao nhiêu nhân lượng ta sẽ không truy cứu nữa. Bây giờ cha đã đem cửa hàng giao cho ta, tất nhiên tất cả sự vụ liền do ta toàn quyền phụ trách."

Lời đã nói sáng tỏ như vậy, Lương bá kinh ngạc nhìn Trầm Tuyệt Tâm trong lòng bỗng cảm thấy sợ hãi. Bởi vì luật pháp từng có quy định, phàm là làm giả sổ sách, tùy theo tình huống nặng nhẹ mà bị xử phạt. Nhẹ thì bị đánh vài trượng răn đe, nặng thì bị nhốt vào lao ngục.

Tuổi tác hắn đã cao, nếu như bị bắt làm sao đối chọi lại bọn nha dịch quan phủ? Huống hồ thiên kim của Tô tri phủ cũng sắp cùng thiếu gia kết thân, vạn nhất bọn họ âm thầm làm cái gì, cái mạng nhỏ này của hắn chắc chắn sẽ không còn? !.

"Không thừa nhận, kiên quyết không thừa nhận". Lương bá thầm nghĩ, Trầm Tuyệt Tâm có thể là cược bừa. Nàng không thật sự không biết được chỉ cố tình gạt hắn, để cho hắn ly khai khỏi cửa hàng thôi.

Lương bá mặt có ý hờn, nói "Thiếu gia! Ta cũng không có làm gì để thiếu gia bất mãn, sao có thể vu oan cho ta như vậy! Ta đối với Trầm gia một lòng trung thành không ai là không biết? Hôm nay, thiếu gia muốn dùng phương thức này đem ta trục xuất khỏi Trầm gia, có hay không khinh người quá đáng!"

"Khinh người quá đáng? Lương bá, ngài là trưởng bối, vì vậy ta đã lưu lại cho ngươi chút mặt mũi. Ta chính là thiếu gia Trầm gia, ngày sau gia nghiệp này nhất định thuộc về ta, tất cả đều do ta quản lý. Ta sao có thể để cho Lương bá đây nói bừa!"

Trầm Tuyệt Tâm hơi có chút tức giận, không khỏi đập bàn làm sổ sách rơi xuống mặt đất "Nếu Lương bá nói ta khinh người quá đáng, vậy khi ta còn nhỏ, lễ nghi chủ tớ ngài không có ta đã không nói đến. Nhưng đến hôm nay, không phải ta đã là chủ cửa hàng này rồi sao. Khi ngài đang điểm lại hàng hóa tại sao lại nhìn ta như vậy! Coi ta không bằng một người hạ nhân nữa... Ngươi nếu còn muốn giải thích, tranh cãi chúng ta có thể đến phủ nha đối chất, không cần ở đây nói ta vu oan cho ngươi!"...

"Lương bá, ta khuyên ngươi một câu, làm gì cũng phải có chừng mực! Ngươi nếu thật là người thông minh, thì nên biết điểm dừng ở đâu mới phải! Ta đã nói, những chuyện trước đây sẽ không truy cứu nữa." Hiện tại, nàng không quan tâm Lương bá trước kia làm tổn hại đến lợi ích Trầm gia như thế nào. Nàng chỉ muốn cửa hàng này hoàn toàn thuộc về mình...

Lời nói như vậy, không giống như thiếu gia nói bừa vì vậy Lương bá biết hắn nhất định phải ly khai khỏi cửa hàng. Trầm lặng một chút, hắn không khỏi thay đổi cách nhìn về Trầm Tuyệt Tâm. Xem ra, quả nhiên là hắn xem thường nàng hắn sai rồi, cũng là do mình quá sơ suất...

Sai bởi vì tin lời đồn đãi của người ngoài, lại càng sai khi đánh giá thấp năng lực của Trầm Tuyệt Tâm. Trong cửa hàng đột nhiên yên tĩnh, chỉ nghe thấy hô hấp của Lương bá cùng Trầm Tuyệt Tâm.

"Thiếu gia..." Một lát sau, Lương bá rốt cục mở miệng, cầm tay áo thở dài, nói "Mới vừa rồi quả thực là ta đối thiếu gia có điều giấu diếm. Ta tuổi tác đã cao, thân thể thực sự không còn tốt như trước theo thời gian cũng dần già yếu. Mong rằng thiếu gia thương cảm, để ta về quê dưỡng lão, an hưởng tuổi già."

Hắn tất nhiên là không muốn nói ra những lời này, chỉ là bị buộc bất đắc dĩ phải nói như vậy mà thôi. Nếu chuyện hắn làm giả sổ sách đến tai quan phủ, theo thế lực của Trầm gia ở thành Tô Châu này, hắn sao có thể bình yên thoát thân?

"Rốt cuộc cũng đồng ý!".

Trầm Tuyệt Tâm âm thầm gợi lên khóe môi, đây chính là kết quả mà nàng mong đợi, coi như nỗi phiền muộn trong lòng nàng đã được gỡ bỏ. Nàng đứng dậy đỡ Lương bá, nói "Kỳ thực ta cũng cần một trưởng bối, đối với việc kinh thương ta không rõ ràng lắm. Nếu như Lương bá không làm việc này, ta nhất định để ngài làm vi sư, chuyên tâm học tập kinh thương chi đạo của ngài".

"Nếu thân thể của ngài không khỏe, ta liền không cưỡng cầu. Bây giờ, ta sẽ để Trầm Từ đem tiền lương tháng này cho ngài, miễn cho cha không đành lòng để ngài đi. Cửa hàng này từ đây do ta quản lý là được."

"Cửa hàng này từ đây do ta quản lý?"

Lương bá trong lòng biết rõ vì sao Trầm Tuyệt Tâm vội vã đuổi hắn đi, nét mặt tiếc nuối không muốn đi nói "Tự nhiên không nhọc lão gia đưa tiễn, thiếu gia yên tâm, ta sẽ không lắm miệng, cũng thỉnh thiếu gia tùy ý biện một lý do, lưu cho ta một chút mặt mũi."

"Ha ha ha, Lương bá nói như thế nào đều là trưởng bối của ta, ta sao có thể. . ."

Mới nói đến phân nửa, Trầm Từ vội vội vàng vàng đứng ngoài đưa đầu vào, nói "Thiếu gia, lão gia đang tìm thiếu gia khắp nơi! Mới vừa rồi phái rất nhiều người đi tìm, họ nói chúng ta phải mau chóng hồi phủ."

"Mau chóng hồi phủ?" Trầm Tuyệt Tâm nhíu mày, nàng không muốn hồi phủ, càng không muốn cùng Trầm lão gia gặp mặt. Hôm nay muốn nàng hồi phủ, nhất định sẽ không có cái gì tốt.

"Đã như vậy, liền không cần ở lâu." Trầm Tuyệt Tâm phát sinh một tiếng thở dài, đối với Lương bá, nói "Quý phủ có việc, tiền lương tháng này ta sẽ đưa cho ngài sau. Sáng sớm ngày mai, tự khắc có hạ nhân đưa tới cho ngài."

"Không vội...không vội, lão gia vội vã muốn thiếu gia trở lại, nhất định là có đại sự gì, thiếu gia trước vẫn là lấy đại sự làm trọng." Lương bá nói.

Trầm Tuyệt Tâm không hề nói tiếp, Lương bá đã thành người cũ, cửa hàng tất cả đều do nàng làm chủ, những thứ khác nàng cũng không còn chỗ nào để quan tâm...

Chỉ là, rốt cuộc có chuyện gì gấp gáp mà phải cần nàng mau chóng hồi phủ nhỉ? Một đường đi về, Trầm Tuyệt Tâm đều đang suy đoán, có khả năng chuyện gì đó đã xảy ra. Thẳng đến khi nhìn thấy bên ngoài Trầm phủ "Giăng đèn kết hoa, đại môn mở rộng". Bọn hạ nhân thì tấp nập bận rộn, trong lòng nàng dĩ nhiên là đã suy đoán được điều gì.