Chương 20: Ước ao nhỏ nhoi(*)

Thế gian này có một loại nữ tử, chỉ cần nhìn bóng lưng thôi cũng đủ làm cho người ta mê mẩn mà tương tư. Tuy là không nhìn thấy khuôn mặt của nàng nhưng dáng người phong vận xinh đẹp. Nàng không chỉ giống như báu vật, mà còn hơn hẳn báu vật...

Nàng thu hết ánh mắt của nam tử, càng làm cho Trầm Tuyệt Tâm nắm chặt khăn lụa trong tay. Tựa tiếu phi tiếu mà nhìn nàng, nhưng có ai biết rằng đó cũng là ước ao của nàng...một thân quần lụa, áo mỏng.

"Nàng ấy...đẹp quá!".

Thấy thiếu gia nhìn đến ngây người, trong lòng Trầm Từ không khỏi có hiếu kỳ. Đi theo bên người thiếu gia lâu như vậy, hắn cũng đã gặp không ít nữ tử dung mạo giống như Tây Thi. Nhưng chưa từng có một người nào như vậy, đứng trước mặt làm cho thiếu gia nhìn không chớp mắt, một mực luôn nhìn chằm chằm.

"Thiếu gia...?"

Trầm Từ lắp bắp nói, nghĩ thiếu gia có đúng hay không muốn nhìn vị nữ tử đằng trước. Nếu thật sự là như thế, hắn nguyện thay thiếu gia dũng cảm, tiến lên hỏi tính danh của nàng.

"Ừ?"

Trầm Tuyệt Tâm nhẹ giọng đáp lời, ánh mắt thủy chung vẫn nhìn theo vị nữ tử kia không rời. Nàng rất hiếu kỳ, cô gái kia dáng dấp có hay không như bóng lưng giống nhau. Tất cả cũng đều xinh đẹp như vậy.

Tựa như sáng tỏ được suy nghĩ trong lòng mình, Trầm Tuyệt Tâm liền đi lên muốn hỏi danh tính của mấy vị nữ tử vừa rồi. Bọn họ sắp đi vào trong cửa hàng chuẩn bị khai trương kia, vì vậy tiện đà Trầm Tuyệt Tâm cũng vào theo.

Chính là như vậy một cái chớp mắt, chưa kịp đi tới Trầm Tuyệt Tâm và Trầm Từ đã đồng thời nhìn thấy cô gái áo mặc áo tím. Khi nàng quay mặt lại, mặt mày hàm xuân, kiều dung như mị, sở dĩ xinh đẹp, lại loá mắt mê người.

Quả nhiên, bóng lưng cùng dung mạo của nàng là giống nhau, xinh đẹp như thế làm cho Trầm Tuyệt Tâm khó có thể quên được. Đang lúc mọi người thất thần, Trầm Tuyệt Tâm tựa hồ nhìn thấy ánh mắt cô gái kia hướng tới mình. Lại nhìn thấy khăn lụa trong tay nàng, vị nữ tử ấy vẫn chưa có động tác gì, chỉ đón ánh mắt của nàng, khóe môi vẫn còn ý cười, nói "Thú vị, thú vị!"

"Thiếu gia, ta chưa từng thấy nữ tử nào đẹp như thế, có thật không đẹp vô cùng!"

Khi Trầm Từ hoàn hồn, hắn mới phát hiện trêи đường đông đảo nam tử cũng giống như hắn nét mặt dại ra, như bị đầu độc vậy. Tất cả đều nhìn chăm chú theo cô gái áo tím kia, thẳng đến khi các nàng biến mất mọi người ai nấy đều lộ ra vẻ mất mát, cùng tiếc nuối.

"Thật là cực mỹ."

Nhất là quần áo trêи người nàng, một thân như vậy đều đẹp đẽ quý giá, nào là cách ăn mặc của người bình thường? Trầm Tuyệt Tâm hít một hơi thật sâu, nàng thừa nhận khuôn mặt của cô gái áo tím kia cực kỳ xinh đẹp. Trong lòng lại ước ao quần áo cùng trang phục của nàng.

Nếu có thể, nàng cũng muốn giống như bao nữ tử bình thường khác mặc quần áo hay trang phục, có thể tùy ý mặc cùng chọn lựa... Tuy là nàng thích nữ tử, nhưng cũng muốn có những quyền lợi của nữ tử. Ăn mặc đẹp, mặc những bộ quần áo mà mình thích cũng như có thể vì người mình yêu mà tỉ mỉ trang điểm, làm đẹp...

Đáng tiếc, nàng từ khi ra đời liền mất đi cơ hội như vậy. Đến bây giờ, trêи người lúc nào cũng một thân trang phục của nam tử, chỉ có thể hâm mộ cách ăn mặc của những cô gái xinh đẹp khác...

"Thiếu gia có đúng hay không muốn nhìn nàng?

Trầm Từ sẽ đi hỏi thăm lai lịch tính danh của cô nương kia." Nói xong, Trầm Từ liền muốn men theo chỗ mấy vị nữ tử vừa đi mà bước tới.

Chưa kịp đi, lúc này hắn liền bị Trầm Tuyệt Tâm ngăn lại, trêu ghẹo nói "Trầm Từ ân cần như thế, chớ không phải là cũng như nam tử trêи đường kia, muốn chiếm hữu khuôn mặt đẹp của nàng? !"

"Không! Không có!"

Trầm Từ đỏ mặt, nhưng không phải chột dạ "Trầm Từ chỉ là thay thiếu gia phân ưu, trừ chuyện đó ra hắn không còn ý muốn nào khác! Hơn nữa, thiếu gia chính là người muốn nhìn nàng mà. Nếu như cấp cho Trầm Từ một trăm tám mươi lá gan Trầm Từ cũng không dám có điều gì không an phận."

"Ha ha ha ha, ta chỉ đùa một chút thôi mà! Ngươi đừng có nói quá lên thế" Trầm Tuyệt Tâm cười to, trực tiếp đi tới cửa hàng mà cha đã giao lại cho mình, đứng ở trước cửa.

Ở bên trong, Lương bá đang đứng trong quầy đầu kiểm kê hàng hóa, tựa như nhìn thấy người đứng ở bên ngoài cửa hàng. Hắn liền kiểm soát lại động tác làm cho nó có hơi cứng ngắc, nhưng vẫn tiện đà khôi phục như thường. Không để ánh mắt của Trầm Tuyệt Tâm và trong mắt, coi nó không tồn tại.

"Thiếu gia, chúng ta không đi vào sao?" Trầm Từ thắc mắc liền hỏi.

Nghe vậy, Trầm Tuyệt Tâm cũng không đáp lời, nàng trầm mặc một lúc lâu, thẳng đến khi Lương bá kiểm kê hàng hóa hoàn tất đi vào buồng trong. Nàng mới nhạt nhẽo mở miệng, nói "Cửa hàng nhà mình, ta tổng muốn đi vào nhìn một cái. Trầm Từ, ta đã phân phó ngươi mang theo sổ sách, ngươi có mang theo không?"

"Vâng, thiếu gia vẫn mang theo."

"Ừ, chúng ta đi vào thôi." Trầm Tuyệt Tâm dùng chiết phiến gõ vào lòng bàn tay, giả vờ buông lỏng đi vào cửa hàng. Giả vờ đơn giản như vậy, chỉ là động tác giả bộ mà thôi.

Nàng phạm buồn, cũng phạm ưu. Buồn chính là bên người nàng một chút cũng không có người có thể tin tưởng được. Hơn nữa, nàng không thể gạt phụ thân mà âm thầm kinh doanh cái khác được. Ưu chính là Lương bá tự cho mình thông minh, nếu còn một ngày hắn không từ bỏ, cửa hàng này liền thêm một ngày không thể hoàn toàn thuộc về mình.

Đúng như vậy, buồn thật nan giải nhưng ưu lại giản đơn. Trầm Tuyệt Tâm nhượng Trầm Từ đem sổ sách giao ra, lưu hắn ở bên ngoài cửa đứng đợi. Dự định hôm nay của nàng chính là để Lương bá "Về nhà dưỡng lão" .

"Lương bá, ta tới đưa ngươi sổ sách của cửa hàng." Trầm Tuyệt Tâm rõ ràng nhìn ra Lương bá không thích hợp tiếp tục làm việc. Lại làm bộ không thấy được hắn đặt hàng hóa ở bên kia, đem sổ sách để xuống trêи bàn.

Thậm chí nàng còn cố tình ân cần thăm hỏi Lương bá tình hình gần đây "Mấy ngày không thấy Lương bá, chẳng biết thân thể của ngài đã khỏe hơn chưa? Cha và ta đã từng nói rồi, nhân lúc còn trẻ liền làm việc cho Trầm gia ta, bây giờ Lương bá đã làm nhiều năm như vậy rồi, thật sự là cực khổ."

Không tính là nịnh hót, nhưng Lương bá nghe lại có chút đắc ý. Hắn tự xưng là Trầm gia lão nhân, nói tới nói lui cũng quá mức có trọng lượng. Hôm nay, thiếu gia Trầm gia cũng đều nói như vậy, đơn giản mà nói, chính là hắn ở Trầm gia địa vị rất trọng yếu!

Trầm gia bọn họ sẽ không buộc ta ly khai! Bất quá, Lương bá cũng sẽ không bởi vì điều này mà mất đi sự cẩn trọng của mình. Hắn vẫn ít nhiều có chút cảnh giác.

Mặc dù hắn không cho là trước mặt không có chuyện gì, vô duyên vô cớ mà thiếu gia có thể làm gì hắn. Sổ sách hắn làm thực sự cẩn thận, trừ phi là người cực kỳ thông thạo chuyện tính toán, bằng không không thể nào nhìn ra bên trong có gì không ổn.

"Ha hả, thiếu gia khách khí rồi. Ta đều đã già như vậy, thân thể tự nhiên sẽ không so được với các ngươi thanh niên cường tráng. Cũng may lão gia đối với ta không tệ, thường hay đưa tới thuốc bổ, thực làm ta cảm động... Như vậy, ta càng phải cố gắng làm việc để cho lão gia không thất vọng, không phụ tâm ý của ngài!"

"Lương bá nói rất đúng, Trầm gia gia nghiệp lớn như vậy, cha chỉ có một người không thể chú ý hết, có các ngài quản lý, trông lo giúp. Trầm gia sinh ý có gì để lo lắng đâu".

"Chỉ là, Lương bá tuổi tác đã cao, sinh ý sớm muộn sẽ giao cho thanh niên cường tráng, Lương bá không bằng về nhà dưỡng thân thể. Đợi đến khi hoàn toàn không sao, lại tiếp tục trông nom cửa hàng sinh ý cũng không trễ".

"Ta rốt cuộc là thiếu gia của Trầm gia, thủ hạ của cha cũng giống như thủ hạ của ta vậy. Cha đối đãi với ngươi không tệ, ta càng không thể chậm trễ chuyện này, vạn sự đều phải ưu tiên cho thân thể của ngài, quan trọng nhất là sức khỏe không phải sao?"

Rõ ràng những lời nói của Trầm Tuyệt Tâm liền làm cho mặt của Lương bá lúc này lạnh xuống. Hắn biết rõ dụng ý trong lời nói của Trầm Tuyệt Tâm, muốn cho hắn đi? Cũng phải xem nàng có bản lãnh này hay không?!...

Thân thể? Thân thể hắn cũng không phải gặp bệnh nặng gì, làm sao lại có thể nói đến tĩnh dưỡng thân thể? Quả thực là chuyện buồn cười! Nghĩ như vậy, ý cười trêи mặt Lương bá hiện rõ, nói "Thiếu gia, đây là dự định xa thải ta sao? Ha ha ha, ta thay Trầm gia làm việc nhiều năm như vậy, được lão gia hết mực trọng dụng, xa thải hay không, chỉ có thể do một mình lão gia quyết định!"