Trầm Từ không biết được người ở trêи đường cái cho thiếu gia nhà mình cái tát "Tô công tử" kia là người ra sao, hắn chỉ nghe lại từ lời kể của Trầm Tuyệt Tâm. Vì vậy mới rõ ràng thân phận của nàng, không hề có ý muốn tranh cãi với người nọ nữa.
Hôm nay tái kiến(*), Trầm Từ không khỏi thay cậu ấm kiêng kỵ. Nói như thế nào thì thiên kim của Tô gia cũng gắp xuất giá trở thành Thiếu nãi nãi của Trầm gia, tương lai là thê tử của thiếu gia. Mình sao có thể thất lễ được, huống chi hôn ước cũng đã định sẵn... Nhưng hôm nay nàng lại cải trang thành nam tử cùng một người tú tài sóng vai mà đi, thực sự làm cho người ngoài hoài nghi quan hệ của hai người.
(*)gặp lại
"Thiếu gia, chúng ta không qua đó sao?" Trầm Từ nhìn Trầm Tuyệt Tâm hắn không rõ lắm ý cười của thiếu gia, đáy lòng tự nhiên có chút sợ hãi.
Dáng tươi cười của thiếu gia như vậy hắn chưa từng thấy qua, bất kể là tà ý cười xấu xa hay là cười nhạt. Chưa có lúc nào mà thiếu gia lại cười giống như bây giờ, nhưng nghĩ lại hắn chỉ là một tùy tùng nho nhỏ, thì như thế nào thấu hiểu được thiếu gia chứ? Vì vậy hắn cũng không có suy nghĩ nhiều nữa.
"Đương nhiên phải qua chứ." Trầm Tuyệt Tâm phe phẩy chiết phiến, chậm rãi đã bước chân tiến về phía trước nghênh đón hai người họ. Không biết là đúng dịp hay là thiên ý, Tô Vãn Ngưng đang đi bên phải người nọ bỗng trượt chân, nếu không có Tôn Tri Hạo ở bên hông đúng lúc đem nàng đỡ lấy, sợ là nàng sẽ loạng choạng mà ngã xuống đất.
Một màn tiếp xúc thân mật như vậy càng làm cho ý cười của Trầm Tuyệt Tâm càng sâu. Ánh mắt nàng dừng lại trêи người Tôn Tri Hạo, hắn nhân cơ hội muốn được một tấc lại tiến một thước(*) nắm tay của Tô Vãn Ngưng, cao giọng mà cười.
(*) được voi đòi tiên
Cùng lúc đó có tiếng nói vang tới "Ha ha ha ha, nhiều ngày không gặp Tôn huynh, Tôn huynh thật sự phong lưu hơn trước. Nhưng mà chuyện này cũng chỉ có thể là ham mê nhất thời mà thôi. Huynh hình như cùng người thường có chỗ bất đồng nga~. Lại có ý tứ đó, thật là không ngờ...".
"Lại là ngươi!" Lúc này còn chưa để Tôn Tri Hạo mở miệng, Tô Vãn Ngưng đã tránh ra khỏi hắn. Vốn là mặt không đổi sắc, nhưng lại vì ý tứ không rõ của Trầm Tuyệt Tâm mà hàm xúc cười có vẻ phiền não. Nhất là cặp mắt kia thật sự là đọc không được suy nghĩ của hắn. Mỗi khi nhìn, luôn làm cho người ta cảm thấy chán ghét.
"Tự nhiên là ta đây...!"
Trầm Tuyệt Tâm cười, xích lại gần nói "Người bên ngoài thường nói quý nhân hay quên sự. Tô huynh đệ cùng ta bất quá chỉ gặp mặt một lần liền có thể nhớ kỹ, đây thực sự là vinh hạnh của ta..."
"Ah??? Thế nhưng hình như Trầm mỗ đã cản trở chuyện đi dạo phố của nhị vị? Hôm nay gặp lại cũng là hữu duyên, ta sẽ không làm lỡ chuyện vui của các ngươi".
"Qua mấy ngày nữa, Trầm mỗ cùng thiên kim của Tô tri phủ đại hôn, mong rằng nhị vị nể mặt mà đến, thiệp mời ngay hôm nay sẽ gửi đến Tôn phủ. Đã làm phiền nhị vị, Trầm mỗ xin phép cáo từ trước." Dứt lời, Trầm Tuyệt Tâm cũng không lưu lại quá lâu, mang theo Trầm Từ đang ở sát bên người Tô Vãn Ngưng ly khai.
Các nàng vừa đi, Tôn Tri Hạo như có sét đánh bên tai vậy cứng đờ người tại chỗ. Một lúc lâu sau, hắn mới hoàn hồn, trầm giọng hỏi "Tô. . . Tô công tử, ngươi thế nhưng biết được việc này. Chuyện này...có phải là thật không?" Hắn nói chuyện này, chính là chuyện Tô Vãn Ngưng cùng Trầm Tuyệt Tâm thành thân.
"Phụ mẫu chi mệnh môi chước chi ngôn, tuy là không muốn, nhưng ta cũng không thể cự tuyệt."
Nói đến chuyện này, Tô Vãn Ngưng trong lòng không khỏi nổi lên một trận bất đắc dĩ. Nàng có biện pháp nào chứ? Muốn trách, thì trách nàng chỉ là một nữ tử, từ nhỏ đã được nuôi ở khuê phòng. Muốn ra ngoài còn bị mọi người ra sức ngăn cản, chớ nói chi là được tuyển chọn phu quân như ý.
Khó khăn nhất vì nàng là nữ tử, nó đã được định sẵn từ khi nàng mới sinh ra...
Nghe vậy, mặt của Tôn Tri Hạo của lúc này liền kéo xuống, bỗng đưa tay cầm lấy tay của Tô Vãn Ngưng, nói "Vãn Ngưng, ngươi phải biết ta có tình ý đối với ngươi. Khi mới gặp gỡ ngươi lần đầu thì ta liền biết ngươi mới chính là tình yêu chân chính của đời ta..."
"Ta...muốn kết hôn cùng ngươi. Trầm gia tuy là phú thương ở Tô Châu thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ ngươi không thấy tên Trầm Tuyệt Tâm kia là hạng người gì sao? Gia tài bạc triệu...bất quá đối với hắn cũng chỉ thoáng qua mà thôi. Không thể dài lâu được, rồi sau này tất cả đều sẽ tiêu tan. Ngươi làm sao lại cam chịu theo nàng chịu khổ? !"
"Buông ra!"
Trêи đường cái, nhiều ánh mắt như vậy đều đang nhìn, nàng sao có thể tha thứ cho hành động như vậy, vô lý mà đối đãi nàng. Huống hồ nam nữ thụ thụ bất thân, nàng không để cho Tôn Tri Hạo có tiếp tục làm càn nữa.
"Vãn Ngưng? !"
Tôn Tri Hạo không hiểu, hắn nhìn ra được Tô Vãn Ngưng đối với hắn cũng có một chút tình nghĩa. Bởi vì năm lần bảy lượt hắn mời Vãn Ngưng ra ngoài nàng đều đồng ý. Chỉ là, nếu như có tình thì một chút da thịt đυ.ng nhau cũng không có việc gì...
Tô Vãn Ngưng như thế, đừng nói là đã quen biết hai năm mà hiểu được, Tôn Tri Hạo một chút cũng không hiểu rõ, làm sao Tô Vãn Ngưng lại có tình ý đối với hắn được.
"Tôn công tử."
Tô Vãn Ngưng trầm mặc trong chốc lát, bất đắc dĩ lôi kéo hắn đi tới ngõ không người, nói "Ta biết ngươi đối với ta hữu tình, Vãn Ngưng thật sự cảm kϊƈɦ. Nhưng hôn nhân đại sự vốn cũng không do nữ nhân làm chủ..."
"Tôn công tử đã có thê thϊế͙p͙. Đổi lại hẳn nên quan tâm những người ở bên cạnh mình mới phải . Vãn Ngưng vốn là khuê trung nữ tử, không nên ở bên ngoài lâu, trước liền từ biệt tại đây."
"Vãn Ngưng nàng đừng đi!"
Tôn Tri Hạo tranh thủ, ánh mắt lộ vẻ thâm tình "Ngươi nói như vậy, không phải là oán ta sớm có thê thất chứ. Nhưng ngươi cũng hiểu được, nam tử thành gia lập nghiệp, tam thê tứ thϊế͙p͙ tất nhiên là chuyện thường, ngươi nếu không vui, ta có thể bỏ vợ. Bởi vì, ta đối với ngươi tình yêu sâu đậm, không người nào có thể thay thế."
"Tam thê tứ thϊế͙p͙ tất nhiên là chuyện thường? ! Ta nếu không vui, ngươi có thể bỏ vợ?" Tô Vãn Ngưng nhìn Tôn Tri Hạo cười nhạt, nàng nhìn hắn nhưng không muốn nói thêm gì nữa.
Không sai, nam tử tam thê tứ thϊế͙p͙ tất nhiên là bình thường, nhưng bỏ vợ một cách đơn giản như vậy sao. Nói bỏ liền bỏ, sao có thể là đại trượng phu? Quên đi ân tình ngày cũ, nam tử như vậy sao có thể giao phó cuộc đời mình cho hắn? !
"Tôn công tử, từ biệt." Tô Vãn Ngưng cũng không muốn lại dây dưa tiếp, lại càng không nguyện đối mặt với "Thâm tình" của Tôn Tri Hạo . Nàng xoay người, bỏ vợ như vậy nàng cũng cự tuyệt, còn người kia nàng cũng không muốn cam tâm chịu hôn sự này...
-----------------------------------------------------------------------------
"Thiếu gia, tiệm này hình như đã sửa xong rồi." Trêи đường đi tới cửa hàng, Trầm Từ quay qua bảng hiệu bị bịt kín bằng vải đỏ kia chỉ chỉ trỏ trỏ. Hắn và thiếu gia là như nhau, đối với cửa hàng gần khai trương này tràn đầy hiếu kỳ.
"Ừ, nhìn dáng dấp, ít ngày nữa là có thể mở cửa kinh doanh được. Chỉ là chẳng biết, làm sao làm ăn, cách thức hoạt động như thế nào. Bên trong thành Tô Châu này không phải là mở trà lâu, tửu lâu, hay là. . ." Trầm Tuyệt Tâm híp mắt lại, tựa hồ hình như là mở thanh lâu để làm ăn - Trầm Tuyệt Tâm nghĩ.
Một trận mùi thơm ngát bay tới, Trầm Tuyệt Tâm theo bản năng quay đầu lại, mặt của nàng đã bị người quàng khăn lụa che mặt quất vào.
"Thơm quá!"
Trầm Tuyệt Tâm theo bản năng kéo khăn lụa xuống, trước mặt mình tự nhiên có vài vị nữ tử thướt tha đi qua. Một người trong đó mặc áo đơn đạm bạc cùng quần lụa mỏng, cùng mấy người khác không hợp nhau. Chẳng biết mặt nàng như thế nào, nhưng thân thể xinh đẹp như vậy. Làm cho người ta mê say, không tự chủ được mà muốn cưới về làm vợ, làm của riêng mình.