Chương 4

Cô đứng trước cửa phòng bệnh, bình tĩnh nói ra sự thật này, thậm chí trong mắt không có chút cảm xúc dư thừa, như thể đang kể về câu chuyện của người khác.

Dáng đứng gầy gò nhưng thon gọn của cô duỗi thẳng, giống như một con hạc cao quý không khuất phục.

Không hiểu tại sao Cố Khiêm lại cảm nhận được một loại quyết tâm từ trong đó.

Thấy nhiều lần Vân Đường gây rối, đây là lần đầu tiên anh ta thấy cô bình tĩnh như vậy.

Nhưng anh ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn, có vẻ như có thứ gì đó đang thoát khỏi tầm kiểm soát, cảm giác này rất không tốt.

Anh ta chưa kịp suy nghĩ sâu xa, chỉ nghe mẹ Cố chán ghét mở lời: "Không phải cô làm sai trước sao? Dao Dao chưa tỏ vẻ oan ức thì cô đã la oan trước rồi, còn thẳng thừng không nhận người nhà, tính tình cô độc như vậy thì ai có thể thích cô chứ?"

Lời này vừa nói ra, Cố Khiêm biết sẽ không tốt, vô thức nhìn về phía Vân Đường.

Nhưng ngoài dự kiến, Vân Đường lại không có dấu hiệu tức giận phát điên, trên mặt cô thậm chí còn nở một nụ cười nhẹ nhõm: "Nếu tất cả đều không hoan nghênh tôi, vậy tôi cũng không níu kéo nữa, tạm biệt."

Vân Đường đẩy cửa đi ra, trong lòng có chút nhẹ nhõm.

Cô còn tưởng rằng phải mất nhiều thời gian để giải quyết, không ngờ lại dễ dàng như vậy.

Cô kế thừa ký ức của nguyên chủ, cảm giác về người nhà họ Cố đều bình thường, thực sự không kiên nhẫn với những người không rõ ràng này.

Có thời gian này, tốt hơn hết là dùng để tu luyện.

Mẹ Cố tức giận đến mức nghẹn ngào, chỉ vào bóng lưng của cô: "Các người xem xem nó kìa, toàn bị cô nhi viện nuôi hư rồi!"

"Mẹ, đừng tức giận, Đường Đường chỉ hơi bốc đồng thôi, sau khi bình tĩnh lại sẽ tốt thôi." Cố Dao nằm trên giường bệnh nhẹ nhàng an ủi.

Cố Khiêm liếc nhìn cô ta, thực ra anh ta đã phát hiện dòng chảy ngầm giữa Cố Dao và Vân Đường nhưng không quan tâm.

Trong mắt anh ta, đó chỉ là chuyện tranh sủng giữa hai cô gái nhỏ mà thôi, anh ta không có ý định trách móc ai cả.

Nhưng từ khi Vân Đường được nhận về, nhà lúc nào cũng có chuyện, anh ta vừa phải lo công việc lại còn phải lo lắng cho gia đình, anh ta cũng thấy mệt mỏi.

Vân Đường chuyển ra ngoài một thời gian cũng tốt, cả hai bên đều nên bình tĩnh lại.

Cũng có thể khiến cô hiểu rằng, một khi đã rời bỏ nhà họ Cố, một cô gái ra ngoài xã hội sẽ phải gặp phải khó khăn.

Có lẽ lần sau trở về, cô sẽ học được cách ngoan ngoãn hơn.

* *

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Vân Đường gọi một chiếc taxi qua app để trở về nhà họ Cố.

Hành lý mà nguyên chủ mang đến nhà họ Cố không nhiều, chỉ gồm một chiếc vali sơn tróc, vài bộ quần áo đã phai màu vì giặt quá nhiều cùng các loại chứng chỉ mà nguyên chủ có được trong thời gian đi học.

Vân Đường nhanh chóng thu dọn xong xuôi đồ đạc dưới ánh mắt kinh ngạc của người giúp việc, sau đó kéo vali bước ra khỏi cửa lớn.

Nhìn bóng dáng cô rời đi, mấy người giúp việc tụm lại nói chuyện với nhau.