Chương 19: Quả dại

Khi trở về, Tô Kiều không trực tiếp đến bên suối nhỏ tắm rửa, mà trước tiên quay lại hang động lấy quần áo thay, nếu không trực tiếp đi qua đó, tắm xong vẫn phải mặc bộ quần áo đầy nước quả mọng này, sẽ rất khó chịu.

Dòng suối nhỏ được mặt trời chiếu qua vào buổi trưa không lạnh, nhưng nhiệt độ cũng thấp hơn bình thường một chút.

Tô Kiều hất một ít nước lên người, làm quen với nhiệt độ nước một chút, gấp gọn quần áo để bên bờ suối, mình từ từ chìm xuống nước.

Con suối không nông không sâu vừa đủ cậu có thể chạm tới đáy, nước cũng có thể ngập qua cổ cậu.

Con hổ đứng bên bờ suối, thấy Tô Kiều từ từ chìm xuống, nó hoảng sợ xoay vòng tại chỗ, sốt ruột kêu lên: "Gào gừ! Gào gừ!"

Con hổ thử ngậm Tô Kiều kéo về, nhưng Tô Kiều đã đi đến giữa dòng suối, nó tiến lên nữa chắc chắn sẽ rơi xuống nước.

Đối với động vật họ mèo, nước luôn là bài toán khó không thể khắc phục, nhưng con hổ dường như khác với những động vật họ mèo khác, mèo lớn sốt ruột, thuần túy là vì lo lắng cho Tô Kiều "vấp ngã xuống nước".

"Gào gừ!" Con hổ sốt ruột không chịu nổi, bàn chân cào mấy cái bên bờ suối, những mảnh đất vụn rơi lả tả xuống dưới, đột nhiên chân nó trượt suýt nữa rơi xuống.

Con hổ vội lùi lại, trước tiên ổn định lại mình, sau đó tiếp tục thử há miệng ngậm Tô Kiều.

"Gào --- Gào gừ!"

Tô Kiều đang lau nước quả trên người, nghe thấy tiếng hổ kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy con hổ định nhảy xuống nước.

"Chờ đã!" Nước này chưa chắc có thể làm chết hổ, nhưng lông trên người hổ chắc chắn sẽ bị ướt, nếu lông bên trong ướt đẫm sẽ rất khó thổi khô, dễ bị ốm!

Nghe thấy tiếng Tô Kiều, con hổ như theo phản xạ dừng động tác lại, đứng bất động bên bờ chờ Tô Kiều đến gần.

Tô Kiều vừa đi về phía bờ vừa nói: "Đừng xuống đây đừng xuống đây."

"Áu ---" Con hổ rêи ɾỉ một tiếng, cúi đầu cọ cọ tay Tô Kiều.

"Tôi chỉ rửa một chút thôi, sẽ không sao đâu." Tô Kiều xoa xoa đầu mèo lớn, có vẻ như đã doạ mèo lớn rồi.

Con hổ cắn cổ tay cậu cố gắng kéo lên, muốn kéo Tô Kiều lên, nhưng lại sợ làm tổn thương Tô Kiều, có lẽ trong nhận thức của hổ, con người là sinh vật rất mong manh.

Không dám dùng răng chạm vào Tô Kiều, nhưng lại không có cách nào khác kéo cậu lên, con hổ cố gắng nửa ngày, cũng không thể thành công "cứu" Tô Kiều lên.

"Gào gừ!" Con hổ sốt ruột xoay vòng.

Tô Kiều bất đắc dĩ, dù sao cũng tắm gần xong rồi, nhiệt độ nước đang dần hạ xuống, ngâm quá lâu cũng không tốt.

Tô Kiều lau nước trên người, thay quần áo mới, thuận tay ném bộ quần áo bẩn trước đó xuống con suối nhỏ.

Thấy Tô Kiều cuối cùng cũng lên bờ, con hổ cũng thở phào nhẹ nhõm, "Gào gừ---!"

Con hổ cọ nước trên người Tô Kiều, liếʍ liếʍ má cậu, cổ họng liên tục phát ra âm thanh "gừ gừ gừ".

"Thật may là cậu không sao."

Tô Kiều không biết sao, từ động tác của con hổ đã phân tích ra câu nói này.

Nước quả khô rồi sẽ rất khó giặt, Tô Kiều lại không mang theo nước giặt hay đồ tương tự, cho dù có mang theo cậu cũng không dám dùng, thỉnh thoảng sẽ có động vật đến uống nước ở con suối này, mặc dù là nước chảy, nhưng Tô Kiều vẫn sợ cho thêm nước giặt e là sẽ ảnh hưởng đến động vật.

Nên chỉ có thể ngâm, đến khi có thể chà sạch thì mới ra tay.

"Gào gừ!"

"Cục Than Nhỏ?" Tô Kiều nghe thấy tiếng, xoay đầu lại liền nhìn thấy một cục bông đen nhỏ ngậm quần áo nhún nhảy chạy về phía mình.

Cục Than Nhỏ chạy một mạch đến bên Tô Kiều, Tô Kiều gãi gãi cằm nó, hỏi: "Em chạy đi đâu thế?"

Cục Than Nhỏ: "Gào gừ!" Cục Than Nhỏ đưa trái cây trong miệng cho Tô Kiều.

Trái cây dính chút đất, nhìn không được tươi lắm, nhưng Tô Kiều lại cảm thấy quả này chắc chắn rất ngọt, cho dù cậu chưa ăn, cũng cảm thấy ngọt.

Tô Kiều ôm Cục Than Nhỏ lên, vui vẻ xoa xoa bụng dưới của nó, "Em đi hái quả dại cho anh à?"

"Gừ!" Cục Than Nhỏ nằm ngửa trên chân Tô Kiều, hai chân trước buông thõng vô lực phía trước.

"Cảm ơn, anh rất thích."

"Gào gào!" Cục Than Nhỏ vẫy vẫy đuôi, hiển nhiên cũng rất vui.

Tô Kiều dùng dao cắt mở quả dại, loại quả dại này vỏ không thể ăn được, chỉ có thể cắt mở ăn phần thịt quả vàng nhạt bên trong, cảm giác ăn hơi giống quả lê.

Quả dại không lớn, Tô Kiều cắt một miếng tự ăn, phần còn lại chia cho Cục Than Nhỏ và con hổ.

Trước kia chia thịt, Cục Than Nhỏ và con hổ đều không từ chối, nhưng lần này với quả này, hai con thú lông xù như thỏa thuận với nhau kiên quyết không ăn, đưa đến miệng rồi cũng không há miệng ra.

Tô Kiều ôm con hổ lớn vuốt lông, "Được rồi, xem ra là không thích ăn hoa quả nhỉ? Tối đói bụng chúng ta về nướng ngựa vằn ăn."

Một quả chỉ vài miếng là xong, Tô Kiều ăn xong đem hạt chôn xuống đất, rửa tay đi lấy quần áo ngâm trong nước, kết quả cậu phát hiện... quần áo đã theo dòng nước trôi xuống dưới.

Thoáng nhìn còn có ý trôi tiếp xuống nữa.

Tô Kiều: "..."

Mà vị trí này thực sự rất khó xử, cậu muốn lấy quần áo thì phải xuống nước bơi ra giữa, ngay cả tìm cái gậy gỗ vớt quần áo lên cũng không có khả năng.

Tô Kiều bất đắc dĩ thở dài, quần áo cậu mang đến tổng cộng chỉ có mấy bộ này, bộ quần áo kia vẫn còn mặc được cậu không thể không cần.

Tô Kiều cởi hai nút áo cổ, Than Nhỏ đang liếʍ móng vuốt trong lòng cậu sửng sốt, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Tô Kiều không biết đang nghĩ gì.

Đột nhiên, Cục Than Nhỏ kêu lên một tiếng "gừ", từ trong lòng Tô Kiều đứng dậy, nhảy xuống con suối nhỏ.

"Than Nhỏ?!" Cục bông nhỏ chỉ trong nháy mắt đã không thấy, Tô Kiều còn chưa kịp giơ tay ngăn lại.

Ngay lúc đó cũng không kịp để ý đến bộ quần áo mới thay trên người, Tô Kiều định nhảy xuống, nhưng Cục Than Nhỏ lại thò đầu lên bên cạnh quần áo của cậu đang trôi nổi trên mặt nước.

"Gừ!" Cục Than Nhỏ kêu lên một tiếng với cậu, sau đó ngậm quần áo của cậu bơi trở lại.

Đôi chân ngắn của Cục Than Nhỏ trong nước có thể coi là như cá gặp nước, dễ dàng ngậm quần áo bơi về.

Thấy Cục Than Nhỏ không sao, Tô Kiều cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tô Kiều vớt Cục Than Nhỏ lên, dùng quần áo của mình quấn lại tiểu gia hỏa, để nó khỏi bị lạnh.

Quần áo ngâm trong nước nửa ngày cũng không cần giặt nhiều, nước quả trên đó tự rơi ra, Tô Kiều không khỏi cảm thán, vải may quần áo thời đại tinh tế đều dễ giặt sạch như vậy, nếu là trước kia, quần áo dính nước quả cơ bản là bỏ đi.

"Đi thôi mèo lớn, chúng ta về trước đã." Về sớm lấy khăn lông khô lau lông cho Than Nhỏ.

May mà Cục Than Nhỏ khá nhỏ, nếu không lông ướt sẽ rất phiền phức.

"Gào gừ!" Con hổ kêu lên một tiếng, ngậm quần áo của Tô Kiều cùng cậu quay về.

Có sự giúp đỡ của con hổ, Tô Kiều cũng có thể rảnh tay ôm Cục Than Nhỏ.

Cục Than Nhỏ được cậu quấn chặt trong quần áo, tuyệt đối không có khả năng bị gió thổi.

Về đến nơi trời đã tối.

Ngựa vằn được giấu ở hang động bên cạnh làm lương thực dự trữ, Tô Kiều dùng khăn lông cẩn thận lau Cục Than Nhỏ từ trên xuống dưới, cho đến khi lông bên ngoài không còn cảm giác ướt nhẹp mới buông tay.

Cục Than Nhỏ bị lau một mặt ngây ngốc, lông trên người rối tung thành một đống, dù vậy, nó cũng không hề phản kháng, ngoan ngoãn nằm trên đùi Tô Kiều mặc cậu muốn làm gì với lông của mình thì làm.

Tô Kiều nhìn Cục Than Nhỏ ngoan ngoãn đột nhiên nảy sinh ý đùa giỡn, cậu nhẹ nhàng vê một ít lông làm nhọn lên, từng chút một vê lên, lông thắt nút như gai, Cục Than Nhỏ đen ngay lập tức biến thành một chú nhím đen nhỏ.

Tô Kiều không nhịn được cười thành tiếng, "Ha ha, Than Nhỏ em đáng yêu quá."

Cục Than Nhỏ ngậm móng vuốt vô tội nghiêng đầu: "Gừ?"

Tô Kiều đối với tiểu gia hỏa ngoan ngoãn như vậy hoàn toàn không có năng lực chống cự.

Cũng đã muộn rồi, Tô Kiều lại chơi đùa với cục lông một lúc, sau đó chải lại lông trên người cho thẳng, "Đi nào, chúng ta đi ngủ thôi."

"Gừ!"

Con hổ ở ngoài lều đã ngáy o o, quần áo của Tô Kiều bị ướt vì ôm Cục Than Nhỏ giờ đã gần khô.

Ôm Cục Than Nhỏ vùi sâu mình vào chăn mềm mại, mệt mỏi của cả ngày dường như biến mất hoàn toàn ngay khoảnh khắc này.

Trên người Than Nhỏ toàn là mùi cỏ xanh ấm áp.

Tô Kiều ôm Cục Than Nhỏ hít sâu một hơi, chóp mũi cọ cọ mũi ướt nhẹp của tiểu gia hỏa, "Chúc ngủ ngon Cục Than Nhỏ."

"Gừ gừ!"