Theo lý mà nói, sau khi ngựa vằn tỉnh lại, khi bỏ chạy sẽ phát ra âm thanh, nhưng Tô Kiều lại không nghe thấy nửa điểm động tĩnh bất thường.
Cục Than Nhỏ chạy lên đầu hổ nằm nhìn ngựa vằn, thấy Tô Kiều nhìn quanh quất như có chút bất an, "Gào gừ?"
Cục Than Nhỏ duỗi ra móng vuốt quơ quơ Tô Kiều.
Tô Kiều nắm lấy móng vuốt của tiểu gia hỏa bóp bóp đệm thịt, Cục Than Nhỏ toàn thân đều đen thui, chỉ có đệm thịt là hồng hồng mềm mềm đàn hồi đặc biệt sướиɠ tay.
Tô Kiều bất đắc dĩ nói: "Bữa khuya của chúng ta không còn nữa rồi."
"Gừ gừ?" Cục Than Nhỏ nghiêng đầu, nhìn về phía chỗ cột ngựa vằn nhỏ lúc nãy.
Ở đó có đồ ăn.
Thế nhưng... "Gào gừ gừ?!" Cục Than Nhỏ kinh ngạc.
Đôi mắt tròn xoe tràn đầy mờ mịt, ngựa vằn đâu? Ngựa vằn to như vậy đâu rồi?
Tô Kiều bị biểu cảm sinh động y như người của nó chọc cười:
"Thôi bỏ đi, bữa khuya lát nữa tính sau, dù sao cũng vừa ăn no."
Thế giới động vật đâu có tồn tại cái gì mà ba bữa ăn trà chiều, có khi hổ ăn no rồi có thể một ngày thậm chí hai ngày không ăn nữa, cũng không phải sẽ không đói, vẫn đói, nhưng sẽ chịu đựng được.
Con hổ bị ánh nắng buổi trưa chiếu vào ngáp một cái, suýt nữa làm rơi Cục Than Nhỏ ở trên đầu.
Cục Than Nhỏ hốt hoảng chạy lên vài bước, khó khăn lắm mới ổn định bản thân, nhanh chóng giơ móng vuốt đánh thủ phạm một trận.
Con hổ bị ăn đòn nhắm mắt lại, chẳng có chút hoảng hốt nào còn có thời gian vuốt vuốt lông trước ngực.
Nhìn con hổ ung dung tự tại, Tô Kiều chợt nghĩ ra, với thính lực của hổ, không thể nào ngựa vằn tỉnh rồi thoát khỏi dây thừng chạy mất mà nó không biết chứ?
Nhưng tại sao lúc nãy con hổ không đuổi theo bắt con ngựa vằn nhỏ đó nhỉ?
Chẳng lẽ vẫn còn nghĩ rằng cậu không thích ngựa vằn nhỏ, nên cho rằng ngựa vằn nhỏ chạy hay không chạy cũng không quan trọng, chạy rồi càng có lý do để đi bắt con to hơn sao?
Con hổ cảm nhận được ánh mắt của Tô Kiều, bỏ qua việc vuốt lông chạy đến liếʍ Tô Kiều.
"Gừ gừ!" Cục Than Nhỏ đang nằm trên đầu nó nhìn rõ động tác của nó, hai móng vuốt vung vẩy nhanh đến mức sắp nhòe bóng, con hổ chịu đòn, nhanh chóng liếʍ Tô Kiều một cái.
[Ha ha, qua màn hình tôi cũng ngửi thấy mùi chua rồi.]
[Tiểu gia hỏa chiếm hữu tính cực mạnh.]
Tô Kiều xoa xoa Cục Than Nhỏ, cố gắng làm cho tiểu gia hỏa nguôi giận, sau đó lại vuốt thẳng lông trên đầu bị Cục Than Nhỏ làm rối của hổ.
"Gừ." Quá trình vuốt lông rất thoải mái, con hổ không nhịn được ngẩng đầu lên.
Tô Kiều vuốt ve một tấm lông phía trước con hổ, như đang trêu chọc mèo nhà, gãi gãi cằm nó.
Cảm giác lông dày và siêu mềm, con hổ phát ra tiếng gừ gừ trong cổ họng, rõ ràng là rất thoải mái.
"Gừ gừ." Cục Than Nhỏ ấm ức nhìn Tô Kiều.
Dưới ánh nắng mặt trời, mắt của Cục Than Nhỏ có màu lục bích, đôi mắt tròn xoe không chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Kiều, biểu cảm có thể nói là rất ấm ức.
Tô Kiều bị vẻ đáng yêu làm rung động trái tim, hai tay nâng lấy cái đầu lông xù hôn một cái:
"Cũng vuốt lông cho em nhé, ngoan nào."
[Được lông xù xù đuổi theo để xoa đầu là trải nghiệm thế nào?]
[Ghen tỵ quá, tôi cũng muốn có. Chủ kênh có thiếu trợ lý trực tiếp không? Tôi tuy không biết gì nhưng có thể chia sẻ những vất vả khi vuốt lông lông xù xù.]
Từ lúc đầu nằm dưới tay Tô Kiều cho tới sau Cục Than Nhỏ nằm ngửa, vừa phơi nắng vừa tận hưởng dịch vụ vuốt lông, đôi mắt nhỏ thoải mái híp lại.
Tô Kiều nhìn thời gian, họ phải về trước khi trời tối, từ đây về cũng có một đoạn đường, phải về trước vài tiếng mới được.
Tô Kiều dùng đầu ngón tay cọ cọ lỗ tai Cục Than Nhỏ, nhẹ giọng nói:
"Chúng ta phải về rồi."
Lỗ tai Cục Than Nhỏ giật giật, sau đó nghe con hổ kêu một tiếng:
"Gầm ——!"
Cục Than Nhỏ: "Gừ gừ?"
Hổ: "Gầm!"
Chỉ vài âm thanh đơn giản như đang trò chuyện.
Tô Kiều nghe không hiểu chúng nói gì, chỉ thấy sau khi con hổ gầm một tiếng, nó đột nhiên lao ra ngoài, thế như hổ xuống núi lao về phía đàn ngựa vằn đang ăn cỏ trên thảo nguyên.
Cục Than Nhỏ ngồi xổm trên đầu hổ, hô to một tiếng đầy khí thế:
"Gừ u——!"
Đàn ngựa vằn hoảng sợ lập tức bỏ lại cỏ non ngon lành trên mặt đất tứ tán chạy trốn.
Bụi đất lẫn cỏ xanh bị móng ngựa hất tung lên không trung rồi nhanh chóng rơi xuống, thảo nguyên vốn yên tĩnh bỗng hỗn loạn.
Tô Kiều: "???"
Tô Kiều đứng ngoài "chiến trường", mơ hồ có chút không theo kịp suy nghĩ của mấy cậu lông xù, nhưng không khó để đoán ra, chúng muốn bắt một con ngựa vằn lớn để bù đắp cho bữa khuya biến mất vì con ngựa vằn nhỏ chạy trốn.
[Trời ơi! Đây chính là tốc độ của hổ sao?! Đột nhiên tăng tốc lao tới trước tôi gần như không thấy rõ động tác!]
[Trực tiếp có quay lại không? Động tác nhảy xuống vừa rồi thật quá ngầu! Muốn chụp hình lại để xem chậm lại kỹ hơn!]
[Phải biết rằng, hổ từ thời cổ đại đã được gọi là vua muôn thú, nhìn nó bị vuốt ve trông rất đáng yêu, chẳng lẽ cứ nghĩ nó là mèo nhà sao?]
Con hổ đuổi theo đàn ngựa vằn chạy về phía xa, nó có mấy lần đều có thể cắn con ngựa vằn bên cạnh lôi ra, nhưng lại không hạ miệng mà tiếp tục đuổi về phía trước.
Tô Kiều ở phía sau nhìn theo, bất đắc dĩ nghĩ, cậu thật sự không ghét con ngựa vằn nhỏ đâu!