Chương 11: Tìm được

Sau khi máy quay đặt ở trong sân phát sóng trực tiếp ra một màn này xong, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp có chút không phản ứng lại kịp.

[Sao lại thế này? Tôi chỉ vừa mới đi uống nước thôi, sao cuộc sống nông thôn lại đột nhiên biến thành hiện trường huyền nghi* rồi?]

(*Là thể loại có nội dung bí ẩn, trinh thám, phá án, đan xen những yếu tố ly kì. Sẽ có một số người gọi là trinh thám (kịch bản có yếu tố trinh thám))

[Sinh con trai, dám bắt nữ minh tinh ở trước màn ảnh làm vợ của mình, gã này điên rồi sao?]

[Người đàn ông này nói trong nhà giấu người là có ý gì? Đệch, không phải là thực sự có chuyện lừa bán đấy nhá?]

[Tổ chương trình mau tới giải thích mau, còn nữa mau chạy nhanh qua cứu người ta đi!]

[Có ai biết địa chỉ của thôn này không mau báo cảnh sát, lỡ cả thôn này đều như vậy, các khách mời cùng với tổ chương trình đi được hay không là cả một vấn đề.]

Tổ đạo diễn quan sát ở trước màn hình cũng bị một màn này dọa sợ không nhẹ, nào biết đâu rằng người đàn ông nhìn thuần phác, mà lá gan lại lớn đến mức không có kỷ luật.

“Báo cảnh sát mau, mau chạy đi báo cảnh sát!” Đạo diễn run rẩy đứng lên kêu hô.

“Những người khác lập tức đi đến hộ gia đình kia, nếu là khách mời xảy ra chuyện trong lúc ghi hình chương trình, chúng ta đều phải xong!”

Phó đạo diễn đang muốn cầm điện thoại báo cảnh sát, giây tiếp theo, liền nhìn thấy người đàn ông kiêu ngạo trên màn ảnh đột nhiên bị một khối viên gạch đánh cho nằm sấp xuống, máu liền chảy từ trên đầu xuống.

Sắc mặt gã ta dữ tợn còn muốn đứng lên, đá về phía Giang Nịnh cầm gạch, đột nhiên, gã ta giống như người phát bệnh, mạnh mẽ ngã trên mặt đất, sắc mặt hoảng sợ, tay cầm cổ, giống như có người đang bóp cổ anh ta, sắc mặt cũng dần dần trở nên xám trắng, không bao lâu liền ngã xuống, không có động tĩnh gì nữa.

Nhìn thấy tình cảnh này, phó đạo diễn nuốt nước miếng, động tác gọi cảnh sát cũng chậm chạp không ấn nổi nữa.

Không, không phải chứ?

“Đạo diễn, còn muốn báo cảnh sát không?”

Đạo diễn cầu nguyện gã đàn ông kia không chết ở trước màn hình, nhìn màn đạn bảo báo cảnh sát chạy liên tục trong phòng phát sóng trực tiếp, tuyệt đối không giấu được, hiện tại chỉ hy vọng người đàn ông kia không phải bị Giang Nịnh dẫn tới xảy ra chuyện, chỉ mong, là anh ta đang nhắm mắt lại thôi.

“Báo chứ!”

Có lẽ là do người báo cảnh sát quá nhiều, hơn nữa một đoạn cắt phát trực tiếp lại xông lên top đầu của hot search, khiến cho độ chú ý không nhỏ, cảnh sát lo lắng người đàn ông kia sẽ tỉnh lại, người trong thôn biết việc này, liên hợp lại sẽ tạo thành nguy hiểm đối với tổ chương trình, cho nên tới thật sự rất nhanh.

Mà tổ chương trình trấn an các khách mời khác trừ Giang Nịnh cùng Đường Lê một phen xong, cũng không tới phá hư hiện trường, mà chờ cảnh sát tới đây.

Cảnh sát trên thị trấn có hạn, không thể gọi hết cảnh sát đến được, cũng chỉ có ba người đến.

Sau khi bọn họ tới xong, đầu tiên là kiểm tra người đàn ông đang hôn mê kia, sau khi phát hiện người vẫn còn hơi thở xong, mày cũng thả lỏng ra chút.

“Trước tiên bắt người lại đã, chờ lát nữa mang về cục cảnh sát.”

Sau khi người đàn ông kia bị bắt lên xe cảnh sát xong, ba người cảnh sát liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi đi vào trong phòng.

Thấy bọn họ chậm chạp mãi không ra ngoài, trong lòng đạo diễn có hơi thấp thỏm.

“Trong phòng này thật sự giấu người sao?”

Lúc chạy tới nơi này, đám người đạo diễn nghe được tiếng lòng của Giang Nịnh, biết được bên trong có giấu người, cũng cố ý nói tình huống cho cảnh sát biết.

Nếu là không tìm thấy người, bọn họ có tính là cung cấp tin giả không?

Không đợi Giang Nịnh trả lời, trong phòng đã có động tĩnh, chỉ thấy một người phụ nữ trên cổ còn buộc dây thừng, vẻ mặt mơ hồ không tỉnh táo được bọn họ đỡ ra ngoài.

Người phụ nữ này nhìn không ra tuổi tác, chỉ là trên làn da đều có dấu vết bị đánh, hàm răng thì đã bị nhổ mấy chiếc, khi nhìn thấy bọn họ liền tránh khỏi vòng tay cảnh sát, ôm đầu tạo ra tiếng kêu nhỏ bé yếu ớt, làm người ta vừa nhìn thấy đã lo lắng.

Lại nghe thấy cảnh sát nói người phụ nữ bị nhốt ở trong hầm, toàn ăn mấy thứ đã bị mốc từ lâu, mọi người nghe xong đều đỏ mắt, trong phòng phát sóng trực tiếp cũng toàn là tiếng mắng chửi.

[Chắc chắn người là do anh ta bắt tới rồi, tên súc sinh đáng chết này, nên lấy gậy đập cho chết đi!]

[Tôi cũng không dám tưởng tượng tới cảnh cô ấy bị nhốt ở hầm như vậy, sẽ có bao nhiêu đau khổ, tuyệt đối không được tha cho loại rác rưởi này!]

[Không nghĩ tới ở thời buổi này rồi, còn phát sinh ra loại chuyện này, sao anh ta dám, sao lại dám làm thế chứ.]

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp hỏi, Đường Lê cũng đỏ mắt hỏi.

“Trong thời đại nơi nơi có camera giám sát như này, rốt cuộc là anh ta bắt người ta đến đây như thế nào?”

Giang Nịnh nhìn người phụ nữ gục ở góc tường, không để ý tới bất cứ ai, trong lòng đau xót, chỉ hối hận lúc lấy gạch đập người đàn ông kia, vẫn còn ra sức quá nhỏ, còn nên khiến cho súc sinh trong đầu chỉ là sinh con trai này đoạn tử tuyệt tôn mới phải.

[Đâu phải cô ấy mới bị giam ở đây mấy năm nay đâu, mà đã bị Khâu Trường Quý đánh ngất, bắt về nhà giam suốt tám năm trời rồi!]

[Khi đó Lưu Hiểu Lỵ tới nơi này vẽ tranh, trong lúc đi ngang qua ruộng ngô, bị Khâu Trường Quý cả bó tuổi không có tiền cưới vợ mạnh mẽ kéo vào trong ruộng ngô, khi đi ra, còn dùng sọt bỏ người vào mang về, về tới nhà liền nhốt Lưu Hiểu Lỵ ở trong hầm, ép cô ấy sinh con trai cho gã ta.]

[Mãi đến ba năm trước, trong thôn có chuyên gia xuống dưới chỉ đạo gieo trồng cây ăn quả, Lưu Hiểu Lỵ tìm được cơ hội chạy trốn, nhưng còn chưa kịp tìm được chuyên gia xin giúp đỡ, đã bị Khâu Trường Quý phát hiện đánh ngất kéo trở về.]

[Lần này lại bị bắt xuống hầm, tinh thần của Lưu Hiểu Lỵ cũng dần trở nên hốt hoảng dưới những trận tra tấn mỗi ngày.]

Đột nhiên nghe được âm thanh bên tai, ba người cảnh sát quét mắt liếc nhìn các khách mời với người của tổ chương trình một cái, thấy bọn họ chỉ đau lòng nhìn Lưu Hiểu Lỵ rúc trong góc, ba người đều nghi ngờ là có người nói tiếng lòng, hay là bọn họ nghe lầm.

“Tình huống của người bị hại không được tốt, yêu cầu mau chóng đưa đến bệnh viện, hai vị khách mời nào trong tổ chương trình của các vị phát hiện trong nhà anh ta giấu người, rồi bị Khâu Trường Quý tập kích, làm phiền hai vị đến cục cảnh sát làm việc cùng với chúng tôi.”

Đường Lê kéo Giang Nịnh đứng ra nói, “Chúng ta nhất định sẽ phối hợp.”

Một cảnh sát trông lớn tuổi nhất gật đầu, khi đưa hai người lên xe, lại đột nhiên nghe thấy Giang Nịnh lên tiếng nói.

“Khâu Trường Quý giam người ở trong nhà lâu như vậy, không có chuyện trong thôn lại không một ai biết, bọn họ mặc kệ chuyện này như vậy, ai cũng không báo cảnh sát, có lẽ bọn họ cũng có cùng hành vi này.”

Giọng nói này cùng với tiếng lòng kia trùng khớp với nhau, đồng tử người cảnh sát lớn tuổi này co rụt lại, rồi không một tiếng động liếc mắt gật đầu nói với hai người cảnh sát khác.

“Chúng tôi sẽ kiểm tra kỹ càng thôn dân trong thôn này, nếu còn có người bị hại như vậy, tuyệt đối sẽ không bỏ qua một ai, sẽ khiến cho tất cả bọn họ phải nhận được trừng phạt nên có.”

[Vậy là tốt rồi, thôn này có rất nhiều giống với Khâu Trường Quý, không hề sợ pháp luật, bọn họ chỉ làm theo ham muốn cá nhân, là súc sinh còn tồn tại.]

[Ngoại trừ Khâu Trường Quý ra, còn có mười sáu nhà cũng dùng cách tương đồng, ở trên rừng, ở rừng cây, ở rừng mía, nơi nào có cây cối rậm rạp, liền kéo người vào trong đó, sau đó giữ bọn họ ở trong thôn xa xôi lạc hậu này vĩnh viễn, huỷ hoại cả đời của cô gái đó.]

[Đồng ruộng xanh cũng có, bất kể lúc nào đi một thân một mình cũng nhất định phải cách xa ra, không nên dùng vận mệnh để đánh cược với tính cách con người.]

Lương Uyển Hựu cùng Ninh Thu đi hái lá trà có đi ngang qua rừng cây nghe thấy vậy cả người chợt ớn lạnh.

Khi bọn họ đi ngang qua nơi đó, cảm giác có người đang nhìn bọn họ, nhưng quay đầu lại nhìn thử thì không nhìn thấy người nào cả, bọn họ còn tưởng đã nhìn lầm rồi.

Hiện tại xem ra, nào phải nhìn lầm đâu, là bên trong đang có ác quỷ hại người đang ẩn nấp!

Xác định tiếng lòng kia là từ trên người Giang Nịnh tới, thái độ của cảnh sát đối với Giang Nịnh càng thận trọng hơn, trong lúc tổ chương trình rời khỏi thôn cùng với bọn họ, bọn họ lại gọi điện thoại tới một cục cảnh sát khác xin hỗ trợ, căn cứ theo tiếng lòng Giang Nịnh thỉnh thoảng để lộ ra, tìm ra được mười sáu người bị hại khác, bắt gọn toàn bộ những người có hiềm nghi trở về cục cảnh sát trên thị trấn.