Chương 2

Sở Phóng không nói nên lời, không thể nói cho anh biết, vậy cậu còn nhắc đến làm gì?

Lúc Khương Hạo Dịch nói chuyện, hơi thở của cậu tràn ngập mùi rượu, Sở Phóng hơi né tránh và lui về phía sau một chút, "Cậu gọi tôi đến đây làm gì?"

Khương Hạo Dịch chậm rãi chớp mắt, dường như có chút khó xử, cậu há miệng một cái, nhưng không lên tiếng, mà là trực tiếp gục đầu vào vai Sở Phóng.

Sở Phóng chỉ cảm thấy bả vai trùng xuống, anh bất ngờ bị va chạm đến mức lảo đảo. Sau khi ổn định lại tư thế, Sở Phóng cau mày nhìn cậu, nhún vai và nói: "Khương Hạo Dịch, đứng lên. Đừng giả chết."

Khương Hạo Dịch không lên tiếng, cậu chỉ động đậy một chút, sau đó vùi đầu vào sâu hơn một chút.

Sở Phóng hít một hơi thật sâu, đè nén ý nghĩ muốn hất cái tên say sỉn ở trên người mình ra, anh dùng sức vỗ lên gò má của Khương Hạo Dịch với định làm cho cậu trở nên tỉnh táo hơn một chút, "Tỉnh lại đi, có thể đi được không? Một mình tôi không thể đưa cậu về được."

Khương Hạo Dịch ló đầu ra, nhưng lần này cậu gật đầu, phát ra một tiếng lầm bầm từ trong lỗ mũi, sau đó trả lời một câu, "Có thể."

Cũng may Khương Hạo Dịch vẫn còn chút ý thức, cậu vẫn có thể tự đi bộ. Sở Phóng đỡ Khương Hạo Dịch, miễn cưỡng đi đường tắt để đến một khách sạn bên cạnh quán bar.

Sở Phóng sờ soạng trên người Khương Hạo Dịch một lúc lâu, cuối cùng anh cũng tìm được thẻ căn cước, người phụ nữ ở quầy lễ tân lập tức lộ ra vẻ mặt tràn đầy biểu cảm bát quái, tuy nhiên anh vẫn có thể thuận lợi thuê phòng.

Sau khi bước vào phòng, Sở Phóng liền ném Khương Hạo Dịch lên giường, xoa xoa bờ vai đau nhức của mình, sau đó lấy điện thoại ra và liếc nhìn thời gian.

Đã mười giờ rưỡi.

Ký túc xá của trường đại học Z đóng cửa lúc mười một giờ đêm.

Sở Phóng tính toán thời gian một chút, sau đó dứt khoát từ bỏ ý nghĩ trở lại trường học.

Sở Phóng không muốn vùi người vào chiếc ghế sô pha bé nhỏ ở bên ngoài, vì vậy anh đẩy Khương Hạo Dịch ra, trực tiếp nằm xuống giường.

Cũng may, người phụ nữ ở quầy lễ tân đã đặt cho bọn họ một căn phòng có giường lớn, dư sức để chứa hai người đàn ông trưởng thành như bọn họ. Sở Phóng cũng không để ý Khương Hạo Dịch còn đang lẩm bẩm rêи ɾỉ ở phía sau, anh kéo chăn và trực tiếp chìm vào giấc ngủ.

Sau khi bị giày vò vào lúc nãy, Sở Phóng đã trở nên rất buồn ngủ, hơn nữa thời gian ngủ của anh cũng rất có quy luật, không bao lâu sau, anh liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Nhưng Sở Phóng còn chưa ngủ được bao lâu, thì phía sau liền truyền đến tiếng vải cọ xát làm anh tỉnh lại.

Sở Phóng trực tiếp trùm chăn lên đầu với ý định ngăn cản những âm thanh đó.

Nhưng không ngờ những âm thanh nho nhỏ kia càng lúc càng có khuynh hướng trở nên mãnh liệt, thỉnh thoảng còn kèm theo vài tiếng thở dốc của người đàn ông.

Sở Phóng có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng chất lượng giấc ngủ của anh lại không tốt lắm, sau khi bị Khương Hạo Dịch giày vò như vậy, anh liền đen mặt bò dậy từ trên giường, cơn buồn ngủ cũng dần dần tiêu tán một chút.

"Mẹ kiếp, cậu..." Có thể yên tĩnh một chút không?

Sở Phóng còn chưa nói xong thì đã bị hành động của Khương Hạo Dịch làm cho giật mình, khiến cho nửa câu sau trực tiếp mắc kẹt ở trong cổ họng.

Áo sơ mi của Khương Hạo Dịch hơi xốc xếch, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể được coi là dễ nhìn. Chiếc quần trên thân dưới đã bị chính cậu kéo xuống đến khuỷu chân, nó đang treo lơ lửng ở phía trên, còn dươиɠ ѵậŧ thì cương cứng dựng thẳng, nó được Khương Hạo Dịch cầm ở trong tay, di chuyển lên xuống từng chút một.

Nhưng loại tốc độ chậm chạp này hiển nhiên không thể thỏa mãn du͙© vọиɠ của Khương Hạo Dịch, cho nên thỉnh thoảng cậu còn phát ra những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, biểu cảm trên mặt không biết là đang hưởng thụ hay là đau khổ, cậu cau mày, ánh mắt mông lung mơ màng.

Sở Phóng trầm mặc một lát.

Đột nhiên anh hơi hối hận tại sao lúc nãy mình lại không quay về trường.