Chương 1: Đột nhiên nhận được một cuộc gọi từ người bạn cùng phòng đang say rượu vào lúc nửa đêm

Vào lúc hơn chín giờ tối, Sở Phóng nhận được cuộc gọi từ người bạn cùng phòng ngốc nghếch của mình.

Anh đang bận gõ mật mã, cho nên sau khi nghe máy xong, anh liền bật loa ngoài và đặt điện thoại lên bàn.

Anh không nói chuyện, người ở đầu dây bên kia cũng không lên tiếng, tuy nhiên âm thanh bên kia rất lộn xộn, qua ống nghe cũng có thể tưởng tượng được bên kia đang ăn chơi tɧác ɭoạи.

Sở Phóng đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng nói chuyện của người ở đầu dây bên kia, ngay khi anh chuẩn bị cúp điện thoại, thì cuối cùng ống nghe cũng truyền đến một giọng nói, " Alô? Sở Phóng ... Cậu đang ở đâu? Nghe thấy không? A lô, alô, alô?"

Giọng nói của Khương Hạo Dịch trông có vẻ mơ hồ, sau khi nghe thấy âm thanh này, Sở Phóng cũng có thể tưởng tượng được người ở đầu dây bên kia có dáng vẻ say rượu như thế nào.

"Làm gì?" Sở Phóng không muốn tiếp tục nghe người say rượu nói chuyện, anh trực tiếp mở miệng cắt ngang lời nói của cậu.

"Hả?" Khương Hạo Dịch đáp lại một cách mơ hồ, sau một lúc lâu, cậu mới nhớ ra mình muốn nói cái gì, "Sở Phóng, bây giờ cậu có bận không ?"

"Bận, tôi sắp bận đến chết rồi." Sở Phóng nhìn vào màn hình máy vi tính của mình, mặc dù anh đang nói chuyện, nhưng động tác gõ bàn phím của anh vẫn không hề dừng lại.

"Oh." Không biết Khương Hạo Dịch nghe hiểu hay không, dù sao cậu cũng đáp lại một tiếng, sau đó tiếp tục nói: "Cậu có thể đến Zero một lát không."

Zero là một quán bar gần trường học của bọn họ.

"Tôi đến đó làm gì?" Sở Phóng gõ một chữ cuối cùng trên bàn phím, anh cảm thấy hơi khó hiểu.

"Chỉ cần cậu tới là được rồi." Khương Hạo Dịch lại uống một ngụm rượu ở trong ly, giọng nói có vẻ thần bí.

Nhưng Sở Phóng chỉ cảm thấy bây giờ đầu óc của đối phương không tỉnh táo, thần kinh lại có vấn đề nghiêm trọng.

Nửa tiếng sau.

Sở Phóng đã đứng ở trước cửa, anh cảm thấy có lẽ thần kinh của mình cũng đã xảy ra một chút vấn đề gì đó.

Đến gần nửa đêm, chính là thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày tại quán bar, người người ra ra vào vào rất nhiều, ngoài cửa lại càng hò hét ầm ỉ.

Lúc Sở Phóng ra ngoài, anh cũng không thay quần áo, anh vẫn mặc chiếc áo phông trắng đơn giản, phối hợp với chiếc quần thể thao rộng màu xám, nhưng khuôn mặt ưa nhìn của anh cũng đủ thu hút tất cả ánh mắt chú ý của mọi người.

Sở Phóng có ngũ quan tinh xảo, dưới ánh đèn mờ ảo mông lung lại càng khiến anh trở nên đẹp trai, tuấn tú hơn.

Nhưng bây giờ biểu cảm của Sở Phóng trông có vẻ không được tốt cho lắm.

Khuôn mặt u ám, đuôi mắt hơi rũ xuống, trông có vẻ uể oải, thỉnh thoảng Sở Phóng còn ngẩng đầu lên nhìn xung quanh một chút bằng ánh mắt vô cùng lạnh nhạt.

Nhưng những người quen thuộc với Sở Phóng đều biết rằng biểu cảm hiện tại của Sở Phóng chính là trạng thái bình thường nhất của anh.

Sở Phóng lướt điện thoại hai lần, cuối cùng anh cũng gọi cho Khương Hạo Dịch, không cho đối phương có cơ hội nói chuyện, anh trực tiếp mở miệng nói: "Tôi đang ở trước cửa của Zero."

"He he." Khương Hạo Dịch đột nhiên nở một nụ cười không thể giải thích được, "Cậu... Cậu đứng ở cửa, chờ tôi một chút. Tôi lập tức, đi ra ngoài."

Khương Hạo Dịch lắp ba lắp bắp, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát.

Cậu cũng không để cho Sở Phóng đợi lâu, ngay sau đó một bóng người lảo đảo lập tức bước ra khỏi quán bar.

Khương Hạo Dịch cao ráo, vẻ ngoài vô cùng đẹp trai, nhưng phong cách của cậu lại hoàn toàn khác với Sở Phóng, lúc cậu vừa bước ra đã thu hút tầm mắt chú ý của một số người.

Khương Hạo Dịch đứng ở trước cửa, tìm kiếm trái phải một lúc lâu, cuối cùng cậu cũng chuyển ánh mắt về phía Sở Phóng.

Ngay sau đó, đôi mắt của Khương Hạo Dịch lập tức sáng lên, cậu nhanh chóng bước tới bên cạnh Sở Phóng, khoác một tay lên vai Sở Phóng, nghiêng người nói nhỏ vào tai anh với dáng vẻ thần bí, "Tôi ... Hôm nay tôi phát hiện ra một chuyện."

Sở Phóng nhướng mày, "Chuyện gì?"

Lần trước bạn gái bảo bối của Khương Hạo Dịch đã nɠɵạı ŧìиɧ, hơn nữa còn chạy theo người khác. Nhưng Sở Phóng cũng chưa thấy Khương Hạo Dịch uống nhiều như vậy.

Khương Hạo Dịch nhếch miệng hai lần, rồi lại lắc đầu, vừa cười ngốc, vừa trả lời: "Không thể nói cho cậu biết."