Chương 8: Song Sắc Tam Văn Trụ

Nghe Thất Nhục Kim nói vậy, những tiểu Phạt ánh mắt giờ đây đều mang theo một tia khâm phục, miệng bàn tán sôi nổi với nhau:

“Không hổ là Tâm Ma Chi Tổ, vì suy nghĩ đại cục mà hi sinh thân mình.”

“Đúng vậy, đúng vậy, mặc dù đã làm thế giới này bị chia cắt nhưng ta hâm mộ nhất là sức mạnh ấy.”

“Ta cũng muốn trở thành như vậy, để khi đó tất cả mọi sinh vật tại đây đều phải nhớ ơn ta.”

...

Thất Kỳ nghe nói vậy cũng cảm thấy gật gù khâm phục. Hắn vốn đã trải qua bao sự chông gai rồi, đột nhiên trong lòng hắn nảy lên một hạt mầm suy đoán:

“Không đúng, Tâm Ma Chi Tổ chắc chắn không phải kẻ lương thiện nhưng vì sao lại được coi là chúa cứu thế, con đom đóm kia lại có lai lịch gì mà có thể thần kì như vậy? Giao dịch xong thì Tâm Ma Chi Tổ đi đâu?”



Rất nhiều suy đoán mà chính hắn cũng không hề nghĩ đến dần xuất hiện nhưng rồi cũng bỏ lại sau đầu bởi đây cũng có thể chỉ là một câu chuyện.

Còn Kim lão sư vẫn miệt mài giới thiệu nơi đây.

Song Sắc Tam Văn Trụ là những cột đá cao hình lăng trụ tam giác đều, là một báu vật giúp cho Phạt ma lớn mạnh.

Một mặt của trụ ghi Nhiệm Vụ Bảng có khắc lên trêи đó những cấp độ nhiệm vụ mà Thiên Đạo đề ra để Phạt nhận nhiệm vụ. Một mặt khác ghi Vạn Cổ lại khắc tên của những kẻ đã từng và đang đạt sức mạnh tối cao trêи vị diện này.

Trêи vị trí cao nhất có khắc: “Đăng Uyên - Tâm Ma Chi Tổ” sáng lấp lánh, là nhân vật mà mọi Phạt ma hướng đến và lấy làm tự hào mỗi khi đối mặt với Thiện.

Các Phạt hay Thiện đạt tốc độ tu luyện nhanh nhất, tiềm lực nhất xuất hiện ở mặt phẳng bia còn lại thì có cơ hội rất lớn sẽ lưu tên trêи phần Vạn Cổ.

Bảng này tên Đồng Kiêu.

Những kẻ có tên ghi trêи bảng này đều sẽ được tộc đó hết sức bồi dưỡng.

Như bao ngày khác, xung quanh các trụ đều đông đúc Phạt hoặc Thiện đến nhận nhiệm vụ cũng như xem tin tức hay trao đổi. Cũng vì điều này đã khiến những nơi có trụ sẽ trở thành một mảnh đất đông đúc và đắt khách.

Tại trêи Phạt Hồn Giới cũng chỉ có chín trụ này mà thôi, các Hồn châu đều có một trụ cho riêng mình và chính giữa Tụ Hồn Nguyên cũng có cắm một chiếc.

“Được rồi, giờ các ngươi đã hiểu đại khái nơi này, bình thường thì hôm nay sẽ rất đông nhưng vì chọn nay là ngày kiểm tra tiềm lực cho các ngươi nên mới được nhường ra một buổi sáng.”

Nhìn bọn nhóc háo hức và kϊƈɦ động, Kim lão sư chèn lên câu nói gây áp lực cho chúng:

“Bây giờ phía trước chính là một hồ nước. Như các ngươi đã biết đó chính là Vong Thuỷ, thứ cực kì có hại cho Phạt Ma chúng ta nhưng chỉ cần không chạm trực tiếp thì sẽ không có việc gì.”

Dường như cảm thấy sự sợ hãi tột độ của đám trẻ, Thất Nhục Kim gật đầu.

Chợt những tiếng nói chuyện to nhỏ với nhau của đám nhóc làm mặt hắn vốn dĩ đã màu đen lại đen thêm:

“Chẳng nhẽ bắt chúng ta đi trêи đó.”

“Ngươi điên à, Kim lão chắc không làm vậy đâu.”

“Hay là bắt chúng ta hiến tế hay gì khác...”

“Thế thì chết ta rồi, thế giờ phải gọi là Kim đầu sỏ”

...

Vì chưa có kinh nghiệm hay suy nghĩ nhiều nên đám tiểu Phạt vẫn cảm thấy có khả năng như vậy dù cho hai lớp trước đó đều không có tiểu Phạt nào thiệt mạng.

Thất Kỳ rất im lặng. Hắn không tham gia vào những lời đối thoại giữa các Phạt Ma khác mà ánh mắt hướng về phía dòng nước huyền ảo. Không biết vì sao hắn lại cảm thấy thứ này thân thuộc với hắn đến vậy mặc dù đây chỉ là lần đầu hắn thấy.

Theo câu chuyện về Tâm Ma Chi Tổ, kẻ đạt tới cảnh giới tâm và niệm hợp nhất hay còn gọi là Tâm Ma thì mới có thể nếm thử sử dụng hay chạm vào chúng, nhưng cảnh giới đó hiện trong vị diện này mới chỉ xuất hiện một lần mà đến giờ vẫn được coi là truyền thuyết.

Thế hệ sau gọi hắn là Tâm Ma chi tổ. Nhưng sự tồn tại này chỉ xuất hiện trong một khoảng thời gian rất ngắn nên điều đó vẫn chỉ là sự phỏng đoán. Không ai biết hắn đã làm những gì, mạnh mẽ ra sao, …nhưng những câu chuyện về hắn vẫn cứ truyền từ năm này sang năm khác. Đây là một đoạn lịch sử khó thể phai mờ.

Sự xuất hiện của Tâm Ma đầu tiên và biến mất đã làm vị diện thu nhỏ lại rất nhiều so với thời kì đó. Tâm ma phá không mà đi, vị diện từ đó bị thiếu thốn năng lượng trầm trọng, và đến hiện nay mới có dấu hiệu phục hồi nhưng loại nước này vẫn không được giải quyết.

Nếu muốn sống, cấm động vào nước – câu nói này ở nơi đây là chính xác.

Thất Kỳ nhìn cũng muốn chạm vào. Khi nhìn gần, mặt nước đôi khi có nổi lên bọt khí, những đốm sáng nhạt đua nhau bay lên rồi chợp tắt. Hắn định vuốt ve dòng nước ấy nhưng nghe theo lời nói của Kim lão sư cũng chỉ đành biết thở dài. Từ cạnh eo lôi ra một ít tạp Linh cùng hạ Linh bỏ vào miệng rồi từ từ hấp thụ. Hắn lấy hồn lực của mình tạo ra một khoảng trống nhỏ trong hồn lực màu đen để làm chỗ chứa đựng đồ vật, cho vào đó những vật phẩm thiết yếu của mình.

“Không biết các Phạt khác đựng đồ kiểu gì nữa, …” Thất Kỳ trầm lặng nghĩ rồi nhìn vào một ít hạ linh còn sót lại.

Linh giúp cho Phạt và Thiện lớn mạnh, là thứ mà vị diện này nhận được từ thế giới mà nó đang hợp tác (quan hệ cộng sinh). Công dụng của nó cũng giống như các linh thạch của thế giới khác, được dùng cho việc tu luyện và nâng cao thực lực. Để nhận lại được linh, cần phải chém gϊếŧ các hồn thú mạnh mẽ, cách nhẹ nhàng hơn chút là làm nhiệm vụ quấy nhiễu sinh bất kì ở thế giới khác. Hai điều trên hắn vẫn không thể nào làm được.

Chút Linh này là hắn vất vả dùng miệng lưỡi nói với các tiểu Phạt khác. Hắn cũng không ngờ rằng trí tuệ bọn Tiểu Phạt này cũng không cao lắm, hắn chỉ nói cầm hộ, đôi khi là vay mượn là bọn chúng đã đưa cho hắn rồi. Và tất nhiên là hắn không hề nghĩ đến chuyện trả lại, bao giờ bọn chúng nhớ ra thì hắn cũng sẽ tìm cách chối bỏ.

Sau những ngày tháng học tập, hắn đã hiểu được cách tồn tại trên thế giới này. Thất Kỳ nghĩ: “Phạt Ma chủ yếu tu về Tà niệm nên hồn lực cùng niệm lực đều mang một màu đen tăm tối. Chủ yếu là thông qua sự đồng ý của hai Giới mới có thể xâm nhập vào linh hồn ở thế giới khác.”

Ngươi thử nghĩ xem, đang chuyên tâm tu luyện đến lúc quan trọng, không được phân tâm thì tự nhiên tại một góc của linh hồn vang lên tiếng “cúc cờ u …” thì có ai lại không giật mình chứ? Nhẹ thì bị tổn thương linh hồn, nặng thì tẩu hoả nhập ma và chết. Nhưng đối với bọn bị táo bón thì chuyện này lại có lợi. Vậy nên cần phải biết chọn cũng như sự may mắn là không thể thiếu.

“Thiện Tâm thì ngược lại, chuyên tu chính đạo nên sẽ có màu trắng tinh khiết xung quanh, lấy công việc giúp kẻ khác là chủ yếu. Đa số là đi phá đám công việc của Phạt Ma nên bên Phạt Hồn Giới mới ghét bọn họ như vậy. Còn ta lại có chấp niệm thì nên tu thế nào đây?”

“Ai! Đường trường sinh chưa rõ, đường bất tử vô lo, hiện giờ phải sống thì mới tính tiếp được.” Thất Kỳ thầm nhủ, vì hắn cũng chưa nghe qua kẻ nào đạt được một trong hai điều đó nên chuyện này hắn cũng không nghĩ đến nữa.

Nhưng sau đó hắn lại nghĩ đến thiên phú kiểm tra lần này của hắn sẽ thế nào. “Chắc là rất kém đi. Việc tài nguyên tu luyện bây giờ đều nhờ hết đám Tiểu Phạt khác vậy.” Ánh mắt hắn đưa về đám bạn trong lớp như nhìn những viên linh quý giá, miệng nở lên nụ cười: “Khặc khặc…”

Đám tiểu Phạt Ma đang ríu rít khóc với Kim lão sư dường như cảm nhận được điều gì đều đưa mắt nhìn về phía hắn. Thất Kỳ thấy vậy hơi giật mình, lúc này hắn chỉ muốn tát vào miệng mình một cái, trong lòng thầm nghĩ: “Chết tiệt, sao ta có thể cười ra như vậy, bọn này có nhĩ cẩu!” Đành vội mở miệng nói:

“Không cần để ý đến ta…”

Note: Viết mấy chương cuối map đầu nên mấy chương đầu ra hơi muộn :)) Mong các đạo hữu đăng kí nếu thấy hay và cmt nhiệt tình. Các vị nào thấy không hay thì chỉ xin nói nhẹ nhàng ạ. Thanks.