“Tôi biết rồi.” Trần Thi Vũ nói, “Đây là nguyên nhân các anh phải phân biệt giữa tử vong do thắt cổ và tử vong do treo cổ.”
Tôi gật đầu hài lòng. Gần đây Trần Thi Vũ đang điên cuồng bổ túc các kiến thức về pháp y, bởi vậy cô ấy cũng nhận thức được ít nhiều về phương pháp phán đoán, suy luận trong pháp y. Đặc biệt, sau khi trải qua quá trình phá giải vụ án xảy ra trên núi cao, cô ấy càng có sự lý giải trực quan về hiện tượng thi thể tử vong do phần cổ chịu lực dẫn đến ngạt thở.
Trong lĩnh vực pháp y, treo cổ và thắt cổ được phân biệt chủ yếu dựa vào hình thái dấu dây buộc hằn trên cổ nạn nhân. Tử vong do treo cổ dùng lực của chính bản thân tác động vào phần cổ nên rãnh treo quanh cổ đương nhiên có chỗ nông chỗ sâu, có một vết hằn chạy chếch quanh cổ, không khép kín, có đỉnh là vị trí nút buộc. Còn tử vong do thắt cổ là dùng lực cơ học bên ngoài tác động vào vùng cổ, vì cổ hình tròn nên lực tác động lên nó tương đối đồng đều, do đó rãnh treo cũng tương đối đồng đều, hơn nữa tuyệt đại đa số trường hợp rãnh treo do thắt cổ đều chồng chéo lên nhau. Tử vong do treo cổ thường là do tự sát, còn tử vong do thắt cổ phần lớn lại do bị sát hại.
“Rãnh treo trên cổ nạn nhân rất rộng, vết trợt da không rõ ràng. Điều đó chứng tỏ hung khí là sợi dây khá mềm, bản rộng.” Tôi nói, “Vì sao hung thủ không dùng loại dây vừa mảnh vừa cứng, dễ thắt cổ và khiến nạn nhân tử vong nhanh hơn?”
“Do hắn chưa kịp chuẩn bị hay do hắn chỉ đột nhiên nảy ý định gϊếŧ người?” Lâm Đào đưa ra phán đoán.
Tôi gật đầu tán đồng: “Chỉ có thể giải thích vậy thôi.”
Đối với thi thể nữ giới, các bác sĩ pháp y đều phải dùng tăm bông lấy mẫu dịch ở đầṳ ѵú, khoang miệng, hậu môn, âʍ đa͙σ. Sau đó chúng tôi tiến hành xét nghiệm vết tϊиɧ ɖϊ©h͙ khô trên mẫu lấy được.”
Kết quả khiến chúng tôi hết sức ngạc nhiên.
“Dương tính yếu sao?” Đại Bảo nói, “Có vết khô của tϊиɧ ŧяùиɠ này! Đây sẽ là bằng chứng có sức thuyết phục nhất!”
“Lạ thật! Bị ngâm nước suốt hai ngày sao vẫn có thể kiểm tra được vết khô tϊиɧ ŧяùиɠ nhỉ?” Trần Thi Vũ thắc mắc, “Mà loại tinh thể dương tính yếu đó có thể mang đi xét nghiệm ADN được không?”
Tôi cười đáp: “Tôi phải sửa lại lối suy nghĩ của cô về chuyện này mới được. Rất nhiều người, bao gồm cả các vị lãnh đạo đều ch rằng với một vài vụ án nào đó chắc chắn sẽ lấy được mẫu ADN và một vài vụ án khác chắc sẽ không thể lấy được mẫu ADN. Thực ra lối tư duy này hoàn toàn sai lầm. Có thể lấy được ADN hay không hoàn toàn là vấn đề mang tính xác suất, chứ không phải vấn đề mang tính tất yếu. Ví dụ một vụ án cưỡиɠ ɖâʍ, thi thể còn mới, điều kiện môi trường khô hanh, vậy thì xác suất lấy được ADN là rất lớn, nhưng thế cũng không có nghĩa là chắc chắn sẽ lấy được, bởi nó còn chịu ảnh hưởng của rất nhiều nhân tố khác, ví dụ vụ án xảy ra ở Vân Thái, khi đó cô chưa đến, vụ án đó rơi vào trường hợp này. Lấy một ví dụ khác, một vụ án thắt cổ, hiện trường còn sót lại rất nhiều dây thừng, nhiều người cho rằng đám dây thừng đó chẳng thể gọi là vật chứng, nhưng chúng ta vẫn có thể tìm thấy ADN của hung thủ rơi rớt trên dây thừng với xác suất rất nhỏ. Vì vậy chúng ta cần tiến hành việc lấy mẫu sinh vật mang đi xét nghiệm một cách vô cùng tỉ mẩn, ngay cả việc chúng ta nghĩ không thể xảy ra thì chúng ta vẫn phải thử, bởi biết đâu lại phát hiện thấy manh mối nào đó. Với cỗ thi thể chết trong nước này cũng vậy, nếu chúng ta không thử thì làm sao phát hiện xét nghiệm tϊиɧ ɖϊ©h͙ lại cho kết quả dương tính. Đây cũng là việc có xác suất rất nhỏ.”
“Vậy nhiều vụ án được phá giải là do tình cờ thôi sao?” Trần Thi Vũ lại nghiêng đầu, nom mặt tràn đầy vẻ ngây thơ.
Tôi gật đầu nói: “Tôi từng nói rất nhiều vụ án phá giải được là do tình cờ, nhưng nếu không giữ thái độ nghiêm túc và thận trọng khi làm việc, thì sẽ không có bất kỳ sự tình cờ nào hết.”
“Xem ra chúng ta phải mang cả qυầи ɭóŧ của nạn nhâ đến phòng xét nghiệm ADN.” Trưởng khoa Hồ nói.
Tôi gật đầu tán đồng: “Thành bại đôi khi chỉ nhờ một động tác nhỏ mà thôi.”
“Tuy có tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhưng dấu vết xâm hại tìиɧ ɖu͙© lại không rõ ràng.” Đại Bảo nói, “Y phục của nạn nhân rất chỉnh tề, hơn nữa vùиɠ ҡíи cũng không hề bị tổn thương.”
“Quần áo chỉnh tề, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© không bị tổn thương đâu thể hiện được nạn nhân không bị xâm hại tìиɧ ɖu͙©?” Tôi nói, “Có thể sau khi bị xâm hại, nạn nhân tự mình mặc quần áo xong xuôi, rồi mới bị hung thủ ra tay sát hại, cũng có thể hung thủ sát hại nạn nhân xong, rồi mặc quần áo chỉnh tề cho cô ta. Có tổn thương thì chắc chắn là bị cưỡng bức, nhưng không có tổn thương đâu thể hiện nạn nhân tự nguyện? Dẫu sao đã có manh mối rồi thì chúng ta phải tiếp tục điều tra sâu hơn.”
Đại Bảo gật đầu, công tác khám nghiệm tử thi tiếp tục được tiến hành.
Tuy hung khí là công cụ không thuận tay hung thủ, nhưng sức mạnh của hung thủ lại rất lớn.
Chúng tôi giải phẫu da cổ của nạn nhân, phát hiện cơ cổ bị xuất huyết với vùng diện tích khá lớn. Điều này thể hiện hung thủ ra tay rất tàn độc, cũng thể hiện rằng hung khí không sắc bén khiến nạn nhân phải trải qua quá trình rất dài kể từ khi bị ngạt thở cho đến khi tử vong.
“Nạn nhân phải trải qua quá trình rất đau đớn mới chết được.” Tôi nói mà lòng đầy thương xót.
“Xương lưỡi, sụn giáp trạng, sụn nhẫn đều bị gãy.” Đại Bảo dùng kẹp cầm máu phục dựng lại cổ họng đã bị biến dạng vỡ vụn của nạn nhân.
Tôi lắc đầu, lấy dao cắt óng khí quản và thực quản rồi nói: “Trong khí quản và thực quản của nạn nhân không có dị vật trong nước, không có dịch gây đuối nước, cũng không có bọt khí do sặc nước. Điều đó chứng tỏ nạn nhân bị vứt xác xuống hồ sau khi đã tử vong. Khi chìm xuống nước, cô ta đã không còn hoạt động hô hấp.”
“Trong dạ dày nạn nhân không có dịch gây đuối nước.” Đại Bảo mở dạ dày của người chết rồi nói, “Hình thái thức ăn không còn hoàn chỉnh, thức ăn đã vào tá tràng và ruột non, có lẽ nạn nhân tử vong sau khi ăn bữa cuối chừng ba đến bốn tiếng đồng hồ.”
“Khớp tay chân của nạn nhân có lác đác vài vết thương do bị trói hoặc do kháng cự.” Tôi chỉ vào một vài vết xuất huyết dưới da dạng dải ở các khớp, rồi nói tiếp, “Tuy có phản kháng nhưng hành động phản kháng không rõ ràng, điều đó chứng tỏ thể lực giữa nạn nhân và hung thủ chênh lệch rất lớn.”
“Giải phẫu tử thi xong rồi, mọi người cảm thấy tính chất vụ án này đại khái là gì?” Trưởng khoa Hồ hỏi.
Tôi lắc đầu nói: “Cũng khó nói lắm! Thoạt trông có vẻ hung thủ không có âm mưu gϊếŧ người và vụ án này cũng không giống gϊếŧ người để báo thù. Nhưng các hiện tượng cho thấy tồn tại dấu vết cưỡng bức và cướp đoạt tài sản, bởi vậy đến thời điểm hiện tại chưa thể phán đoán đây là vụ án gϊếŧ người cướp của, cưỡng bức rồi gϊếŧ người xóa dấu vết hay gϊếŧ người do tức giận bộc phát, hoặc cũng có thể cả ba nhân tố trên đều tồn tại.”
“Hung thủ đã vứt xác nạn nhân thì rất có khả năng hắn quen biết nạn nhân, bởi vậy trước hết chúng ta phải điều tra lai lịch của thi thể.” Lâm Đào nói.
Tôi gật đầu: “Chúng ta báo cáo lại tình hình khái quát với tổ chuyên án, hôm nay là ngày cuối tuần, chúng ta nghỉ sớm thôi. Đại Bảo, cậu cũng về nhà nghĩ cách làm thế nào dỗ dành vợ cậu. Tám giờ tối gặp nhau tại phòng họp của tổ chuyên án nhé!”
“Bạn gái cũ chứ!” Trần Thi Vũ vẫn cố tình đai lại.
Tôi quyết định cho mọi người nghỉ buổi chiều vì không muốn lỡ hẹn với Linh Đan. Khi tôi tìm thấy vợ ở cửa hàng bán đồ sơ sinh thì phát hiện vợ sắp cưới của Đại Bảo đang đi cùng cô ấy.
Vợ sắp cưới của Đại Bảo đã thay váy cưới, tẩy sạch lớp phấn son trên mặt, khoác tay Linh Đan thong dong ngắm cảnh phố phường. Vì sợ cô ấy ngượng nên tôi không hề nhắc đến chuyện của Đại Bảo, chỉ lẳng lặng đi theo hai người họ và giúp họ xách đồ.
Sau khi đi được một tiếng, chúng tôi đến một cửa hàng quần áo dành cho trẻ sơ sinh, tôi chợt để ý đến mấy ma nơ canh mặc quần áo trẻ em dựng ngay trước cửa. Bốn ma nơ canh bằng cao su này có tạo hình giống y như nhau, hai tay giơ cao lên trời làm động tác nhảy lên không trung. Vì hai chân được thiết kế co về phía sau nên ma nơ canh phải tựa vào một thanh sắt mới đứng vững trên mặt đất.
Tôi đi quanh ma nơ canh mấy vòng và ngồi xuống bên chúng một lúc lâu, rồi cảm thấy một tia sáng lóe lên trong đầu.
Tôi phấn khích đứng bật dậy, trả túi đồ lại cho Linh Đan, rồi bảo với cô ấy: “Lát nữa em và chị Bảo gọi taxi về nhà nhé! Anh phải đi đây!”
“Sao đàn ông các anh toàn như vậy?” Vợ sắp cưới của Đại Bảo nói với giọng phẫn nộ.
Linh Đan chống tay vào eo, vỗ nhẹ lưng vợ sắp cưới của Đại Bảo, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu! Vì công việc mà! Chúng ta phải ủng hộ họ chứ!”
Tôi mỉm cười nhìn Linh Đan với tất cả lòng cảm kích rồi quay người chạy mất.
Khi nhận được điện thoại của tôi, Đại Bảo và Lâm Đào đã đến tổ chuyên án trước. Theo lời kể của Lâm Đào qua điện thoại, tôi biết tổ chuyên án triệu tập cuộc họp sớm hơn dự định. Đã triệu tập sớm hơn dự định thì ắt phải có nguyên nhân đặc biệt, lòng thấp thỏm bất an, tôi chạy xe như điên đến Phòng Cảnh sát thành phố.
Khi tôi đẩy cửa phòng họp của tổ chuyên án bước vào mới biết vụ án quả thực đã có tiến triển mang tính đột phá, hơn nữa tiến triển này lại là cú ra đòn quyết định trong công tác điều tra bước đột phá có được do xét nghiệm ADN.
“Chúng tôi lấy được ADN trong quần và trong âʍ đa͙σ của nạn nhân rồi mang đi xét nghiệm.” Trịnh Hồng là bác sĩ phòng xét nghiệm mới được chọn vào Sở Cảnh sát chưa được bao lâu đã đảm nhiệm chức vị chủ nhiệm Phòng xét nghiệm ADN của Sở, lần này cô cũng tham gia vào công tác xét nghiệm và so sánh ADN, cô nói tiếp: “Sau khi so sánh tϊиɧ ɖϊ©h͙ lấy từ hai nơi, chúng tôi xác định đây là ADN hỗn hợp.”
ADN hỗn hợp chứng tỏ tϊиɧ ɖϊ©h͙ này không phải của một người.
“Hai người sao? Cưỡиɠ ɖâʍ tập thể ư?” Tôi bật hỏi, “Manh mối mới khiến ta có cảm giác đây là vụ án cưỡng bức rồi gϊếŧ người hơn rồi đấy!”
Bác sĩ Trịnh tiếp lời: “Sau đó chúng tôi đã mang mẫu ADN của hai người này vào kho chứa ADN của những người từng có tiền án tiền sự và tiến hành so sánh, kết quả thật bất ngờ, chúng tôi phát hiện ADN của một trong hai người trùng khớp với ADN của một người có tiền án.”
Kết quả kiểm nghiệm ADN là đòn quyết định, nó trực tiếp hơn nhiều so với những suy đoán ngược xuôi của các bác sĩ pháp y chúng tôi tại hiện trường, bởi vì nó chỉ ra đích danh nghi phạm.
“Căn cứ vào kết quả so sánh trong phòng xét nghiệm ADN, chúng tôi đã xác định được lai lịch của người có tiền án đó.” Một viên cảnh sát điều tra tiếp lời bác sĩ Trịnh, “Anh ta tên là Phòng Tam Thủy, từng học khoa Mỹ thuật của trường Đại học Long Phiên, hơn nữa còn là sinh viên tài năng. Khi đang học đại học năm thứ nhất, anh ta đánh nhau và làm đối phương bị thương nhưng không có tiền bồi thường nên phải ngồi tù ba năm, sự nghiệp học hành cũng đóng cửa từ đó. Bố anh ta sớm qua đời, mẹ làm ruộng, sau khi con trai ngồi tù, bà ta rất ít liên hệ với anh ta. Căn cứ theo ghi chép trên hệ thống thì anh ta có tiền sử bị lực lượng an ninh khu vực bắt giam mười lần vì tội ẩu đả.”
“Đúng là dân lưu manh thứ thiệt.” Tôi cười, “Khả năng anh ta là nghi phạm lại càng tăng rồi. Thường ngày anh ta chỉ chơi bời lêu lổng thôi sao?”
“Không! Anh ta mở một tiệm xăm mình, anh ta là thợ xăm.” Viên cảnh sát điều tra đáp.
Tôi chợt nhớ đến hình xăm con bướm 3D ở phần eo của nạn nhân bèn nói: “Chẳng lẽ là người quen gây án sao? Mức độ tình nghi lại tăng thêm một bậc nữa!”
“Vậy bước tiếp theo nên làm gì?” Lâm Đào nói.
“Tôi đã cử người đi bắt hắn, có lẽ giờ đã bắt được rồi.” Điều tra viên nói.
“Vậy chúng ta chỉ cần ngồi đây đợi kết quả thôi.” Tôi nói.
“À đúng rồi, các cậu vội vàng đến phòng họp trước cả khi chúng tôi gọi điện thông báo, các cậu phát hiện thấy điều gì mới rồi sao?” Trưởng phòng Cảnh sát Trần Trương Hồng hỏi tôi.
Tôi lắc đầu: “Đã có bước tiến triển đột phá thế này thì những phân tích mang tính khả năng của tôi không còn mấy tác dụng nữa.”
Tôi vừa dứt lời thì dưới tầng vọng lại những âm thanh ồn ào, tôi đứng dậy thò đầu ra nhìn thì thấy hai cảnh sát dân sự đang dẫn một người đàn ông bước vào phòng hỏi cung ở ngay sát vách phòng họp của tổ chuyên án.
“Mở ống kính camera ra! Chúng ta ngồi đây giám sát quá trình thẩm vấn được rồi!” Trưởng phòng Trần nói.
“Sao các anh bắt tôi?” Người đàn ông bị bắt xăm hình khắp mình mẩy, tôi nghĩ đó hẳn là Phòng Tam Thủy.
“Trong lòng anh rõ hơn ai hết.” Viên cảnh sát đáp mang tính thăm dò.
“Tôi chẳng biết quái gì hết! Lâu rồi tôi không đánh nhau, tôi đã hứa với bạn gái tôi rồi!”
“Bạn gái anh tên là gì?” Viên cảnh sát điều tra hỏi.
“Nghê Diệu Diệu!” Phòng Tam Thủy giãy giụa một hồi, “Các anh có thể bỏ còng tay ra không? Tôi phải kiếm cơm nhờ đôi tay này đấy!”
“Anh biết người này không?” Viên cảnh sát điều tra điều tra đi thẳng vào vấn đề, giơ ảnh chụp phần eo có hình xăm và ảnh chụp khuôn mặt của nạn nhân ra.
Phòng Tam Thủy đột nhiên ngừng giãy giụa, anh ta nhìn chằm chằm vào bức ảnh. Mãi hồi sau anh ta nhảy dựng lên khỏi ghế thẩm vấn như phát điên, rồi hét thật to: “Cô ấy làm sao rồi? Các anh đã làm gì cô ấy rồi?”
Khi nước mắt Phòng Tam Thủy tuôn xối xả, lòng tôi bắt đầu hoài nghi quan điểm lúc trước của tổ chuyên án. Biểu cảm này không thể giả vờ được! Thế là não tôi bắt đầu chuyển động nhanh như chớp, đồng thời phân tích, sắp xếp luồng tư duy bước tiếp theo.
“Khoảng sáu giờ tối ngày mùng 6, Diệu Diệu đến tìm tôi, tuy chúng tôi mới yêu nhau chưa đầy một năm nhưng cả hai đã quyết định tiến tới hôn nhân.” Phòng Tam Thủy nói, “Tối đó chúng tôi ăn cơm cùng nhau.”
“Ăn những gì?”
“Tôi nấu mấy món như trứng xào cà chua, sườn, hình như còn có cả thịt thái sợi xào mộc nhĩ.” Phòng Tam Thủy cúi đầu nên máy camera không ghi lại được vẻ mặt của anh ta.
Tôi giở sổ ghi chép các thông tin khám nghiệm tử hti, thức ăn trong dạ dày nạn nhân giống như những gì anh ta vừa kể.
“Ăn cơm xong thì chúng tôi làm việc kia.”Trước đây Phòng Tam Thủy thường xuyên ra vào đồn cảnh sát nên anh ta nhanh chóng biết vì sao cảnh sát lại đến tìm mình, “Sau đó tôi chơi game, cô ấy nói muốn về nhà, tôi bảo cô ấy tự bắt taxi về.”
“Khi ấy mấy giờ?”
“Tám giờ.”
“Sao anh nhớ rõ mốc thời gian thế?”
“Vì tám giờ tối hôm đó có hoạt động hội nhóm trong game. Khi vừa bắt đầu hoạt động hội nhóm thì cô ấy nói muốn về sớm cho kịp tàu, cô ấy muốn về nhà sớm để nghỉ ngơi, tôi nói cô ấy gọi taxi mà về.”
Viên cảnh sát điều tra thuộc đội giám sát mạng liền quay người rời khỏi phòng thẩm vấn.
“Nghê Diệu Diệu làm gì? Trước đây có gây thù chuốc oán với ai không?” Viên cảnh sát lại hỏi.
“Không! Cô ấy sống rất nội tâm, ít giao thiệp với người khác.” Phòng Tam Thủy đáp, “Nói gì đến có người thù ghét. Cô ấy là quản lý phụ trách kỹ thuật của Công ty Công nghệ Hưng Hóa.”
“Ô, một công ty quản lý cao cấp của tập đoàn nước ngoài lại yêu một tên ma cà bông. Một chuyện tình thật bi tráng!” Rõ ràng Đại Bảo không tin vào lời khai của người đàn ông trước mặt nên giọng nói cũng mang vẻ giễu cợt.
“Bi tráng đến đâu cũng không bi tráng bằng chuyện tình của anh!” Trần Thi Vũ đá xéo.
“Chúng tôi quen nhau qua game
Thế giới ma thú, tình cảm của chúng tôi rất tốt đẹp.” Phòng Tam Thủy nói.
“Cô ấy mất tích hai, ba ngày mà anh không đi tìm sao?” Viên cảnh sát điều tra hỏi.
Phòng Tam Thủy nói: “Diệu Diệu không cho tôi tự tiện gọi điện thoại cho cô ấy, vì cô ấy thường xuyên phải làm thêm, cô ấy nói khi nào có thời gian sẽ chủ động gọi điện cho tôi. Vả lại trước khi rời khỏi nhà tôi, cô ấy còn nói mình sắp phải đi công tác một tuần.”
“Vậy trong hai ngày gần đây anh đã làm gì?”
“Ban ngày tôi coi tiệm xăm, tối thì chơi game
Thế giới ma thú.” Phòng Tam Thủy đáp.
“Chẳng phải hai người quen nhau qua game sao? Anh không nhìn thấy cô ấy trong game mà không thấy lạ sao?”
“Lâu rồi cô ấy không chơi nữa.”
“Công ty của Nghê Diệu Diệu cũng không báo cảnh sát về việc nhân viên công ty của họ mất tích sao?” Tôi hỏi.
Viên cảnh sát điều tra đáp: “Chúng tôi vừa mới tìm hiểu tình hình thì được biết lần này Nghê Diệu Diệu được công ty cử đi công tác đột xuất ở Vân Thái để kiểm tra chỉ tiêu kỹ thuật. Tổng công ty cứ ngỡ cô ta đã đi công tác, trong khi công ty chi nhánh lại không biết cô ấy sẽ đến. Bởi vậy không ai báo cảnh sát cô ta đã mất tích.”
“Chúng tôi đã kiểm tra hoạt động thuê room trên mạng của Phòng Tam Thủy. Bảy rưỡi tối ngày mùng 6 tháng 6, anh ta liên tục online trên mạng và chơi game liền một mạch đến mười hai giờ đêm.” Viên cảnh sát điều tra tổ giám sát mạng đã trở về phòng họp chợt lên tiếng.
“Anh ta không có thời gian gây án.” Tôi nói, “Căn cứ vào lời khai của Phòng Tam Thủy về bữa tối thì có lẽ nạn nhân đã tử vong vào khoảng thời gian từ tám giờ đến mười giờ tối cùng ngày.”