Chương 30: Vụ án thứ 7 - Đóa hoa đêm lửa (4)

“Cái gì?” Tôi kinh ngạc. “Hai vụ án này làm sao lại giao cắt với nhau được? Một vụ án phóng hỏa gϊếŧ người bình thường làm sao lại có thể liên quan đến chuyên án Ba Sáu?”

“Thoạt đầu chúng tôi cũng thấy rất khó hiểu, sau đó, về cơ bản đã hiểu ra.” Điều tra viên phụ trách nói. “Sau khi điều tra về các hoạt động của Đổng Kỳ Phong gần đây, có một số phát hiện.”

Anh ta giở sổ ghi chép, sắp xếp lại một chốc rồi nói: “Đổng Kỳ Phong kết hôn đã một năm, vẫn chưa có con, cô ấy có rủ chồng đến bệnh viện khám xem thế nào nhưng anh chồng lại cho rằng vợ coi thường mình, sau một trận cãi vã kịch liệt, đã bỏ nhà đi.”

Tôi sực nghĩ mình kết hôn cũng đã nửa năm rồi, mẹ vợ vốn là trưởng khoa phụ sản, lúc nào cũng lo lắng vì bụng của Linh Đan mãi vẫn không có gì thay đổi, gần đây đã yêu cầu tôi đến khoa sản của bà khám thử xem sao. Tôi thì không né tránh nhưng vì bận việc nên cứ phải lần lữa mãi. Chắc xong mấy vụ án này phải sắp xếp thời gian đến bệnh viện xem sao. Tôi không nghi ngờ mình có bệnh gì, mà chỉ muốn mẹ vợ được yên tâm.

Điều tra viên nói tiếp: “Theo điều tra, chồng của Đổng Kỳ Phong là con nhà nông dân, sau khi tốt nghiệp đại học thì làm nhân viên trong một doanh nghiệp ở Long Phiên. Có lẽ do khoảng cách thu nhập và vị thế nên anh ta luôn cảm thấy tự ti. Một tuần trước, sau khi bỏ đi khỏi nhà, anh ta cũng xin công ty cho nghỉ phép, quay về quê nhà Hà Nam giúp cha mẹ công việc nhà nông, không có mối quan hệ khả nghi nào với người khác, đã hoàn toàn loại trừ khả năng anh ta gây án. Còn về phần Đổng Kỳ Phong mấy hôm nay rất không vui, tối nào cũng đều đặn nhắn tin cho chồng, ban đầu là trách móc, sau đó là khẩn cầu, nhưng anh chồng chẳng hề nhắn lại một tin nào cho cô ấy. Buổi tối hôm vụ việc xảy ra, tức là tối ngày 4 tháng Tám, sau khi hết giờ làm, Đổng Kỳ Phong một mình đến thẳng quán bar 42° ở trung tâm thành phố uống rượu. Nhưng trong camera đã hiển thị, khoảng 8 giờ tối, cô ấy đã cùng với một người đàn ông rời khỏi quán bar.”

“Người đàn ông đó là Trình Tiểu Lương?” Tôi hỏi.

Điều tra viên gật đầu, nói: “Sau khi điều tra các khách quen và nhân viên phục vụ trong quán bar, biết được Trình Tiểu Lương thường đến quán bar này tán gái, sau đó dẫn các cô gái ra ngoài, lên xe uống rượu vang, sau đó hành sự luôn trên xe.”

“Hành sự gì trên xe cơ?” Đại Bảo ngơ ngác.

Mọi người cùng trợn mắt lườm anh ta.

“Hay nói cách khác, Đổng Kỳ Phong và Trình Tiểu Lương đã quan hệ tìиɧ ɖu͙© ngay sau đó. Rồi Trình Tiểu Lương đưa cô ấy về đến cổng khu chung cư?” Tôi nhớ ra Đại Bảo đã nói, trong dữ liệu camera giám sát thấy một chiếc Audi TT đưa nạn nhân về, còn bên cạnh hiện trường nơi Trình Tiểu Lương bị sát hại cũng có một chiếc xe Audi TT đỗ lại.

Điều tra viên gật đầu.

“Tôi nghĩ rằng manh mối này không có nhiều giá trị.” Tôi nói. “Trước tiên, căn cứ vào dữ liệu camera, có thể loại trừ khả năng Trình Tiểu Lương sát hại Đổng Kỳ Phong. Sau đó, có thể loại trừ hung thủ sát hại Trình Tiểu Lương và Đổng Kỳ Phong là cùng một người. Bởi vì Trình Tiểu Lương bị sát hại vào khoảng 11 giờ, Đổng Kỳ Phong cũng bị gϊếŧ vào khoảng thời gian đó, đến 11 giờ 30 phút thì có hỏa hoạn. Khoảng cách giữa hai nơi khá xa, hung thủ không thể nào đồng thời sát hại cả hai người được. Hơn nữa, Trình Tiểu Lương còn bị mổ bụng, việc này cần có thời gian.”

“Nhưng liệu có phải một người thuê hai người lần lượt gϊếŧ Đổng và Trình hay không?” Điều tra viên hỏi.

Tôi lắc đầu, nói: “Lần này tôi đến đây, cũng mang theo một manh mối. Tôi cho rằng vụ án Đổng Kỳ Phong là do kẻ trộm bị phát hiện nên đổi hướng gϊếŧ người. Còn cái chết của Trình Tiểu Lương, tôi nhận định rằng có liên quan đến chuyên án Ba Sáu. Mà rõ ràng là hung thủ trong chuyên án Ba Sáu gϊếŧ người không phải vì tiền.”

“Vậy em cho rằng, sau khi hai nạn nhân xảy ra quan hệ tìиɧ ɖu͙© đều bị sát hại chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên?” Đại Bảo hỏi.

Tôi nói: “Tại sao lại không thể? Tất nhiên, vẫn phải tiếp tục điều tra các mối quan hệ xã hội của hai người, đặc biệt là quan hệ tình cảm giữa hai người họ.”

Đại Bảo nói: “Vậy tổ chuyên án có cần phải chia đôi không?”

Tôi gật đầu, nói: “Đúng vậy, hai nhóm đã điều tra hai vụ án, giữ liên lạc chặt chẽ với nhau. Sau khi Trình Tiểu Lương đưa Đổng Kỳ Phong về, còn có manh mối gì nữa không?”

“Không. Theo dõi camera giám sát, thấy anh ta đi thẳng đến trường học. Điều tra danh sách cuộc gọi, anh ta cũng không liên lạc với bất cứ ai.”

Chuyên án Ba Sáu vừa có thêm phát hiện lại một lần nữa rơi vào bế tắc. Tổ chuyên án chìm trong bầu không khí im lặng nặng nề.

*

“Đúng rồi, anh Đại Bảo, em còn điều này muốn hỏi anh.” Lâm Đào nói. “Em phán đoán lối vào của hung thủ sát hại Đổng Kỳ Phong là cửa sổ nhà vệ sinh, bên ngoài cửa sổ nhà vệ sinh có camera giám sát, các anh có nhìn thấy gì không?”

“Chẳng thấy gì cả.” Đại Bảo nói.

Lâm Đào lộ vẻ thất vọng.

Đại Bảo giở ra một tấm bản đồ, nói tiếp: “Nhưng khi khu chung cư bị mất điện, camera giám sát cũng dừng luôn, không ghi hình được.”

“Phải rồi!” Lâm Đào đập bàn đánh chát. “Vậy anh có suy nghĩ gì không?”

“Ờ… anh nghĩ thế này!” Đại Bảo đẩy gọng kính trên sống mũi, nói. “Đường điện ở khu chung cư là như sau: mỗi hộ đều có một cầu dao riêng, sau đó tập hợp đến cầu dao chung của từng đơn nguyên, cầu dao của các đơn nguyên tập hợp lại ở cầu dao của tòa nhà, cuối cùng mới tổng hợp lại ở cầu dao tổng phía sau phòng bảo vệ. Kết quả điều tra cho thấy, sau khi người của công ty điện lực đóng lại cầu dao tổng, toàn bộ khu chung cư lập tức có điện trở lại, ở đây tồn tại một vấn đề rất lớn.”

“Vấn đề gì?” Tôi sốt ruột trước cách nói năng rề rà của Đại Bảo.

“Nếu như một hộ nào đó bị chập mạch, vậy thì cầu dao của hộ đó sẽ nhảy trước, tiếp đó đến cầu dao của đơn nguyên, tiếp đó đến cầu dao của tòa nhà, cuối cùng mới đến cầu dao tổng của toàn bộ khu chung cư. Hay nói cách khác, khi công ty điện lực đóng cầu dao tổng của khu chung cư, thì cầu dao của đơn nguyên, của tòa nhà xảy ra chập mạch vẫn chưa được đẩy lên, như vậy thì không thể có điện được. Và như vậy, người sống trong tòa nhà đó và đơn nguyên đó sẽ phải tiếp tục gọi cho bảo vệ. Nhưng không, công ty điện lực vừa đóng cầu dao tổng, toàn bộ khu chung cư đều có điện trở lại, thế thì không thể là nhảy cầu dao do chập mạch được.”

Đại Bảo trình bày khá vòng vo, nhưng tôi hiểu: “Ý của anh là, đây không phải là nhảy cầu dao do chập mạch, mà có người cố tình cắt cầu dao của cả khu chung cư?”

Đại Bảo gật đầu: “Đúng vậy. Kết hợp với phát hiện của em về kệ đầu giường, anh nghĩ thế này: Có lẽ hung thủ đã sập cầu dao của cả khu chung cư, sau đó chui qua cửa sổ vào hiện trường rồi nấp ở đó trước khi công ty điện lực đóng cầu dao trở lại. Đợi đến khi nạn nhân ngủ say, hắn liền hành động, nào ngờ vừa mở kệ đầu giường, Đổng Kỳ Phong đã giật mình tỉnh giấc nên hắn đã đâm chết nạn nhân, sau đó khoắng sạch tiền bạc, đốt hiện trường rồi bỏ đi qua cổng chính. Đoạn đường từ cổng chính đến tường bao của khu chung cư đều khuất tầm camera giám sát, nếu hắn trèo tường tẩu thoát thì camera giám sát sẽ không thể quay lại được quá trình đào tẩu của hắn.”

“Vậy theo anh, hắn đã né được camera giám sát trong suốt quá trình hành động bởi vì hắn rất thông thạo khu chung cư này, hay chỉ là mèo mù vớ cá rán?” Tôi hỏi.

Đại Bảo nói: “Anh nghĩ là do hắn thông thạo tình hình, nếu không thì hắn đã trực tiếp chui cửa sổ vào nhà luôn rồi chứ không cần phải cắt cầu dao để tắt camera giám sát ngoài cửa sổ.”

“Có lý.” Tôi nói với phó giám đốc Trần. “Anh bác sĩ pháp y này bình thường thích mày mò mấy thứ kỳ quặc, hôm nay đã có đất dụng võ. Em nghĩ rằng bây giờ, các anh nên điều tra sàng lọc những người thông thạo hệ thống camera giám sát của khu chung cư. Đối tượng này có lẽ là người sống trong khu chung cư, hoặc công nhân thi công ở đây, điểm mấu chốt là đối tượng này thấp bé, gần đây đang túng quẫn.”

“Nhưng đối tượng thế này có lẽ không ít đâu.” Điều tra viên chính nói.

“Không ít cũng phải điều tra từng người một.” Phó giám đốc Trần nói. “Cuối cùng thì vụ án này cũng có chút manh mối, rõ ràng hơn hẳn chuyên án Ba Sáu, nếu phá được sẽ giảm bớt áp lực cho điều tra viên. Về phía đại học Long Phiên, lãnh đạo thành phố và lãnh đạo tỉnh đã bắt đầu gây sức ép cho chúng ta.”

“Đúng vậy, ai bảo nạn nhân lại là cậu ấm kia chứ.” Tôi nói. “Người như vậy tuy vô dụng với xã hội nhưng lại được các cấp lãnh đạo hết sức coi trọng.”

“Điện thoại của tôi bỗng réo lên ầm ĩ, trên màn hình hiện ra tên Lâm Đào. Tôi ngó trước nhìn sau, không hiểu cu cậu đã lẻn ra khỏi phòng họp từ bao giờ.

Tôi nghe điện thoại: “Cậu bỏ đi lúc nào thế?”

“Tớ nghe Đại Bảo nói là hung thủ cố tình cắt cầu dao nên chạy đi luôn, xem trên cầu dao có vết gì không.”

“Ý thức chứng cứ tốt đấy, vậy kết quả thế nào?”

“Kết quả là tìm thấy một dấu vân tay còn mới, có giá trị đối chiếu.” Lâm Đào nói. “Trước khi bước vào hiện trường, hung thủ đã đeo găng tay, nhưng khi cắt cầu dao hắn đã quên mất điều này.”

Tắt điện thoại, tôi nói với điều tra viên: “Đã có dấu vân tay làm căn cứ sàng lọc, vụ án này kiểu gì cũng phá được.”

Điều tra viên gật đầu cái rụp rồi rời khỏi phòng họp.

*

Khi điều tra viên lấy dấu vân tay của Triệu Bích Phong, hắn đã vùng ra khỏi tay điều tra viên bỏ chạy. Nhưng hắn không ngờ được rằng một trong những điều tra viên có mặt lại là người giữ kỷ lục chạy cự ly ngắn trong đại hội thể dục thể thao toàn thành phố. Triệu Bích Phong mới chạy được khoảng chục mét đã bị điều tra viên ấn cổ xuống đất.

Những chứng cứ đanh thép khiến hắn không thể không nhận tội.

Triệu Bích Phong là công nhân điện nước thuộc ban Điện nước của công ty trách nhiệm hữu hạn Xây dựng của thành phố Long Phiên, hệ thống camera giám sát của khu chung cư cũng do hắn phụ trách thi công. Giám đốc công trình của khu chung cư này chính là Đổng Kỳ Phong.

Triệu Bích Phong biết rõ tuy Đổng Kỳ Phong còn trẻ nhưng rất giàu có, tính cách lại phóng khoáng, đoán chắc rằng trong nhà cô có rất nhiều tiền mặt. Hơn nữa, sắc đẹp của cô cũng khiến hắn thèm thuồng. Nhưng hắn chưa kịp hành động thì Đổng Kỳ Phong đã kết hôn, anh chồng lúc nào cũng theo sát vợ như hình với bóng, Triệu Bích Phong không thể tìm được cơ hội ra tay.

Ngày 4 tháng Tám, trong lúc các đồng nghiệp tán gẫu, hắn nghe nói chồng của Đổng Kỳ Phong đã bỏ đi thì biết rằng cơ hội của mình cuối cùng đã đến. Hắn làm theo kế hoạch đã vạch ra từ một năm trước, lẻn vào nhà Đổng Kỳ Phong, ý đồ của hắn là nhân lúc cô ngủ say sẽ lục lọi khoắng hết tiền bạc, sau đó tìm thứ gì đó trùm kín đầu cô lại, cưỡиɠ ɧϊếp xong sẽ tháo chạy, đến bαo ©αo sυ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng hắn vừa lục lọi thì Đổng Kỳ Phong đã choàng tỉnh, hét ầm lên. Hắn sợ hãi cuống quýt, vội vung dao đâm. Vốn chỉ định đâm dọa một cái, nào ngờ mũi dao vừa đâm trúng người, nạn nhân đã lập tức ngã xuống tắt thở.

Triệu Bích Phong chưa bao giờ nghĩ đến chuyện gϊếŧ người nên lúc đó vô cùng hoảng loạn. Hắn bỏ tiền mặt và điện thoại di động vào túi, dùng bật lửa đốt ga giường, sau đó tẩu thoát khỏi hiện trường theo con đường đã vạch ra từ trước.

*

“Vụ này khá là dễ phá.” Đại Bảo nói.

“May là có anh phát hiện ra vấn đề trong hiện tượng nhảy cầu dao, giúp mọi người vạch ra được phạm vi điều tra, cũng giúp Lâm Đào tìm được chứng cứ xác định.” Tôi nói. “Còn nhờ có vết máu mà kỹ thuật viên phát hiện ra nữa, nếu không có vết máu đó thì không thể khẳng định được đây là một vụ án cướp của gϊếŧ người. Không có những phát hiện này, không chừng chúng ta đã xếp vụ án này vào chuyên án Ba Sáu cũng nên. Và hung thủ Triệu Bích Phong sẽ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”

“Thật đáng tiếc, chuyên án Ba Sáu lại rơi vào bế tắc.” Trưởng phòng Hồ nói. “Điều tra viên đã làm việc suốt hai ngày, điều tra tất cả các mối quan hệ xã hội của Trình Tiểu Lương và những đối tượng mà nạn nhân đã tiếp xúc. Nhưng vì nạn nhân tiếp xúc với quá nhiều người nên vẫn chưa tìm được manh mối nào hữu ích.”

“Chà, em đã biết trước là nếu vụ án này bị xâu chuỗi với chuyên án Ba Sáu sẽ lại rơi vào bế tắc.” Tôi nói, “thứ nhất, quan hệ rất khó điều tra; thứ hai, điều tra viên không đủ lòng tin.”

“Không chỉ không đủ lòng tin thôi đâu,” trưởng phòng Hồ nói, “mà bây giờ, các cấp lãnh đạo đều gây áp lực cho sở Công an, lãnh đạo sở Công an lại gây áp lực cho phân đội chúng tôi, các anh em sắp sửa không cầm cự nổi nữa rồi.”

“Hiện trường nơi Trình Tiểu Lương bị sát hại rất sạch sẽ, ngoài vết máu, gần như không tìm thấy bất cứ vật chứng dấu vết nào.” Lâm Đào nói. “Hung thủ cũng giống như những lần trước, đã dọn dẹp cẩn thận xung quanh xác chết, ngoài vết máu, không còn tìm thấy vật chứng dấu vết nào nữa. Chẳng lẽ mục đích của hung thủ là muốn thực hiện một loạt vụ án hoàn hảo?”

Đại Bảo nhíu mày, nói: “Công việc của chúng ta đã hoàn tất cả rồi, chỉ còn biết chờ đợi bên điều tra phát hiện ra manh mối mới thôi.”

Tôi nói: “Áp lực của mọi người rất lớn, áp lực của em cũng lớn không kém. Em nghĩ rằng em kết hôn nửa năm mà vẫn chưa có con là bởi vì mệt mỏi quá độ. Vụ án này đã phá được rồi, em muốn nghỉ hai ngày để đến bệnh viện khám cho đàng hoàng. Khám xong xuôi rồi, em sẽ tập trung suy nghĩ về chuyên án Ba Sáu, không thể để giống ác quỷ kia tiếp tục gây tội ác nữa.”

“Ồ, trước khi suy nghĩ, phải có con đã nhé!” Lâm Đào trêu chọc.