Chương 48: Vụ án thứ 11 - Oan hồn nhà cổ (2)

“Ngoài một số vết chân dính máu ở gần thi thể Chu Phượng, còn có một số vết chân máu ẩn.” Lâm Đào đi theo hàng vết chân máu ẩn ở trong sân, nói. “Vết chân máu ẩn đi ra từ gian nhà chái phía tây, màu nhạt dần, tới bên thi thể Chu Phượng thì đi loanh quanh một lát, sau đó đi đi lại lại trong sân, chồng chéo lên nhau, cuối cùng thì mất hẳn.”

“Vì đi lại nhiều nên vết máu đã dần dần mờ đi phải không?” Tôi hỏi.

Lâm Đào khẽ gật đầu: “Đế giày của hung thủ không dính nhiều máu, sức ma sát trên mặt sân xi măng để lại rất lớn, đi khoảng hai vòng, về cơ bản đã không thể phát hiện ra dấu vết được nữa.”

“Đã hiểu chưa?” Sư phụ quay trở lại với câu hỏi. “Vết chân dính máu đi ra từ gian nhà chái phía tây, sau đó không quay vào trong phòng nữa. Bởi vậy, có lẽ hung thủ đã gϊếŧ Cổ Hương Lan trước, khiến máu dính vào giày, sau đó lại đi ra sân gϊếŧ Chu Phượng.”

Điều tra viên gật đầu.

Tôi lại hỏi: “Hung thủ đã gϊếŧ Chu Phượng rồi còn quanh quẩn đi lại trong sân làm gì nữa?”

Sư phụ khẽ lắc đầu: “Nhìn từ góc độ tâm lý tội phạm, sau khi gϊếŧ người sẽ có rất nhiều kiểu trạng thái tâm lý rất phức tạp, kiểu gì cũng có. Câu hỏi của cậu phải đợi đến khi tóm được hung thủ mới trả lời được.

“Vậy, ý của sếp Trần là chúng ta đã sai khi nghi ngờ Tôn Hải Âu?” Điều tra viên có vẻ lo lắng.

Sư phụ lắc đầu: “Không, căn cứ này nhiều nhất cũng chỉ là một điểm khả nghi, qua điều tra sơ bộ của các anh, Tôn Hải Âu vẫn là nghi phạm số một.”

Sư phụ nói xong, lại nhìn vào dấu vết vật lộn trong sân, đứng thẳng dậy, vỗ vỗ cho bụi đất rơi khỏi găng tay, nói: “Đi, tới gian phòng phía tây xem sao.”

Chủ gian phòng này hẳn là người chăm chỉ, chịu khó. Gian phòng rất ngăn nắp gọn gàng, quét dọn sạch bóng. Nhưng người chủ chăm chỉ này lại đang nằm trên giường, im lìm bất động, máu vẫn đang chảy xuôi theo cánh tay phải buông thõng, nhỏ tong tỏng xuống đất.

Trong phòng kê một chiếc tủ lắp ghép, rất sạch sẽ gọn gàng, không hề có dấu vết lục lọi. Đối diện với tủ là một giường đơn, đầu giường và một cạnh giường dựa sát tường, bên đầu giường kê một chiếc tủ nhỏ bằng gỗ gụ rất tinh xảo, có lẽ cũng là đồ cổ.

Cổ Hương Lan nằm trên giường, đầu, mặt và cổ máu thịt lẫn lộn. Tôi tiến lại gần quan sát, vừa nhìn đã giật nảy mình hãi hùng. Khuôn mặt của Cổ Hương Lan đã bị hung khí sắc băm vằm, mắt mũi miệng nát nhừ cả. Trên cổ còn có một vết thương rất lớn, mép vết thương có nhiều vạt da, có lẽ bị hung thủ chém liên tiếp nhiều nhát cho tới khi chết hẳn.

Trên tường bên đầu giường và trên kệ đầu giường bắn tung tóe những vết máu dạng phun, nhìn vào có thể dễ dàng phán đoán được rằng chiếc giường chính là hiện trường ban đầu nơi Cổ Hương Lan bị sát hại.

Sư phụ nhấc hai bàn tay của Cổ Hương Lan lên, nói với bác sĩ Vương của Công an huyện đang đứng bên cạnh: “Trên tay của nạn nhân không có dấu vết kháng cự, thậm chí trên giường cũng không có vết máu bôi quệt do cơ thể xê dịch tạo nên, các anh phán đoán rất đúng, khi bị chém liên tiếp, nạn nhân không hề đề phòng.”

“Đã đo nhiệt độ hậu môn chưa?” Đại Bảo hỏi.

Bác sĩ Vương gật đầu: “Đo rồi, nhưng thân nhiệt của hai thi thể có sự chênh lệch rất lớn.”

Sư phụ nói: “Đúng vậy, thi thể của Chu Phượng ở ngoài trời, còn Cổ Hương Lan ở trong phòng. Gian phòng này giữ nhiệt tốt, nhiệt độ trong ngoài phòng chênh lệch rất lớn, đương nhiên sẽ gây ảnh hưởng rõ rệt tới tốc độ hạ nhiệt của thi thể, cũng gây khó khăn đáng kể cho việc phán đoán thời gian tử vong.”

“Bởi vậy nên không thể phán đoán chuẩn xác được.” Bác sĩ Vương nói. “Đại khái là trong khoảng thời gian từ 12 giờ đêm hôm qua tới 3 giờ sáng nay.”

“Tôn Hải Âu có đủ điều kiện gây án.” Đại Bảo nói.

Sư phụ không trả lời, ngồi xuống xem xét cánh cửa tủ đầu giường, vẫy tay về phía Lâm Đào nói: “Lại đây, xem trên cánh cửa tủ có vết gì thế này?”

Lâm Đào soi đèn chiếu vào cánh cửa tủ đầu giường quan sát một lát rồi kêu lên: “Sếp Trần nhìn đúng rồi ạ, đây có lẽ là vết găng tay dính máu.”

“Vết găng tay dính máu?” Tôi nói, “Tôn Hải Âu về nhà mình gϊếŧ người, tại sao lại phải đeo găng tay?”

“Mùa đông, đeo găng tay có gì lạ đâu?” Lâm Đào nói.

“Vậy tại sao gϊếŧ người xong còn lục tủ?” Tôi hỏi.

“Dấu vết này diện tích nhỏ, màu sắc nhạt,” Lâm Đào nói, “không loại trừ khả năng hung thủ vô tình quệt tay vào tủ đầu giường.”

“Không!” Sư phụ lúc này đã mở cánh cửa tủ, nhìn vào trong xem xét.

“Sư phụ phát hiện ra gì thế?” Tôi vội vã nhoài người lại hỏi.

Sư phụ nói: “Cậu nhìn kỹ trong tủ xem, có vấn đề gì không?”

Tôi ngồi xuống bên cạnh tủ, nhìn vào trong. Trong tủ có một vài cuốn sổ, thuốc và ít đồ lặt vặt được sắp xếp gọn gàng, không có dấu vết lục lọi. Tôi nhìn thấy phía trên có một ngăn kéo liền cẩn thận kéo ra xem. Trong ngăn kéo có vài cuốn album, không có gì khác thường.

“Không có vấn đề gì cả!” Tôi nói. “Hoàn toàn không có dấu vết lục lọi, không phải là gϊếŧ người cướp của.”

Sư phụ lắc đầu, nói: “Cậu nhìn sai trọng điểm rồi!”

Nói xong, sư phụ cầm đèn chiếu chuyên dụng soi vào mặt trong cánh cửa tủ, đưa tay chỉ rồi nói: “Cậu không nhận ra đây là cái gì à?”

Tôi lấy kính lúp ra, nhìn theo hướng chỉ của sư phụ, kinh ngạc kêu toáng lên: “Là vết máu phun!”

“Giật cả mình!” Đại Bảo nói. “Ờ… vết máu phun thì có gì bất thường? Sao phải thảng thốt thế?”

Tôi và sư phụ cùng nhìn Đại Bảo.

Đại Bảo ngẫm nghĩ một chốc, đột nhiên bừng tỉnh: “Ơ… phải rồi, vết máu phun tại sao lại chạy được vào bên trong cánh tủ thế?”

Lâm Đào gật đầu, đây là một phát hiện quan trọng.

“Chỉ có một khả năng.” Sư phụ giơ một ngón tay lên, nói. “Khi hung thủ sát hại Cổ Hương Lan, cánh cửa này đang mở.”

“Rõ ràng là chẳng ai đi ngủ mà lại mở cửa tủ đầu giường cả.” Tôi nói. “Vậy thì rất có thể trong lúc mở cửa tủ, hung thủ đã khiến nạn nhân giật mình tỉnh giấc, vì thế mới vội vàng chém chết nạn nhân.”

“Liệu có phải trong lúc hung thủ hành hung nạn nhân đã vô tình làm cánh cửa bật ra?” Lâm Đào hỏi.

Tôi thử kéo cánh cửa vài cái, nói: “Không thể, cánh cửa có bản lề, trừ phi kéo mở hoàn toàn, nếu không sẽ tự động đóng lại. Chắc cái tủ này cũ quá rồi, bản lề bị gỉ nên đóng mở lại càng khó, không kéo mạnh thì không thể mở ra được.”

Lâm Đào cũng kéo thử vài cái, nói: “Phải, chắc chắn là hung thủ đã mở cửa tủ, sau đó gϊếŧ người, rồi dùng găng tay dính máu đẩy đóng cánh cửa tủ lại.”

“Ý em là, đây là một vụ trộm cắp diễn biến thành gϊếŧ người cướp của?” Đại Bảo sửng sốt hỏi.

“Liệu có phải là Tôn Hải Âu lén lút tìm kiếm thứ gì đó?” Sư phụ nói. “Sau khi khám nghiệm dấu vết, đã có thể loại trừ khả năng hung thủ lục lọi hiện trường sau đó sắp xếp lại như cũ không?”

Lâm Đào bèn thì thầm hỏi han nhân viên pháp chứng của Công an huyện Khánh Dương một lát rồi nói với sư phụ: “Có thể loại trừ khả năng hung thủ lục lọi hiện trường sau khi gϊếŧ người. Tất cả các loại hòm, tủ đều đã xử lý cả rồi, xác nhận sau khi đeo găng tay dính máu, hung thủ không động chạm vào bất cứ đồ vật nào.”

Sư phụ cúi đầu, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Hiện trường này rất giống với hiện trường trộm cắp diễn biến thành gϊếŧ người cướp của chứ không giống với hiện trường gϊếŧ người vì thù oán. Tuy nhiên, theo điều tra sơ bộ thì Tôn Hải Âu vẫn rất đáng ngờ. Ôi, tôi cũng thấy rối bù canh hẹ lên rồi.”

“Sếp Trần,” Lâm Đào nói. “Vừa rồi em cũng đã kiểm tra gian nhà chái phía đông và gian chính, có thể khẳng định hung thủ không hề tới đó.”

“Vậy bước tiếp theo, chúng ta làm gì?” Đại Bảo hỏi.

“Trước hết, gọi người chuyển thi thể tới nhà xác đã.” Sư phụ nói, “khám nghiệm tử thi xong mới có thể tiến hành phân tích tổng hợp được.”

“Vậy bây giờ chúng tôi…” Điều tra viên có vẻ thấp thỏm. Vừa nghe nói có thể là vụ án cướp của, điều tra viên đã lo lắng thấy rõ, bởi lẽ nếu đúng là như vậy mà không lấy được vật chứng dấu vết quan trọng tại hiện trường, công tác điều tra tiếp theo sẽ hết sức khó khăn.

“Tôn Hải Âu vẫn là nghi phạm số một.” Sư phụ nói. “Cứ tìm ra đối tượng này đã rồi tính. Còn nữa, phải tìm bằng được đứa trẻ. Nếu Tôn Hải Âu mang đứa trẻ chạy trốn mất rồi thì khó mà tìm ra được. Ngoài ra, Lâm Đào ở lại đây, một mặt tiếp tục nghiên cứu hình thái vết máu, mặt khác tìm kiếm thử xem có phát hiện ra dấu vân tay nào không.”

Lâm Đào gật đầu, nói: “Vâng, nhưng hy vọng rất mong manh, dù gì hung thủ cũng đã đeo găng tay.”

Sư phụ tháo găng tay, vỗ vai Lâm Đào khích lệ, sau đó quay lại nói với tôi: “Đi thôi, đường khó đi, cố gắng nhanh lên, tổ chuyên án đang chờ tin của chúng ta.”

Tôi gật đầu, cùng sư phụ quay ra sân.

Tôi không yên tâm, lại quan sát một lượt quanh sân lần nữa. Những đống đồ đạc tạp nham vẫn lặng lẽ nằm gọn gàng ở các góc tường. Đột nhiên, tôi phát hiện ra tại một góc sân cạnh nhà vệ sinh có một vại nước trông hết sức bình thường.

Sư phụ chống nạnh trong sân, cũng đang quan sát khắp lượt từng đống đồ vật xung quanh. Cuối cùng, ánh mắt của tôi và sư phụ cùng tập trung vào vại nước.

Quanh mép vại nước có một vòng tuyết trắng, nhưng non nửa vòng ở phía ngoài lại không thấy tuyết nữa, đây là một vết quệt còn mới.

Tôi và sư phụ không hẹn mà cùng bước lại bên vại nước, nhìn vào bên trong cái vại cao cỡ 1,2 mét.

Và chúng tôi đã phẫn nộ đến cực điểm.

Vì chúng tôi đã nhìn thấy một đôi chân trẻ con.

*

Nạn nhân đúng là Chu Lanh Lợi, chính là cô bé ba tuổi xinh xắn đáng yêu trong nhà.

Nhìn thấy thi hài bé nhỏ, tất cả chúng tôi đều đau xót đến thắt lòng. Đứa bé bị dìm trong vại nước lạnh ngắt, làn da đã đỏ tấy và cứng đờ. Cặp mắt to xinh xắn mở tròn, như thể vẫn chìm trong cơn khϊếp đảm trước tai nạn thình lình ập tới.

Bé gái được vớt lên, đặt trên một tấm vải nilon trải rộng. Em bé mặc một chiếc áo cotton dài tay, không mặc quần, hai chân trần, tóc ướt rượt, nằm im lìm dưới đất.

Rất nhanh, quần ngủ của bé gái cũng được vớt ra khỏi vại nước.

“Liệu có phải là…” Tôi không dám tưởng tượng gã hung thủ biếи ŧɦái kia đã giày vò đứa trẻ thơ vô tội ra sao, cố gắng suy diễn để tự an ủi mình: “khi bị dìm xuống nước, quần tự tụt ra?”

“Cậu thấy có thể không?” Sư phụ chau mày nói. “Khả năng là có hành vi hãʍ Ꮒϊếp hoặc da^ʍ ô.”

Sư phụ quan sát bề ngoài thi thể bé gái, xung quanh hai cổ chân có một vòng xuất huyết dưới da, ngoài ra không phát hiện thấy có bất cứ tổn thương nào khác.

“Hung thủ đã túm chặt hai chân đứa trẻ, dốc ngược đầu xuống rồi ném vào trong vại nước. Sư phụ nói. “Còn về nguyên nhân tử vong cụ thể, cần phải khám nghiệm tử thi mới kết luận được.”

“Tôn Hải Âu rất yêu con gái.” Điều tra viên hết sức băn khoăn. “Lúc nãy các anh nói, Chu Phượng vật lộn với hung thủ, hai bên cân sức, tại hiện trường có dấu vết lục lọi trong tủ đầu giường, hiện giờ lại thêm tình tiết Chu Lanh Lợi bị sát hại, điều này càng chứng tỏ kẻ gây án không phải là Tôn Hải Âu.”

Chúng tôi không ai nói câu nào. Rõ ràng cái chết của bé gái đã vượt quá ngưỡng chịu đựng của mọi người, khiến tất cả đều chìm trong đau đớn phẫn nộ.

“Vại nước rất khuất nẻo, lần đầu khám nghiệm hiện trường, chúng tôi đã không phát hiện ra.” Trưởng phòng Kỹ thuật hình sự Công an huyện Khánh Dương giải thích.

Sư phụ xua tay: “Tới nhà xác thôi, vụ án nan giải hơn tưởng tượng đấy.”

“Hung thủ là một kẻ như thế nào nhỉ?” Tôi ngồi trên xe, rầu rĩ nói. “Sát hại bé gái quá tàn nhẫn, không một chút động lòng, liệu có còn là con người nữa không?”

Sư phụ nói: “Có hai khả năng. Thứ nhất, là kẻ cực kỳ biếи ŧɦái. Thứ hai, là kẻ thiểu năng trí tuệ không biết nhận thức.”

“Sư phụ thấy liệu Tôn Hải Âu có phải là kẻ gây án không?” Tôi hỏi tiếp.

“Hiện tại vẫn chưa thể loại trừ.” Sư phụ nói. “Bởi vì tôi và cậu đều không biết Tôn Hải Âu là người như thế nào. Một người đàn ông chịu sống cảnh chó chui gầm chạn, bị đè nén lâu ngày, khi áp lực tâm lý lên tới đỉnh điểm, chuyện gì cũng có thể làm ra.”

Tôi gật đầu, nhìn về phía trước, đã thấy cánh cổng của nhà xác huyện Khánh Dương hiện ra trong tầm mắt.