Chương 9

"Bố, bố lại uống rượu hả?"

Tiêu Văn Giang cố né tránh một chút: "Bố nghe nói con sắp trở về, vui quá nên uống một chút thôi." Tiêu Văn Hải giúp Tiêu Văn Giang đến ngồi trước bàn: "Anh húp miếng súp trước đi, chị dâu lập tức về ngay, em xuống lầu đợi một chút."

Tiêu Tiêu giữ chặt tay bà: "Để con đi cho, con còn rất nhiều sức đấy."

Tiêu Văn Hải giữ cô lại trên ghế: "Con đã rất đen rồi, đừng đứng dưới ánh mặt trời nữa, con ở lại với bố đi, cô quay trở lại nhanh thôi."

Nói xong, bà vội thay váy đi xuống.

Trong phòng chỉ còn lại bố và cô, Tiêu Tiêu nghĩ một chút, lập tức chạy vào phòng lấy ra chứng nhận cảnh sát từ trong ba lô, ánh mắt sáng ngời đặt trước mặt Tiêu Văn Giang.

Tiêu Văn Giang vui mừng cười đến nỗi không khép miệng được, cảm khái: "Đáng tiếc chân của bố không đi được, nếu không bố sẽ thử xem con có bao nhiêu năng lực."

Tiêu Tiêu liếc mắt: "Con chắc chắn ba sẽ không đánh lại con." Tiêu Văn Giang ra sức vuốt đầu cô.

Ngoài cửa có tiếng động, Tiêu Tiêu đứng dậy, Tiêu Văn Giang có hơi chờ mong nhìn về phía cửa.

Tiêu Văn Hải dìu Trang Tùng Nhã khập khiễng đi vào, phía sau còn có chủ nhiệm Lý đeo kính, xách theo một cái túi lớn màu đen của Trang Tùng Nhã.

Tiêu Tiêu sợ hãi lắp bắp: "Mẹ! Chân mẹ bị gì vậy?"

Trang Tùng Nhã cau mày không trả lời, Tiêu Văn Hải nhìn Tiêu Văn Giang, nhẹ giọng giải thích: "Sàn nhà trong bệnh viện quá trơn trượt nên bị té, may mắn có chủ nhiệm Lý giúp chị dâu về nhà."

Tiêu Văn Giang lập tức nói cám ơn với chủ nhiệm Lý, chủ nhiệm Lý cười ôn hòa: "Đều là đồng nghiệp nên tiện tay mà thôi."

Tiêu Văn Giang ngồi kế bên Tiêu Tiêu, Tiêu Văn Hải đặc biệt để trống chỗ kế bên Tiêu Văn Giang, Trang Tùng Nhã lạnh lùng liếc qua, liền ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tiêu, chủ nhiệm Lý cười xấu hổ, ngồi xuống kế bên Tiêu Văn Hải.

Bởi Vì Trang Tùng Nhã nên không khí xung quanh có hơi thấp xuống, mọi người đều không được tự nhiên, Tiêu Văn Hải bèn chủ động nhắc tới: "Nghe nói Tiêu Tiêu đã đi xem mắt rồi, không biết đối phương là người như thế nào?"

Tiêu Tiêu chớp mắt, liếc nhìn Trang Tùng Nhã, lại liếc nhìn chủ nhiệm Lý, cố gắng nở nụ cười: "Rất... Rất tốt ạ."

"Có đẹp trai hay không?"

"Rất... phong độ ạ."

Tiêu Văn Hải như được cổ vũ, tiếp tục hỏi: "Người ở đâu? Làm việc gì?"

"Người...Người vùng này ạ" Tiêu Tiêu ăn hết miếng nấm trong miệng, gắp một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào chén cô mình, "Cô ăn tiếp đi, món này ngon lắm ạ."

Tiêu Văn Hải vui vẻ, cầm đũa chỉ vào cô, lại cười nói với chủ nhiệm Lý "Tiểu Hắc thẹn kìa, ha ha ha ha, mặt con đỏ bừng rồi."

Tiêu Tiêu hận không thể chui xuống ghế Tiêu Văn Giang để trốn.

Thẹn cái trứng ấy! Cháu đây đi xem mắt bị ghét bỏ đấy! Bà mối vẫn còn ngồi đối diện kia kìa!

6 giờ 30 phút, Tiêu Tiêu đánh răng rửa mặt xong, cô liền xuống lầu mua đậu hoa, bánh quẩy và bánh bao, nhân tiện mua thêm một ít sữa bò, sau đó cô bỏ sữa bò vào lò vi sóng hâm lại, chiên một ít lạp xưởng và trứng gà, cắt cà chua chuẩn bị làm sandwich.

Mẹ thích ăn sáng theo kiểu tây, còn bố thì hoàn toàn trái ngược, thậm chí ngay cả rau xà lách cũng phải nấu chín mới chịu ăn.

Sau khi Tiêu Tiêu chuẩn bị cho mỗi người một phần ăn sáng, số còn lại cô bỏ vào cái khay lớn, cầm đôi đũa kẹp lấy sandwich ăn, một miếng lạp xưởng một miếng bánh bao, nếu bị nghẹn có thể uống đậu hoa có vị mặn hoặc sữa bò có vị ngọt.

Tuy Trang Tùng Nhã ở nhà nghỉ ngơi nhưng vẫn giữ thói quen hằng ngày, bà đi khập khiễng đến phòng khách thì phát hiện con gái đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng, một ly sữa bò, một miếng sandwich đã có sẵn trong khay, không lạnh cũng không nóng, rất vừa ăn.

Bà cảm thấy trong lòng ấm áp, thấy con gái đang ngồi nhai liên tục trên bàn liền vỗ vai cô một cái, kéo ghế ra ngồi xuống: "Hôm nay con không đến đơn vị báo danh hả?"

Tiêu Tiêu ăn hết thức ăn trong miệng, cúi đầu uống một hớp đậu hoa: "Còn sớm mà mẹ, mẹ nếm thử xem, nếm thử xem!"

Trang Tùng Nhã cầm sandwich lên cắn một miếng nhỏ, cười châm biếm nói: "Cà chua chát quá!"

"Cái đó là do mẹ mua mà, không liên quan đến con."

Trang Tùng Nhã không phản bác, yên lặng ăn hết sandwich, uống nửa ly sữa bò.

Tiêu Tiêu uống hết ly sữa của mình, tự nhiên vươn tay cầm ly sữa trước mặt bà: "Mẹ không uống hết? Vậy cho con đi." Trang Tùng Nhã vội vàng cầm ly lại: "Con ăn nhiều như vậy sao?"

Nói xong bà sờ lên bụng nhỏ của cô: "Để mẹ xem có phải con lại mập lên không?"

Tiêu Tiêu ưỡn bụng lên để bà sờ thoải mái, cười hì hì nhìn bà: "Mẹ không uống hết được, còn không chịu cho con. Bố lại không thích uống sữa tươi, thật lãng phí."

Trang Tùng Nhã liếc nhìn cô một cái, một hơi uống hết ly sữa, uống xong giơ ly cho cô xem: "Hết rồi, con nhanh đi làm đi."