Chương 10

Tiêu Tiêu cười, vào phòng thay đồng phục cảnh sát, so vai để mẹ nhìn thấy bốn sao trên vai áo cô.

"Thế nào, có đẹp trai hay không?"

Trang Tùng Nhã trợn mắt cười châm biếm, Tiêu Tiêu khoe khoang xong thì đeo ba lô vào, vừa mở cửa vừa nói: "Lát nữa bố tỉnh dậy nhớ nhắc bố bữa ăn sang, đó là tấm lòng của con mua đó."

Trên mặt Trang Tùng Nhã hơi cứng nhắc, lại nhanh chóng khôi phục vẻ mặt tươi cười: "Biết rồi, con đi nhanh đi, ngày đầu tiên đi làm không được đến trễ."

Đại đội hình trinh thám cách tiểu khu Hà Nguyên chưa tới nửa giờ lái xe, nếu đi xe đạp chạy qua hẻm nhỏ chỉ mất hơn ba mươi phút. Tiêu Tiêu ngồi lên xe đạp, liếc thấy cánh tay mình đen đi không ít, liền chạy lên lầu lấy cái áo sơ mi mặc ngược lại trùm vào bộ đồng phục phía trước, cô đeo kính râm và mũ vào rồi liền chạy đi.

Lúc đến tòa nhà cảnh sát đã 8 giờ, Tiêu Tiêu đẩy xe đến chỗ để xe đạp, suýt nữa đυ.ng vào một người đang nghiêm mặt cúi đầu đi tới: Lâm Tế Du.

Tiêu Tiêu hơi sửng sốt, miệng phản ứng nhanh hơn đầu óc, lập tức kêu lên: "Chủ nhiệm Lâm?"

Lâm Tế Du nghiêng đầu nhìn cô, hiển nhiên là anh không nhận ra cô: "Cô là?"

Tiêu Tiêu rút cánh tay trong áo sơ mi ra, lấy kính râm xuống: "Là em, Tiêu Tiêu ở đồn cảnh sát." Còn là đối tượng xem mắt bị anh ghét bỏ.

Lâm Tế Du "A" một tiếng, nói "Chào cô" rồi liền xoay người đi.

Tiêu Tiêu nháy nháy mắt, lời nói tiếp theo liền nghẹn lại, nói cũng không được mà không nói cũng không được. Cô định hỏi anh ấy một chút, người ngày đó xem mắt với tôi có phải là anh không? Hỏi một chút xem tại sao anh lại im lặng không nói gì? Hỏi một chút...

Cô gãi gãi đầu, nếu hỏi như vậy cô sẽ rất xấu hổ, rất mất mặt.

Hơn nữa...phản ứng này của anh ấy rõ ràng là không để ý, cô canh cánh trong lòng như vậy, chẳng khác nào thể hiện cho anh ấy biết là mình đang có ý đồ gì đó!

Cô đang suy nghĩ, Lâm Tế Du liền dừng lại phía trước, quay đầu hỏi cô: "Cô biết Vương Vĩnh không?"

Tiêu Tiêu gật đầu, Lâm Tế Du lại hỏi tiếp: "Ấn tượng đối với hắn ta như thế nào?"

"Con người rất tốt, với lại anh ta đối xử với em gái cũng rất tốt."

Lâm Tế Du "Ừ" một tiếng, sau đó quay người đi tiếp.

Tiêu Tiêu bĩu môi, đẩy xe đạp vào chỗ để xe, lúc rút chìa khóa xe đột nhiên dừng tay lại, đối xử với em gái rất tốt, tốt như thế nào?

Phòng em bé của Vương Lệ Bình là anh ta mua, laptop cũng là anh ta mua cho, Vương Lệ Bình ngoại trừ chụp ảnh chung với cha mẹ và bạn học thì chỉ chụp chung với anh ta.

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh cô gái đáng yêu, gương mặt tươi cười lung lay một cái, lại lung lay một cái.

Không cần trò chuyện có thể quen biết người khác, một thời gian dài như vậy cũng không có lấy một người bạn trai... Áo sơ mi còn chưa kịp cởi ra, cô liền chạy như điên xông vào tòa cao ốc, Lâm Tế Du đã lên trước rồi, cửa thang máy đóng chặt.

Tiêu Tiêu chạy mấy bước lên cầu thang, dần dần tỉnh táo lại.

Chắc cô không phải là người đầu tiên nghi ngờ việc này, lần đầu Tư Hoa Lâm đến nhà Vương Lệ Bình cố ý xem qua phòng Vương Vĩnh, còn hỏi qua chuyện bạn gái của anh ta.

Lúc Hoàng Hạo đi đến trường học Vương Lệ Bình cũng đến trường học của Vương Vĩnh giải thích qua mọi chuyện.

Mọi người đều ăn ý không đề cập đến chuyện này, không có chứng cứ, không có bất kì phương hướng nào chỉ ra Vương Vĩnh có động cơ gϊếŧ người.

Đại đội Hình trinh thám ở lầu ba đã có nhiều người bận rộn, Quý Chí Mẫn vừa nhìn thấy Tiêu Tiêu liền lập tức đi tới nghênh đón: "Cô đến rồi."

Tiêu Tiêu đứng ở cửa ra vào cười với anh: "Chào buổi sáng."

Quý Chí Mẫn nắm tay cô kéo vào: "Khách khí cái gì, đến ra mắt mọi người đi. Người mới tới, mọi người nhanh đến đây gặp mặt!" Anh ta vừa nói xong, mọi người ở trong hay ngoài quả nhiên đều lập tức ló đầu ra nhìn.

Một nữ cảnh sát trẻ tuổi liền lại gần nói: "Chí Mẫn, anh còn không buông tay ư, anh kéo tay con gái người ta đến sưng rồi kìa."

Quý Chí Mẫn vội vàng buông tay, chỉ vào nữ cảnh sát giới thiệu: "Đây là hoa khôi xinh đẹp nhất đại đội cảnh sát: Hàn Tiểu Dĩnh. Đây là Diệp Thác, đây là Bạch Dương nhân viên phòng kĩ thuật, đây là tổ trưởng chúng ta Tư Hoa Lâm, à..., người này em biết rồi! Đổi người khác..."

Lúc Hoàng Hạo bước vào, mấy người trẻ tuổi đa số đều làm quen hết. Nghe nói Tiêu Tiêu đã cứu Lâm Tế Du, Hàn Tiểu Dĩnh liền kéo tay cô hỏi tỉ mỉ từng chi tiết: "Chủ nhiệm Lâm kia có biểu hiện gì không? Mời em ăn cơm không?"

Tiêu Tiêu sờ sờ mũi "...Anh ấy mời em ăn hết phần thịt kho tàu."

Hàn Tiểu Dĩnh tỏ ra không thể tưởng tượng: "Thịt kho tàu ư?"

"Dạ đúng vậy."

Hàn Tiểu Dĩnh còn muốn hỏi thêm, đầu húi cua của Quý Chí Mẫn lập tức xen vào: "Cá trích đông lạnh cũng keo kiệt quá nhỉ, em bắn tên điên đang cầm dao kề cổ để cứu cậu ấy, vậy mà cậu ấy chỉ mời em ăn nhiêu đó ư?"