Chương 38

Bé thật sự không hiểu, sao chú Lâm Tế Du có thể tha thứ cho bố của mình, sao có thể tâm bình khí hòa mà nói chuyện điện thoại với ông ấy

Lâm Tế Du đang giới thiệu với Tiêu Tiêu một chút kỹ xảo câu cá vào mùa hè, thậm chí khi nói còn so sánh với chỗ khác "Lần sau, tôi dẫn em đi câu cá ở vùng nông thôn, còn thú vị hơn ở đây nhiều."

Tô Tiểu Nghệ nhíu mày, rõ ràng chú đã đồng ý dẫn bé đi thăm bà nội và mẹ rồi mà.

Nắng càng ngày càng gắt, mặt nước bị ánh nắng chiếu sáng trưng. Một lát sau, Tô Tiểu Nghệ câu được hai con cá trích nặng khoảng nửa cân, rồi mè nheo chạy đến ngồi kế bên Lâm Tế Du không chịu quay lại chỗ ngồi của mình: "Nóng quá à!"

Lâm Tế du ngẩng đầu nhìn cây dù che nắng, mùa hè nắng gắt thật, nên bọn họ lại chuyển sang ngồi dưới bóng cây.

Lại một lần nữa Tô Tiểu Nghệ lợi dụng cơ hội chen giữa hai người họ.

Tiêu Tiêu đối với hoạt động câu cá này một chút hứng thú cũng không có, tuy trẻ con rất đáng yêu nhưng cô bé này lại luôn đối nghịch với cô. Việc này khiến cô cảm thấy không thoải mái, bố bé phụ lòng mẹ bé, bà nội và mẹ bé phạm tội, nhưng mình không có đắt tội gì với bé mà.

Mình còn mua rất nhiều kem cho bé ăn kia mà.

Tô Tiểu Nghệ còn rất thích ngắt lời khi cô và Lâm Tế Du đang nói chuyện. Lâm Tế Du lại là người không có nhiều chủ đề để nói, gặp được chủ đề mình ưa thích thì nói nhiều hai ba câu, chủ đề nào không thích thì chỉ ừ à à xem như trả lời, mặc dù bây giờ hai người họ đang trong giai đoạn tìm hiểu nhau, nhưng anh ấy vẫn không chủ động chút nào.

Tiêu Tiêu cảm thấy dường như mình bị hai người đồng bệnh tương liên này xa lánh.

Không biết đối với vấn đề tình cảm là do Lâm Tế Du chậm hiểu hay là thực chất anh ấy không quan tâm đến cô nữa, Tô Tiểu Nghệ muốn cái gì anh ấy mua cái đó, đang nói chuyện mà bị ngắt lời cũng không tức giận. Tô Tiểu Nghệ nói tại sao Tiêu Tiêu đội mũ nhưng vẫn bị đen, anh ấy vẫn không phản bác, cuối cùng chính cô phải hòa hoãn lại không khí: "Đây gọi là làn da khỏe mạnh, là vẻ đẹp trong mắt mọi người."

Tô Tiểu Nghệ hừ một tiếng, miệng lưỡi bén nhọn châm biếm: "Đen chính là đen."

Lâm Tế Du giống như một chiếc cọc gỗ ngồi một chỗ không màng thế sự.

Ăn xong cơm trưa, Tiêu Tiêu cảm thấy nếu tiếp tục đi câu cá cùng hai người họ chỉ khiến bản thân mình không vui, với lại bây giờ có quá nhiều người câu cá. Còn trong phòng thì đầy đủ phương tiện, còn có bóng bàn nữa chứ.

Tiêu Tiêu nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài, khoát tay nói mình sợ phơi nắng, nên ở lại đây đấu một trận bóng bàn.

Tô Tiểu Nghệ thừa cơ chen vào: "Bớt phơi nắng một lần, cũng không trắng thêm được tí nào đâu."

Lâm Tế Du liếc mắt nhìn cô, nhíu mày.

Tô Tiểu Nghệ lôi kéo Lâm Tế Du đi ra ngoài: "Con còn chưa câu được một cân cá nữa nè? Chú Lâm giúp con câu lại lần nữa đi!" Lâm Tế Du hơi do dự, anh muốn gọi Tiêu Tiêu nhưng cô ấy đã cầm vợt bắt đầu đấu với một học sinh cấp 3 đeo băng đô rồi.

Môn bóng bàn này, nhìn không giống như bóng rổ, bóng đá kĩ thuật cầu kì, chỉ cần nhìn tư thế kia là biết không phải dân nghiệp dư rồi.

Tiêu Tiêu hơi khom lưng, cầm vợt bóng bàn, mỗi lần trái bóng bay tới đều thấp và nhanh, thỉnh thoảng còn trở tay đánh trả bóng.

Khoảng một lát, đã có một vòng người bao vây xung quanh bàn.

Lâm Tế Du đang đứng nhìn liền bị Tô Tiểu Nghệ lôi kéo ra ngoài.

Kì thật, nắng gắt như vậy không còn thích hợp để câu cá, với lại bầu không khí trong phòng làm anh không thoải mái lắm. Tô Tiểu Nghệ cũng không thích những nơi quá ầm ĩ, cầm theo cần câu nhỏ phàn nàn với anh: "Dì ấy thật sự có thể chơi cùng mấy người đó sao."

Kể từ ngày đó, Tô Tiểu Nghệ luôn xem anh thành tri kỷ. Bình thường, chỉ viết lại suy nghĩ trong nhật kí, nhưng khi có hai người mới chịu nói ra.

Lâm Tế Du vuốt đầu cô bé, trong lòng có chút phiền muộn, giống như lời cô bé nói, Tiêu Tiêu không đủ trắng, nhưng trong lúc vận động màu da lúa mạch ấy lại nhìn rất có sức sống.

Giống như vừa rồi, tóc cột đuôi ngựa, lưng khom lại, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm trái bóng, sau đó co vợt lại, trái bóng như mang theo tiếng thét gào bay qua bên kia.

Hoàn toàn không giống nữ sinh đã tốt nghiệp được một năm, cô ấy như đang ở trong sân trường chảy mồ hôi thi đấu đại hội thể dục thể thao.

Lúc Lâm Tế Du học bài khi nhìn thấy cảnh này vừa có chút hâm mộ nhưng lại vừa có chút đố kị.

Thời trẻ đã qua của anh u ám buồn tẻ, với sắc thái sáng ngời nhiệt liệt như vậy có thể bù đắp lẫn nhau. Nhưng bây giờ anh đã trưởng thành, đối với những gì mình chưa có, rất muốn đạt được.