Chương 37

Tiêu Tiêu chủ động cầm giúp cô bé cần câu, còn ôn nhu xoa đầu cô bé hỏi muốn uống gì không.

Tô Tiểu Nghệ cúi đầu nói gì cũng được, chờ đến lúc câu cá, liền lôi kéo Lâm Tế Du tới tảng đá chỉ có hai người ngồi, để một mình Tiêu Tiêu ở lại con đê phía trên.

Lâm Tế Du đối với cô bé rất kiên nhẫn, điều chỉnh lại cây dù che nắng, kê lại ghế lót, còn dạy cho cô bé cách ném lưỡi câu

Tiêu Tiêu ngồi một mình ở dưới cây dù, khi còn bé cô rất tinh nghịch, nên hết lần này đến lần khác không có kinh nghiệm gì với câu cá, móc con giun vào lưỡi câu, cố định cần câu thật tốt rồi đi đến chỗ hai người Lâm Tế Du

Tô Tiểu Nghệ đang nói nhỏ gì đó với Lâm Tế Du, thấy cô tới, liền lập tức im lặng

Tiêu Tiêu không biết làm sao, cô nhớ rõ nhân duyên của cô rất tốt mà, mấy cô bé nhỏ đều rất thích cô, làm sao đến lượt Tô Tiểu Nghệ thì không giống vậy.

Lâm Tế Du liếc mắt nhìn cần câu của cô, vỗ bả vai Tô Tiểu Nghệ đứng lên. Tiêu Tiêu đưa đồ uống cho cô bé, xoay người bế Tô Tiểu Nghệ ngồi kế bên chân mình.

Lâm Tế Du không hài lòng nhìn vị trí cần câu của cô: “Không có ánh nắng nên bên trong đồng cỏ và nguồn nước không có cá, tôi giúp em đổi vị trí khác."

Tiêu Tiêu cảm thấy không sao cả: "Không cần, để em tự làm." Nói xong lại hỏi: "Chỗ nào có ánh nắng thì chỗ đó có cá sao?" Lâm Tế Du nhấp một ngụm đồ uống: "Ừ."

"Vậy thì chờ khi nào có nắng thì được rồi." Tiêu Tiêu thuận miệng nói: "Dù sao em cũng không gấp."

Nói xong lại nghe thấy một tiếng "Đông", Tô Tiểu Nghệ chỉ lo xem cá bơi lội, không cẩn thận đá đồ uống Tiêu Tiêu để ở bên chân vào trong nước

Lâm Tế Du vội vàng đi tới xem xét, Tiêu Tiêu cũng hoảng sợ: "Hay là qua chỗ của em ngồi đi, ở đây gần nước quá, lỡ như rơi xuống nước thì không tốt lắm.

Lâm Tế Du liếc nhìn đỉnh đầu của Tô Tiểu Nghệ, vỗ nhẹ một cái lêи đỉиɦ đầu rồi gật đầu nói tốt.

Hai người liền đem cần câu và xô đựng cá chuyển về, Tô Tiểu Nghệ mang bộ dáng "vợ bé" đi theo sau bọn họ, chen vào ngồi giữa bọn họ như cũ.

Trên đường Lâm Tư Hàn gọi điện thoại tới, Lâm Tế Du trả lời, nhỏ giọng nói hai câu liền tắt máy. Sau khi xoay người thì thấy hai người phụ nữ một lớn một nhỏ trừng mắt nhìn anh, có chút kì quái.

"Làm sao vậy?"

Tiêu Tiêu nháy nháy con mắt, cúi đầu uống nước: "Không có gì."

Trên mặt Tô Tiểu Nghệ tràn đầy địch ý: "Là bố của chú hả?"

Lâm Tế Du bị nét mặt của cô bé chọc cười, vỗ vỗ đầu cô bé: "Là bố của chú." Tô Tiểu Nghệ bất mãn: "Sao chú còn trả lời ông ấy?"

Lâm Tế Du chỉ duy trì mỉm cười, ngồi xuống.

Trên mặt đất để nước Tiêu Tiêu mua, anh nhìn đàn cá bơi dưới sông, cầm lấy nước uống hai hớp.

Vẻ mặt Tô Tiểu Nghệ không thuận theo đi phía sau anh, đợi một lúc không thấy anh an ủi mình, nên buồn rầu trở về chỗ của mình.

Lại nghe Lâm Tế Du quay đầu nhỏ giọng hỏi Tiêu Tiêu: "Mẹ em còn tức giận phải không?" Tiêu Tiêu không nói chuyện, chỉ lắc đầu. Lâm Tế Du nói tiếp: "Đôi khi tôi cũng rất sơ ý, em bỏ qua cho tôi." Tiếng cười cởi mở của Tiêu Tiêu truyền đến, có thể là sợ ảnh hưởng đến du khách gần đó câu cá, nên ép xuống rất thấp.

Tô Tiểu Nghệ dựng thẳng lỗ tai ngồi một bên, có chút lạc lõng liếc nhìn chỗ ngồi của Lâm Tế Du, rõ ràng mình đã đặc biệt chen giữa bọn họ rồi, nhưng vẫn bị gạt sang một bên.

Hai người kia nằm rất gần nhau, chỉ lo nói chuyện, đến cần câu cũng không chú ý tới, tuy nhiên không nói mấy câu buồn nôn cũng không làm mấy động tác mờ ám, nhưng không khí vẫn có chút khác biệt.

Tô Tiểu Nghệ có chút ai oán lặng lẽ trừng mắt với Tiêu Tiêu, đáng tiếc nửa người của cô ấy bị Lâm Tế Du che khuất, chỉ lộ ra một chùm tóc đuôi ngựa, một chút tổn thương cũng không thể truyền đến trên người cô ấy được.

Lâm Tế Du ở cùng cái người gọi là dì Tiêu kia nói đặc biệt nhiều. Đàn ông mà nói nhiều với phụ nữ, nếu không phải là cãi nhau, khẳng định là muốn phát sinh quan hệ hữu nghị

Tô Tiểu Nghệ đối với nam nữ ở chung rất mẫn cảm nên liền phát hiện hai người đều thay phiên nhau "nịnh nọt" đối phương.

Loại nịnh nọt này rất khác với bố của bé vì áy náy mà mua lễ vật cho mẹ bé, cũng rất khác với thái độ của Tô Nghiệp Hoa với mấy cô gái xinh đẹp khác. Thái độ của hai người này đều tùy ý thăm dò, phối hợp với nhau trả lời câu hỏi của đối phương.

Tô Tiểu Nghệ nghe, cảm thấy...cảm thấy Tiêu Tiêu chủ động hơn so với Lâm Tế Du. Do ảnh hưởng từ hôn nhân của bố mẹ, nên bé rất không hảo cảm với những cô gái chủ động trước, hơn nữa cô gái này còn cản trở bé và chú Lâm Tế Du đồng bệnh tương liên cùng nhau liếʍ láp miệng vết thương.