Chương 35

Tư Hoa Lâm tiên lên phía trước hai bước: "Xuống xe, cô đã bị bao vây, chẳng lẽ lại muốn chống lại mãnh liệt đến chết? Cô không nghĩ đến con gái mình sao?"

Tôn An lại cầm dao đặt lên cổ mình: "Lui ra sau."

Tư Hoa Lâm dừng bước, Tiêu Tiêu đứng sau lưng anh ấy nên thấy rõ Diệp Thác nửa ngồi nửa đi chậm rãi di chuyển đến vị trí của Tôn An

Tôn An nhìn bọn họ cười lạnh: "Mấy người các người, cũng nói mấy lời...nói nhảm đó sao! Nghĩ đến con gái, nghĩ đến gia đình! Tại sao anh ta không nghĩ đến? Anh ta trước mặt con gái không để ý đến mặt mũi của tôi, cùng cô gái khác anh anh em em, các người sao đến cái rắm cũng không thả? Đã biết rõ còn điều tra, điều tra!"

"Cho nên cô mới gϊếŧ người?"

"Gϊếŧ người? Tôi gϊếŧ người lúc nào? Tôi chỉ là một người phụ nữ trong gia đình, làm sao biết được chồng tôi có phải chết trên người những cô gái khác hay không? Ngày đó, đến cửa tôi cũng không đi ra, làm sao gϊếŧ người được?"

Tư Hoa Lâm cau chặt lông mày: "Cô xác định là cô không đi ra ngoài, cô cho rằng mình hóa trang giống con trai, thì có thể lừa gạt mọi người hả?"

Người Tôn An thoáng chốc cứng đờ lại, còn muốn nói gì nữa, thì đột nhiên bị Diệp Thác đứng bên cạnh bắt lại, cướp lấy dao gọt trái cây

Cánh tay Lâm Tế Du băng bó hai vòng, đứng dựa vào cửa, nhìn cô bé nho nhỏ đang ngồi ngay ngắn ở mép giường.

Tô Tiểu Nghệ có đôi mắt xinh đẹp giống cha cô bé, rất sáng, cái mũi giống Tôn An, bờ môi lại giống Tô Nghiệp Hoa rất mỏng.

Tiêu Tiêu kiên nhẫn hỏi cô bé: "Hôm đó mẹ con không đi ra ngoài? Luôn ở nhà làm bài tập với con ư?"

Tô Tiểu Nghệ gật đầu.

Tiêu Tiêu thở dài: "Vậy tại sao con phải ném bao quần áo đó xuống lầu?"

"Không phải con ném" Tô Tiểu Nghệ nhỏ giọng nói, ánh mắt liếc nhìn túi nhựa bên cạnh rồi lập tức nhìn sang chỗ khác: "Con không biết!"

Trong túi đều là quần áo nam cùng kích cỡ với thân hình Tôn An, còn có một bộ kính viễn vọng, một chiếc bút ghi âm, và một thiết bị giám sát nghe lén.

"Cô hỏi lại con lần nữa" Tiêu Tiêu cố gắng làm giọng nói thật nhỏ nhẹ, lúc kéo cái ghế lại gần, Tô Tiểu Nghệ lập tức né tránh.

Bả vai Tiêu Tiêu rũ xuống, Lâm Tế Du đánh gãy lời nói của cô: "Để tôi thử xem." Tiêu Tiêu ngoài ý muốn nhìn về phía anh, sắc mặt Lâm Tế Du vẫn lạnh lùng: "Em đi ra ngoài trước, khi nào chuẩn bị xong tôi sẽ gọi em."

Tiêu Tiêu do dự nhìn cô bé ngồi trên giường rồi lại nhìn anh, sau đó mới đứng dậy rời khỏi.

Quý Chí Mẫn vẫn còn ở phòng kiểm tra, thấy cô đi ra, cũng bất ngờ: "Hỏi xong rồi hả?" Tiêu Tiêu lắc đầu: "Cô bé đó không nói gì cả, nhìn em giống như nhìn mãnh thú và nước lũ vậy, bên thầy Tư thế nào rồi?"

Quý Chí Mẫn thở dài: "Con vịt chết mạnh miệng, ngoài trừ nói chồng cô ta bay bướm như thế nào, không lo cho gia đình như thế nào, thì không nói gì nữa. Đành phải đợi kết quả xét nghiệm ngày mai thôi, bao đồ mà cô bé kia ném chắc có chút kì lạ đấy."

Trong phòng mơ hồ truyền đến tiếng khóc, Quý Chí Mẫn và Tiêu Tiêu đều kinh ngạc nhìn nhau, nhưng không mở cửa đi vào.

Quý Chí Mẫn cầm hai ly nước, đưa cho Tiêu Tiêu một ly, rồi áp cái ly vào cửa nghe lén. Tiêu Tiêu cũng học bộ dáng của anh ta, mơ hồ nghe được xen lẫn trong tiếng khóc của cô bé có tiếng nói của Lâm Tế Du.

"Mẹ chú không dũng cảm như mẹ của con...Trước đây, chú thường xuyên muốn, nếu lúc trước chú ra tay gϊếŧ chết ông ấy thì có thể không cần nhìn bà ấy khóc..."

Sắc mặt Quý Chí Mẫn thay đổi, vươn tay muốn mở cửa nhưng Tiêu Tiêu vội vàng ngăn cản.

Bên trong, thanh âm đứt quãng vẫn còn vang lên, nhưng tiếng khóc dần dần nhỏ lại: "Ông ấy và cha của chú giống nhau, đều ưa thích đủ loại cô gái xinh đẹp, ưa thích đem người đến trước mặt con, hỏi con cô nào xinh đẹp...Chú có đi đến quán bar không? Lần thứ nhất con đến đó, còn nhỏ hơn so với chú, thấy ông ấy đang cùng người khác nhảy mặt kề mặt với nhau, quần áo trên người thì chỉ còn lại vài thứ, nhưng không phải hôn với mẹ con..."

Giọng nói kia vừa lạnh lùng vừa xa xôi, khác với cảm giác mà thường ngày anh mang lại cho người khác, Tiêu Tiêu cảm thấy dường như anh và Tô Nghiệp Hoa cùng nhau thút thít nỉ non.

"Mẹ chú chết vừa lúc chú thi lên đại học, chú lấy thư thông báo của viện y học đọc cho bà nghe, bà nằm ở trên giường bệnh, nhưng không nhận ra chú, muốn y tá đuổi chú đi...Con có nghĩ tới muốn mẹ con chứng kiến con thi lên đại học, lấy được chứng nhận tốt nghiệp không?"

Tiêu Tiêu nghe được rất rõ Tô Tiểu Nghệ nấc một cái, mình cũng không tự chủ được thoáng run một chút. Vẻ mặt Quý Chí Mẫn rất quỷ dị, hiếu kì, kinh ngạc, phẫn nộ...Chống lại tầm mắt của cô, còn có chút nghi vấn.

Giống như đang nói...em không phải bạn gái anh ấy sao, em cũng không biết hả?