Chương 34

Tay Lâm Tế Du bị thương không nặng lắm, chỉ là chảy máu rất nhiều nên nhìn có vẻ hơi nghiêm trọng. Tiêu Tiêu an ủi vỗ vỗ bả vai anh, liếc mắt nhìn thang máy, vừa đi hai bước đến chỗ cầu thang, thang máy đột nhiên chuyển động.

Tiêu Tiêu lập tức nghiêng người đứng sát vào vách tường thang máy, Lâm Tế Du cũng bịt tay đứng ra xa một chút

Màu đỏ "-1" rốt cuộc nhảy thành "1", nhưng cửa thang máy lại chậm chạp không mở ra. Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, ấn nút thang máy, cánh cửa từ từ mở ra, nhưng bên trong lại không có ai.

Lâm Tế Du phản ứng đầu tiên: "Chắc là thang máy dừng ở tầng hầm, thời gian dài không ai sử dụng nên tự động trở về đây." Tiêu Tiêu "Ừ" một tiếng, không dám đi thang máy sợ sẽ đánh rắn động cỏ, tiếp tục đi tới cầu thang rồi chạy xuống dưới. Kiến trúc tiểu khu này cực kì phiền phức, từ cầu thang đến ga ra có rất nhiều nhà kho trống, vòng quanh cả buổi mới thấy ga ra, nơi đó có rất nhiều trụ cột lớn và vách tường phân thành nhiều khu nhỏ.

Bây giờ trời đã khuya, hai lối ra đã đóng cửa, chỉ còn cánh cửa gần phòng camara của tiểu khu còn mở cửa.

Tiêu Tiêu mơ hồ nghe được vách tường bên kia có tiếng động cơ xe khởi động, cô bước tới vượt qua vách tường thì nhìn thấy một chiếc xe màu trắng lóe đèn chuẩn bị chạy tới lối ra.

Tiêu Tiêu đuổi theo hai bước, dù thế nào đi nữa thì tốc độ của người làm sao có thể so kịp với xe, cô quan sát xung quanh, rồi chạy theo xe ra ga ra, vượt qua vườn cây chạy tới cửa tiểu khu.

Người ngồi trên xe đoán được ý đồ của cô nên điên cuồng tăng tốc. Có thể xe không thể linh hoạt đi tắt giống cô, không bao lâu đã bị cô bỏ ở phía sau.

Phòng thường trực chỉ có một bảo vệ trông coi, đang ngồi cầm chén trà xem ti vi, thấy cô xông tới, liền khẩn trương đứng dậy: "Đồng chí cảnh sát."

Tiêu Tiêu cau mày nhìn xà ngang chắn ở của ra vào: "Lập tức đóng cửa lại, nhanh!"

Bảo vệ do dự: "Chúng tôi quy định 12 giờ mới đóng cửa."

Tiêu Tiêu không rảnh nói nhảm với anh ta, đẩy anh ta ra đến bàn điều khiển ấn nút đóng cửa, còn chưa kịp xoay người liền nghe thấy tiếng động cơ xe

Bảo vệ lớn tiếng hỏi: "Cô làm gì vậy, cửa đóng rồi, mau dừng xe."

Chiếc xe màu trắng dường như không nhìn thấy cửa từ từ đóng lại, đột nhiên giẫm mạnh chân ga, chiếc xe lao nhanh đến chỗ cây xà ngang. Đương nhiên bảo vệ không dám ra ngoài ngăn cản, Tiêu Tiêu cũng biết tốc độ như vậy mà lao thẳng tới đó rất nguy hiểm, ngẩng đầu nhìn vách tường, lấy gậy cao su treo trên vách tường xuống, quăng về phía cửa sổ xe.

"Phanh" một tiếng, xà ngang bị đυ.ng gẫy, chiếc xe luồn lách qua khe hở chạy ra ngoài, cây xà ngang đυ.ng vào cửa phát ra tiếng động rất lớn. Gậy cao su nện vào cửa sổ xe, kính thủy tinh bị vỡ một mảng lớn làm lộ ra vẻ mặt Tôn An có chút điên cuồng.

Cô ta không rảnh chú ý xung quanh, mảnh vỡ thủy tinh cắt trên má đều không hề hay biết, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào làn xe, tốc độ xe chạy cực nhanh lao ra ngoài tiểu khu.

Tiêu Tiêu cũng đuổi theo chạy đến bên đường, vừa bắt taxi, vừa lấy điện thoại gọi cho đội giao thông, báo biển số xe, rồi sau đó gọi cho Tư Hoa Lâm báo cáo tình hình.

Tư Hoa Lâm sắp chạy đến tiều khu, nghe thấy tình hình liền đổi tuyến đường đuổi theo.

Tôn An không được may mắn lắm, gần đó có đội cảnh sát giao thông đang trực, nên tất cả xe cảnh sát, xe máy cơ động đều đồng loạt đuổi theo cùng một phương hướng.

30m, 25m, 20m,...bao quanh càng lúc càng nhỏ, mặc dù cảnh sát đã kêu gọi người trên xe đầu hàng, nhưng tốc độ lái xe của Tôn An hoàn toàn không chậm lại. Tư Hoa Lâm cùng một xe cảnh sát khác bao vây chặt lại làm cho chiếc xe màu trắng phải dừng lại trong vòng bảo vệ.

Cô ta cầm dao gọt trái cây trên ghế lái, giọng nói sắc lạnh, the thé mà chói tai: "Các người không được qua đây, các người mà qua đây tôi lập tức tự sát!"

Tư Hoa Lâm và Tiêu Tiêu đều xuống xe, Tôn An cách cửa xe nhìn chằm chằm bọn họ: "Các người đừng cho rằng tôi không dám, tôi có bệnh AIDS, chồng tôi lây bệnh cho tôi đó! Tôi đã dùng dao này cắt tay mình nên dính máu rồi. Các người không tin thì đến đây thử xem!"

Trái tim Tiêu Tiêu chậm một nhịp, lập tức nhớ lại cánh tay bị thương của Lâm Tế Du. Bệnh AIDS, lây nhiễm bằng đường máu, cô ta cắt tay bằng dao này...

Vẫn là Tư Hoa Lâm kinh nghiệm lão luyện, không bị cô ta gạt: "Chồng cô lây bệnh AIDS cho cô, nhưng lúc kiểm tra thi thể của anh ta không có bệnh này, từ khi nào cô bị anh ta lây bệnh AIDS rồi hả?"

Lúc này Tiêu Tiêu như vừa tỉnh mộng, trái tim vừa rồi đập nhanh vẫn chưa bình phục lại.

Làm sao lại hồ đồ như vậy!

Tôn An giơ dao găm lên nhìn chằm chằm bọn họ