Chương 19

Lâm Tế Du được Diệp Thác dìu, đi từng bước ra. Hoàng Hạo chau mày: "Chân cậu làm sao vậy?" Lâm Tế Du lắc đầu: "Vấn đề nhỏ."

"Ai giải phẫu thi thể kia đây?"

"Âu Dương sẽ làm, nếu lo lắng thì giao cho cục thành phố, tôi nghỉ ngơi hai ngày."

Hoàng Hạo gật đầu, đưa mắt nhìn Tiêu Tiêu ăn mặc kỳ quặc: "Sao em lại tới đây? Lão Tư gọi em đến à?"

Tiêu Tiêu gượng cười, Lâm Tế Du đã lên xe, nghiêm chỉnh ngồi trên ghế phụ, cách nửa cửa sổ xe nhìn cô. Cô liền chỉ vào Lâm Tế Du: "Em theo bác sĩ Lâm tới đây, nhà em và nhà anh ấy tiện đường... Em, em phải đi trước rồi."

Lúc mọi người hẵng còn đang kinh ngạc nhìn, Tiêu Tiêu liền chạy ra xe.

Lâm Tế Du đóng cửa sổ xe, nhắm mắt dưỡng thần. Tuy Tiêu Tiêu cảm thấy mệt mỏi nhưng khi cầm tay lái thì tỉnh táo lại, dừng xe trước đèn đỏ, thấy xe phía sau, cô còn cảnh giác bật đèn xi nhan.

Lúc trở lại nhà Lâm Tế Du đã rạng sáng sáu giờ. Lâm Tế Du vừa lấy chìa khóa ra, cửa nhà đã được mở ra từ bên trong, một cô gái da trắng trên người chỉ quấn khăn tắm nhìn bọn họ cười: "Tiểu Du, cậu đến rồi sao!"

Tiêu Tiêu dìu Lâm Tế Du nên cảm thấy toàn thân anh cứng ngắc, cô gái kia cũng không phát hiện ra, kéo cửa ra mời bọn họ vào nhà: "Mau vào đi, cô là bạn gái tiểu Du hả? Chào mừng chào mừng, tên tiếng anh của tôi là Đường Anna, cô gọi tôi là Anna là được rồi."

Giọng của người nước ngoài nghe không mấy tự nhiên, tên thật quen thuộc, Tiêu Tiêu thốt ra: "Cô thường tới quán bar BLE ở thành Nam phải không? Cô biết Tô Nghiệp Hoa không?"

Khuôn mặt trắng như tuyết của Đường Anna nhanh chóng hồng lên đến chóng mặt: "Đâu cơ, chưa từng nghe tới."

Lâm Tế Du hung dữ nhìn thẳng cô ấy, miệng mở ra chưa kịp nói câu nào, Tiêu Tiêu đã vội vàng đỡ anh đến ghế sa lon. Lâm Tế Du vừa nhìn chằm chằm vào Đường Anna, cầm điện thoại, anh gọi nhiều lần đều không được nên mới hỏi cô ấy: "Lâm Tư Hàn đâu? Không ở cùng với cô sao?"

Đường Anna giật khăn tắm: "Anh ấy còn ở Mỹ chưa trở về, muốn đi một vòng mới về."

"Vậy còn cô?"

"Tôi à, công việc ở bên kia xong rồi nên trở về."

"Ở lại nhà tôi sao?"

"Chỉ ở một buổi tối thôi, sáng ngày mai tôi phải đi quay quảng cáo, vé máy bay cũng đặt xong rồi."

"Lấy cho tôi xem."

Đường Anna tỏ vẻ "Thật không có cách nào khác với cậu", uốn éo đi lên lầu, đến đúng phòng khách mà Tiêu Tiêu ngủ. Tiêu Tiêu xấu hổ sờ mũi đứng lên: "Chủ nhiệm Lâm, tôi phải về trước đây."

Lúc này Lâm Tế Du mới nhớ tới cô, sắc mặt hơi nhu hòa lại, bèn nói: "Đợi chút, lời trong miệng cô ấy không có mấy câu là thật, đợi chút nữa rồi hỏi lại."

Đường Anna đi lấy vé máy bay hơn nửa giờ, lúc xuống lầu cả người thơm ngát, thay đồ trang điểm, đặc biệt mặc chiếc váy lộ lưng, giày cao gót lộc cộc giẫm trên sàn nhà, cũng không nói đến chuyện vé máy bay, chỉ kéo va ly hành lý đặt ở góc tường, làm động tác hôn gió: "Tiểu Du không chào đón tôi, tôi vẫn là nên đi thôi."

Lâm Tế Du trợn mắt nhìn cô ấy: "Bỏ va ly ra, ngồi xuống."

Tay Đường Anna chống hành lý cười: "Nhiệt tình như vậy à? Bà đây không có hứng thú."

Sắc mặt Lâm Tế Du trắng bệch, trầm mặc im lặng một lúc lại quay đầu nhìn Tiêu Tiêu: "Đây là người bị tình nghi, đưa cô ấy về cục, để nhân viên phòng kỹ thuật giám định dấu vân tay và DNA, tìm dấu vân tay và tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trên người Tô Nghiệp Hoa ở hiện trường, sau đó đối chiếu."

Tiêu Tiêu cũng nghĩ như vậy, vừa nghe anh nói lại càng thêm chắc chắn, cô đứng lên đi đến cạnh cửa.

Vẻ mặt Đường Anna có hơi khó coi, bĩu môi đứng đó một lúc, ném hành lý lại ngồi xuống ghế sa lon: "Tôi không đi? Tôi không phải công dân Trung Quốc! Tôi... Tối hôm qua tôi không đi Bar."

Lâm Tế Du mặc kệ cô ấy, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Đường Anna dùng ánh mắt tha thiết nhìn cậu một hồi, đành phải chuyển hướng sang nhìn Tiêu Tiêu: "Tôi đi với cô, cô không được để cậu ấy nói chuyện này với T."

Lâm Tế Du nhếch miệng, cơ bắp hơi run rẩy.

Tiêu Tiêu không quan tâm đến tâm tình của anh, trực tiếp xoay đầu.

Đường Anna còn nói: "Hành lý của tôi thì sao?"

"Mang theo." Lâm Tế Du cắt lời cô ấy như chém đinh chặt sắt: "Không chừng bên trong còn có vật chứng gì đó, mang toàn bộ đến cục kiểm tra. Chúng tôi biết rõ Tô Nghiệp Hoa đã chết rồi, cô lại có dáng vẻ vội vã chạy trốn, cô phải nói rõ tình huống này với đội trưởng Hoàng đi."

Đường Anna khoa trương nghiêng đầu sang chỗ khác: "A Tô chết rồi hả?"

Lâm Tế Du hừ một tiếng: "Không phải cô đã sớm biết rồi sao?"

Đường Anna cắn nhẹ môi dưới: "Tiểu Du thật thông minh, làm sao cậu biết được?"

"Không gây ra chuyện gì cô sẽ đến chỗ tôi sao?" Lâm Tế Du mở to mắt, bỗng nhiên dùng tay ném gối ôm vào người cô ấy "Cút ra ngoài!"