Chương 18

Còn có vài bộ hơi mỏng hoặc chỉ có áo ngủ hai dây gợi cảm.

Lâm Tế Du thở dài: "Được rồi, trong tủ áo phòng tôi còn có mấy bộ đồ cũ."

Đương nhiên Lâm Tế Du chính là chủ căn phòng này, phòng ngủ được trang trí giống phong cách lầu một, rèm cửa vàng nhạt, vách tường trắng sữa, chăn mền và ga giường đều được sưởi ấm. Tiêu Tiêu theo chỉ dẫn của anh kéo ngăn tủ cuối cùng trong tủ quần áo, quả nhiên tìm được mấy cái áo sơ mi và quần đùi hơi mới.

Tuy kiểu dáng hơi già nhưng vẫn nhìn ra được là đồ của thiếu niên, mang theo hơi thở thanh xuân mộc mạc không gì sánh bằng.

Tiêu Tiêu mặc thử, áo sơ mi hơi dài một chút, thắt dây trên quần đùi lại, miễn cưỡng cũng vừa người.

Trở lại phòng khách, Lâm Tế Du nhìn thấy thì hơi sững sờ một chút.

Bên trong Tiêu Tiêu chỉ mặc áo ba lỗ nên dán sát vào ngực: "Rất vừa người."

Lâm Tế Du "Ừ" một tiếng, vịn vai cô đứng lên, được cô dìu từng bước đến cầu thang bên cạnh. Cầu thang hơi dốc, Tiêu Tiêu đề nghị cõng anh xuống dưới.

Chắc Lâm Tế Du cảm thấy hơi đau nên không khách khí, đợi cô chuẩn bị xong tư thế liền ngồi xuống.

Tiêu Tiêu khẽ cắn môi nâng đùi anh đứng lên, vừa đi vừa phân tán lực chú ý của mình: "Chủ nhiệm Lâm, nhìn anh ốm vậy mà cũng nặng thật đấy."

Vì vậy Lâm Tế Du vịn chặt lan can cầu thang, hình như muốn mượn lấy nó chống người dậy. "Ha ha ha ha, tôi hay nói giỡn đó mà."

Nói xong, Tiêu Tiêu có hơi thở gấp, không dám nhiều lời, chuyên tâm bước từng bước một đi xuống.

Đợi một lúc lâu Lâm Tế Du mới nhìn quần áo rộng thùng thình trên người cô nói: "Đây là quần áo lúc mười tám tuổi tôi đã mặc."

Ý muốn nói là người Tiêu Tiêu nhỏ gầy sao? Tiêu Tiêu không để tâm, không đủ cao lớn thì sao, tôi là nữ, có ngực có mông có eo, cao 1m60 cũng qua tiêu chuẩn rồi, tại sao phải so dáng người với con trai chứ. Cho dù một Tiêu Tiêu hai mươi lăm tuổi tương đương Lâm Tế Du mười tám tuổi, mười tám tuổi còn không phải cõng cái người ba mươi tư tuổi này sao?

Nhưng lúc Lâm Tế Du mười tám tuổi ấy à…

Tiêu Tiêu thừa dịp lúc thay giày nhịn không được nhìn khuôn mặt biểu lộ lạnh lùng kia mấy lần, lúc lên xe còn mải miết suy nghĩ, có phải lúc mười tám tuổi anh cũng không thích nói chuyện như bây giờ, cũng thích tỏ vẻ lạnh lùng như vậy nhìn người khác không?

Mười tám tuổi, đúng là thời điểm tốt để nói chuyện yêu đương.

Vụ án xảy ra trong quán rượu ở thành nam, người đàn ông toàn thân mùi rượu, nửa người dưới tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nằm ngửa trên ghế trong phòng chứa đồ, khuôn mặt đỏ tím, tay chân bị cột vào ghế, trên cổ tay không có vết hằn dây, móng tay đỏ tím, trên mặt đất có mấy cái mũ đã dùng rồi.

Một cái chết mang tính chất đột ngột điển hình.

Âu Dương Hiểu đã khám nghiệm xong tổng quát, không dám di chuyển thi thể. Mọi người thấy Tiêu Tiêu dìu Lâm Tế Du khập khiễng đi vào đều khϊếp sợ.

Lâm Tế Du rất bình tĩnh, đến gần thi thể chuyên chú nhìn Âu Dương Hiểu đang khám nghiệm, ghi chép, kiểm tra thi thể. Quý Chí Mẫn kéo Tiêu Tiêu qua một bên, giật nhẹ quần áo trên người cô: "Sao em lại đến đây, sao lại ở cùng cậu ta, còn có quần áo này nữa, cũng vài thập niên rồi đó?"

Tiêu Tiêu nhỏ giọng nói thầm: "Đừng kéo, quần áo này hơn mười năm rồi đó, nhỡ rách thì phải làm sao bây giờ?"

Quý Chí Mẫn dùng ánh mắt kinh hãi nhìn cô.

Người báo án chính là chủ của quán bar, ông ta nói là do mình đến lấy đồ đạc trong phòng chứa đồ thì phát hiện người đàn ông đó chết ở đây.

"Mọi người gọi người đàn ông đó là "A Ca", bình thường hay tới đây chơi, xem như là khách cũ, không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Hoàng Hạo cau mày: "Pháp y nói người này chết cũng được một giờ rồi, sao bây giờ ông mới báo án."

Ông chủ quán bar bất đắc dĩ: "Bây giờ tôi mới phát hiện, nếu buổi tối không đến đây lấy đồ đạc, sáng mai tới lấy thì chắc chắn sáng ngày mai mới báo án. Cảnh sát, người chết ở trong quán tôi không còn lời nào để nói, nhưng cũng không được đổ hết tội cho tôi."

"Tối hôm qua người quan hệ với người đàn ông đó là ai?"

"Làm sao tôi biết được? Cậu ta trốn ở đây chơi bời, với lại chỗ này lại không có camera."

"Ông cẩn thận nhớ kỹ lại xem."

"Nhiều người như vậy, muốn tôi bắt đầu nhớ từ đâu chứ, có điều cậu ta có quan hệ tốt với mấy người, tôi biết mấy người này. Như Đường Anna, Ti Đình, Tiểu Như, còn có mấy người "Giao hàng" cũng thường xuyên đến đây chơi."

"Giao hàng à?"

"Chính là cô kia."

Dây thừng trói người cũng được điều tra kỹ, rất giống với đồ vật được xếp chồng chất trong góc phòng.

Thi thể bị mang ra ngoài, ông chủ quán bar nhẹ nhàng thở phào: "Khiêng đi là tốt rồi, thật là xui xẻo quá."

Hoàng Hạo lấy danh sách những người đã tới đây từ ông chủ, sau đó ông ấy ngáp lên ngáp xuống đi ra ngoài.