Chương 16

Lâm Tế Du buồn bực ngồi ghế phụ, nhìn cô lên xe đóng cửa cài dây an toàn, cô làm như anh bị thương rất nặng vậy. "Chủ nhiệm Lâm, bây giờ tôi đưa anh đến bệnh viện khám một chút."

Lâm Tế Du lắc đầu: "Không cần, chỉ trật chân một chút thôi, trong nhà tôi có thuốc."

"Vậy anh ở đâu?"

Lâm Tế Du đọc địa chỉ, Tiêu Tiêu không biết đường, duỗi tay mở hướng dẫn, Lâm Tế Du không nhịn được hỏi: "Cô có mang bằng lái xe theo không?"

"Có mang."

Quả sự Tiêu Tiêu biết lái xe, chỉ là tốc độ không tốt lắm, phía sau tiếng kèn xe kêu inh ỏi, hận không thể bay qua chiếc xe mui trần phía trước. Có một chiếc xe vượt qua, hạ kính xe xuống khinh bỉ mắng: "Lái xe như vậy mà cũng dám chạy ra đường sao, có bị bệnh không thế!"

Đến khi Lâm Tế Du cảm thấy buồn ngủ thì mới nhìn thấy cửa chung cư nhà mình.

Tiêu Tiêu lái xe đến gara theo chỉ dẫn của anh, cắn răng "Hây a" một tiếng ôm người ra ngoài, sau đó cô dựa vào góc tường thở dốc. Lâm Tế Du nhìn lưng áo cô ướt sũng: "Tôi nặng như vậy sao?"

Tiêu Tiêu xoa xoa trán đổ mồ hôi: "Không phải, đây là lần thứ 2 trong đời tôi lái xe đêm, lần thứ nhất là lúc thi lấy bằng ấy."

Lâm Tế Du cũng bị cô dọa đổ mồ hôi lạnh.

Anh nghĩ để cô tự mình lái xe về nhà, nhưng cô lái xe như vậy thì anh không thể yên tâm được.

Tiêu Tiêu dìu anh đến chỗ thang máy, lúc này Lâm Tế Du mới phát hiện cô cũng bị thương, má trái cô bị xước chảy máu.

"Trên mặt cô bị chảy máu kìa." Anh nhắc nhở.

Tiêu Tiêu "A" một tiếng, vươn tay sờ thử, đau đến nỗi nhe răng: "Không biết lúc nãy đυ.ng vào hàm răng của ai ấy." Lâm Tế Du vô thức sờ miệng mình, vừa rồi tối như mực nên không chú ý, thì ra là đυ.ng vào mặt cô.

Nhà Lâm Tế Du có hai tầng, màu sắc trong nhà rất ấm áp, phòng ngủ ở lầu hai. Tiêu Tiêu đỡ anh đến ghế sa lon, cô cũng ngồi xuống thở: "Nghỉ ngơi một lát, tôi cõng anh lên lầu."

Lâm Tế du lắc đầu: "Không cần, tôi ngủ trên ghế sa lon được rồi, cô lấy dùm tôi hộp thuốc."

Tiêu Tiêu khẽ gật đầu, mở ngăn kéo lấy hộp thuốc theo chỉ dẫn của anh.

Lâm Tế Du lấy băng gạc thấm nước khử trùng rửa vết thương, lau xong lấy chai thuốc đỏ tự nhiên bôi lên mặt cô.

Dù sao Tiêu Tiêu cũng là con gái, Lâm Tế Du vừa làm xong cô liền chạy tới nhà vệ sinh nhìn vào tấm gương: "Ôi! Ngày mai tôi còn phải đi làm đấy." Lâm Tế Du tự mình kiểm tra vết thương rồi bôi thuốc.

Tiêu Tiêu đứng dậy muốn tạm biệt, anh do dự một chút nói: "Trễ quá rồi, ngày mai rồi hẵng đi, trên lầu còn một phòng trống."

Tiêu Tiêu hơi do dự, chung cư này hơi hẻo lánh, khó gọi xe, nếu cô mượn xe anh tự chạy về nhà thì rất mệt mỏi. Quan trọng nhất là kĩ thuật lái xe của cô không tốt lắm, lúc giẫm chân ga cả người cô đều căng thẳng, còn kí©h thí©ɧ hơn việc đi theo Bạch Vân Phi bắt đám cờ bạc.

Tiêu Tiêu gọi điện thoại về nhà báo bình an rồi thuận tiện xin ở ngoài một đêm, Trang Tùng Nhã hỏi rất kĩ, nhà của đồng nghiệp cô ở chỗ nào, bao nhiêu tuổi, lập gia đình chưa, trong nhà còn người nào khác không.

Làm sao Tiêu Tiêu biết được nhiều việc như vậy, nói xong địa chỉ rồi bắt đầu bịa chuyện: "Hơn bốn mươi tuổi rồi, vợ con đều ở nhà, con ngủ ở phòng khách nhà họ."

Trang Tùng Nhã vẫn không yên lòng: "Con ngoan ngoãn ở đó đợi mẹ, mẹ tới đón con."

Tiêu Tiêu thở dài: "Con là cảnh sát. Chân của mẹ còn bị trật, mẹ ngủ sớm một chút, con..." Cô quay đầu nhìn cửa phòng vệ sinh đóng một nửa, hạ giọng: "Đồng nghiệp của con làm ở phòng kĩ thuật, đánh không lại con, hơn nữa bây giờ còn bị thương."

Lúc này Trang Tùng Nhã mới yên tâm, Tiêu Tiêu thừa dịp nói: "Mẹ đưa điện thoại cho bố, con có chuyện muốn nói với bố." Trang Tùng Nhã do dự, Tiêu Tiêu lại nói tiếp: "Con có việc quan trọng muốn nói với bố."

Từ khi Trang Tùng Nhã bị trật chân, hai vợ chồng liền chiến tranh lạnh, trên bàn cơm còn xấu hổ, bây giờ còn bảo bà gọi Tiêu Văn Giang nữa chứ.

Cuối cùng Trang Tùng Nhã đưa điện thoại cho Tiêu Văn Giang, Tiêu Tiêu cũng không tám chuyện nhiều, lúc tắt điện thoại, Tiêu Văn Giang nói một câu cảm ơn ăn ý với cô: "Cảm ơn con nhé, nhóc con."

Tiêu Tiêu cười ha ha cúp điện thoại.

Lâm Tế Du rửa mặt xong, đang chờ cô dìu đến ghế sa lon. Tiêu Tiêu giúp anh lấy gối và chăn tới, sắp xếp giúp anh.

Lâm Tế Du nhìn người nói ít làm nhiều trước mặt, trong nhà cũng đã chuẩn bị phòng khách, đồ dùng trong đó đều đủ cả, ga giường màu trắng, khiến cho gian phòng như thể trong khách sạn vậy.

Tiêu Tiêu tắm rửa rồi khoác áo ngủ màu trắng, lại ngoài ý muốn phát hiện ra trong ngăn tủ trên đầu giường vẫn còn mấy tờ đơn giao đồ ăn.

Buổi tối đột nhiên cúp điện nên cô chưa ăn no.

Một khi đói bụng là không thể ngừng lại được.