Chương 15

Người chủ trì bắt đầu công tác thống kế, giúp nhau viết tên nam nữ có thể chọn được nhau sớm, những người còn lại ở lại chơi trò chơi, tìm một cơ hội nữa.

Lúc người chủ trì thông báo tên của Lâm Tế Du và Tiêu Tiêu, tiếng vỗ tay như sấm vang lên, người chủ trì còn tặng cho hai người một con ếch.

Tiêu Tiêu cầm con ếch, trong lòng không rõ tư vị gì, đi theo Lâm Tế Du lên lầu ăn cơm.

Lần này quá trình được bổ sung rồi, cô làm sao có thể tự nhiên được?

Lâm Tế Du kén ăn đến nỗi thiên hạ đều căm ghét.

Đậu hà lan phải xát hết vỏ, phía trên gan ngỗng phải có nước đường và dưa leo, súp cà rốt đang được anh lựa từng miếng cà rốt ra, còn bò bít tết thì anh không ăn thịt bò, thịt bò khô cũng không ăn.

Tiêu Tiêu thấy hai má như đang co lại, nghiêm túc nhìn anh đang giày vò thức ăn.

"Lâm chủ nhiệm, thường ngày ở nhà anh ai nấu cơm?"

Lâm Tế Du chậm chạp lựa miếng cà rốt cuối cùng ra: "Tự tôi làm."

Tiêu Tiêu có hơi ngoài ý muốn, định hỏi lại, không ngờ gian phòng đột nhiên tắt đèn, điều hòa cũng ngừng, chỉ còn lại ánh nến đang cháy trên bàn, lúc sáng lúc tối lung lay.

"Sao thế nhỉ?"

"Hình như cúp điện rồi."

Lâm Tế Du mở cửa ra, hành lang tối đen như mực, nghe như có tiếng ồn ào tiếng thét chói tai và tiếng ly thủy tinh vỡ truyền đến, còn có giọng nói trấn định của nhân viên phục vụ: "Thành thật xin lỗi, mời mọi người ngồi yên tại chỗ, chúng tôi lập tức điều tra nguyên nhân."

Tiếng ồn ào giảm dần, nhân viên phục vụ cầm đèn pin giúp quý khách thanh toán hóa đơn, Lâm Tế Du và Tiêu Tiêu đi theo nhân viên phục vụ và mọi người ra ngoài. Thang máy không thể chạy, mọi người chen nhau đi cầu thang, tiếng ồn ào dần lớn hơn.

Nhân viên phục vụ cầm đèn pin dẫn đường, mọi người đi theo từng bước từng bước, Lâm Tề Du ra hiệu Tiêu Tiêu đi trước, Tiêu Tiêu thản nhiên nhận ý tốt của anh. Con gái đương nhiên được ưu tiên trước, mới đi được hai bước, ánh đèn phía sau bỗng chốc vụt qua, tối đen, bóng dáng Lâm Tế Du đổ xuống phía trước.

Tiêu Tiêu nghiêng đầu sang chỗ khác, ở đây tối đến nỗi không thấy được lấy một bóng người, có một bàn tay đưa qua nắm lấy cổ tay cô, Tiêu Tiêu vô ý thức vươn tay nắm chặt dùng sức vặn lại. Lâm Tế Du buồn bực hừ nhẹ, thấp giọng nói: "Là tôi."

Có thể xung quanh quá nhiều người, ánh đèn tối sầm lại, tất cả mọi người đều vội vã chen chúc về phía trước. Anh mới nói được một câu đã bị mọi người xô đẩy, trên chân bị giẫm đạp. Một bàn tay nhỏ bé nắm chặt cổ tay anh không chịu buông ra, một tay khác siết chặt bả vai anh dùng sức cứng rắn đẩy anh vào trong góc.

Tiếng thét chói tai to rõ của con gái vang lên: "Không được đẩy, không được chen chúc." Nhân viên phục vụ bối rối đứng trong đám người, mọi người an tĩnh lại, nhưng vẫn chen nhau đứng tại chỗ không chịu lui về phía sau.

Lâm Tế Du ngồi dựa vào tường, Tiêu Tiêu nằm sấp trên người anh, vừa mượn bả vai anh chống đỡ vừa lấy cơ thể mình giúp anh ngăn chặn mọi người giẫm đạp xô đẩy, tóc rơi tán loạn.

"Không sao chứ?"

Giọng nói Tiêu Tiêu từ đỉnh đầu truyền đến, hơi nóng phả trên tóc anh, Lâm Tế Du không quen muốn né tránh, mới khẽ động một tí đã bị đầu gối quý bà đứng bên cạnh đυ.ng vào khóe mắt.

Cô còn chưa phát hiện ra thì một người khỏe mạnh đã ngẩng đầu chen tới phía trước, một người chân mang giày nhọn đẩy Tiêu Tiêu, đi theo một người cao lớn chen chúc lên phía trước.

Lâm Tế Du thở dài, cố gắng lách vào góc tường, vươn tay ôm cô gái đang dựa vào người anh. Tiêu Tiêu cũng cố gắng dựa sát trên người anh, thu nhỏ thân thể hai người lại.

Nhân viên phục vụ ở phía sau cũng phát hiện có người bị thương, la to muốn mọi người bình tĩnh, cầm đèn pin giơ lên, mọi người dần dần ngừng chen chúc.

Tiêu Tiêu muốn kéo Lâm Tế Du đứng dậy, Lâm Tế Du lắc đầu: "Chân bị trật rồi, không dậy được."

Tiêu Tiêu đành ngồi xuống cùng anh, có một số người cũng bị thương, bắt chước bọn họ thu người lại ngồi xuống góc tường. Trong đó có hai mẹ con, hình như đứa bé bị dẫm vào tay, nằm trong ngực mẹ nhỏ giọng khóc thút thít.

"Mẹ tay con đau quá, đau quá."

Lâm Tế Du chăm chú nhìn một lát, vươn tay qua: "Tôi là bác sĩ, để tôi nhìn xem."

Người mẹ nghi ngờ dò xét bọn họ, Tiêu Tiêu liền lấy chứng nhận cảnh quan ra: "Tôi chứng minh cho anh ấy, anh ấy thật sự là bác sĩ." Người mẹ khách khí lắc đầu, ôm chặt đứa con trong ngực.

Tiêu Tiêu bất đắc dĩ, Lâm Tế Du cũng không lên tiếng nữa.

Nhưng tiếng khóc của đứa bé vẫn không dừng lại.

Lâm Tế Du được Tiêu Tiêu cõng xuống lầu, lúc lên xe chân không nâng lên được nên được bế theo kiểu công chúa một chút.

Tiêu Tiêu giúp anh buộc dây an toàn, còn mình đi tới ghế lái: "Tôi ít khi lái xe nên kĩ thuật cũng bình thường thôi."