Chương 23: Trăm năm hảo hợpEditor: Mạc Thiên Y
Vừa qua tiết Bạch Lộ, trời dần lạnh. Sáng sớm sau khi rời giường, Nguyệt Nha cố gắng nung giường gạch phòng tây, Cố đại nhân men theo hơi ấm chuồn khỏi phòng đông, rất tự nhiên mà leo lên giường tây sưởi ấm.
Bữa sáng là mì viên, ăn kèm củ cải muối. Cố đại nhân bưng cái tô lớn ngồi góc giường, tựa vách tường ăn đến đầu đầy mồ hôi. Vô Tâm khoác chăn bông quỳ gối trên giường, nói mình hôm qua đi đường dài mệt, đến cả sức rời giường ăn uống cũng không có. Thế là Nguyệt Nha bưng một bát mì nóng đứng cạnh giường, rất kiên nhẫn đút hắn ăn từng muỗng.
Cố đại nhân có phần ghen tị, nhòm lén hai người họ, chỉ thấy Vô Tâm giống như con chó ngửa đầu đối diện với Nguyệt Nha, hai bàn chân gối dưới mông lộ ra một dãy đầu ngón chân ngay ngắn. Vô Tâm mặt trắng như tuyết, Nguyệt Nha mặt phấn tròn tròn; Vô Tâm môi hồng, lông mi run run theo động tác nhai nuốt; môi Nguyệt Nha ươn ướt mềm, hơi hơi vểnh lên, hình như đang sợ Vô Tâm bị bỏng.
Đút xong một bát mì, Vô Tâm nhắm mắt nghiêng đầu, cọ cọ lên ngực Nguyệt Nha. Nguyệt Nha đánh hắn, bưng bát đi ra ngoài. Cố đại nhân vẫn nhìn chằm chằm dáng người Nguyệt Nha, thấy ngực cô rung rung, mông lắc lắc, giữa ngực và mông là cái eo nhỏ dài. Cố đại nhân biết xem hàng, nghĩ dựa vào tư sắc của Nguyệt Nha, gây sóng gió thì không đủ, nhưng làm vợ bé thì rất có tư cách. Bất chợt nhớ tới mấy cô vợ bé xinh đẹp của mình ở huyện Văn, Cố đại nhân có phần ảo não, bởi không biết họ sống hay chết, hay là chạy theo thằng khác.
Cố đại nhân lâu ngày không chạm vào phụ nữ, vừa động tâm tư, đũng quần liền “căng lều trại”. Đúng lúc này, Vô Tâm bỗng quay đầu, cười với gã.
Cố đại nhân bất ngờ không kịp phòng bị, đối mặt với hắn, không khỏi hoảng sợ. Mà Vô Tâm khoác chăn bông bò về phía gã, bốn chân chạm đất lại bò cực nhanh, tư thế cùng nét mặt đều không giống người, như thể trong một cái chớp mắt rung đùi, đã tiến đến trước mặt gã.
Bắt đầu từ đêm qua, Vô Tâm đối với gã sinh ra một chút hảo cảm, lúc này từ trong chăn bông vươn ra một bàn tay, nhẹ nhàng đặt lên đùi gã: “Ban đêm anh lạnh không?”
Cố đại nhân trố mắt nhìn hắn, tóc đều dựng cả lên: “Không lạnh.”
Vô Tâm còn nghiêm túc nói: “Nếu lạnh, bảo Nguyệt Nha đi nung giường cho anh.”
Cố đại nhân dùng hết sức lực, một cước đạp hắn ra xa: “Cút cút cút, sáng tinh mơ cậu làm gì giống con quỷ thế? Tránh xa tôi một chút, ngồi qua một bên đi!”
Vô Tâm tốt bụng quan tâm gã, kết quả đổi lại một cái đạp. Hai người tức thì khai chiến, Cố đại nhân buông tô mì mở cửa sổ, xách Vô Tâm ném ra ngoài. Nguyệt Nha đang ở trong sân nghĩ xem nên để cải thảo ở đâu, mắt thấy Vô Tâm bay ra, cô không nghĩ nữa, đuổi theo mắng cho Cố đại nhân chẳng nói được lời nào.
Đến trưa, Vô Tâm cùng Cố đại nhân làm hòa. Vô Tâm đi theo Nguyệt Nha ra ngoài mua cải thảo, Cố đại nhân phụ trách dời đống củi đặng chừa chỗ để cải thảo. Mấy công việc lặt vặt trong sinh hoạt lúc nào cũng tốn thời gian, ba người bận cả một buổi chiều, cuối cùng sắp xếp xong 100 cây cải thảo.
Bữa tối cũng là cải thảo, Cố đại nhân sau khi ăn uống no say là không còn hùng tâm tráng chí, ngáp lấy ngáp để chính là muốn đi ngủ. Gã ngủ rồi, Vô Tâm và Nguyệt Nha ở phòng tây cũng lên giường. Nguyệt Nha rốt cục mua đủ cải thảo, không còn lo nghĩ nữa, quay lưng về phía Vô Tâm ngủ, đang mơ mơ màng màng, sau lưng bỗng nhiên ấm áp, là Vô Tâm chui vào ổ chăn của cô.
Cô run lên một cái, nhất thời cũng không biết làm sao, dứt khoát vờ ngủ không nhúc nhích. Mà Vô Tâm giơ tay nhẹ nhàng vặn vai cô, lại thấp giọng nói: “Nguyệt Nha, Cố đại nhân không biết khi nào mới đi, chúng ta… đừng đợi nữa.”
Nguyệt Nha nóng ran cả người, tay chân đều mất khống chế, nằm trên giường không động đậy, chỉ có quả tim đập thình thịch. Vô Tâm ở trong chăn chen chen chúc chúc, chen tới trước ngực của cô. Tay cô bị hắn đè ở dưới thân, lòng bàn tay cô dán lên nửa cái mông trần của hắn.
Hô hấp và nhịp tim của Nguyệt Nha toàn bộ hỗn loạn, liều mạng muốn rút tay ra. Tay rút ra, lại bị kẹp giữa hai người. Mu bàn tay dán sát một vật xa lạ nào đó, hình trụ vừa cứng vừa nóng còn giật giật. Trong lòng tức thì nổi bão, Nguyệt Nha biết mình đã đυ.ng phải chỗ chí mạng của đàn ông.
…
Sớm hôm sau, Cố đại nhân đẩy cửa vào nhà giữa. Híp mắt nhìn Nguyệt Nha đứng trước bếp, cả nửa ngày gã mới hồi thần … Nguyệt Nha đổi kiểu tóc.
Hai bím tóc rũ hai vai đã bị tháo ra, vấn thành một búi tóc tròn trơn tru sau đầu, trên đó còn cắm một sợi hoa đỏ. Gã bừng tỉnh đại ngộ “Ồ” một tiếng, mở miệng cợt nhả: “Xem ra đêm qua có chuyện tốt a!”
Nguyệt Nha đưa lưng về phía gã không quay đầu lại, để mặc hơi nóng trong nồi phun cho đỏ mặt: “Thì sao? Bọn tôi vốn là vợ chồng mà.”
Cố đại nhân ôm quyền chắp tay: “Chúc mừng chúc mừng, chúc hai người…”
Gã muốn nói răng long đầu bạc, nhưng ngẫm lại tóc Vô Tâm sẽ không bạc; lại muốn nói sớm sinh quý tử, nhưng Vô Tâm cũng không có “hạt giống”. Đầu lưỡi ở trong miệng dạo qua một vòng, gã suy tư nói cho hết lời: “Trăm năm hảo hợp.”
Nguyệt Nha xem hôm nay là ngày đầu tiên tân hôn, sợ Cố đại nhân nói bậy bạ rước xui, giờ nghe miệng chó của gã rốt cục phun ra được ngà voi, trên mặt không khỏi hiện ý cười: “Cám ơn lời chúc của anh.”
Chẳng ngờ Cố đại nhân tức thì thêm một câu: “Đẹp trai đúng là sướиɠ phết nhỉ, nói muốn có vợ là có được vợ.”
Nguyệt Nha cảm thấy Cố đại nhân như con ngựa hoang thoát cương, ngôn hành và cử chỉ đều khiến người ta không khống chế không đoán trước được, cho nên vội đẩy cửa đi ra ngoài, muốn né tránh mấy lời “cao kiến” của Cố đại nhân. Mà Cố đại nhân một mình vào phòng tây, thấy Vô Tâm lại khoác chăn bông ngồi trên giường. Song phương bốn mắt nhìn nhau, Vô Tâm cười với gã: “Hê hê.”
Cố đại nhân mỉm cười đáp lễ, nghĩ bụng cũng không biết tên này rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi.
Nguyệt Nha cùng Vô Tâm ngọt ngào như mật, Cố đại nhân thấy thế, trong bụng chua chua. Như thế qua không lâu, Huyện Văn bỗng truyền ra tin tức, nói là tên oắt Trương bị thua, huyện thành lại trở về tay Đinh đầu to. Cố đại nhân vừa thấy tình thế có biến, lập tức ngủ đông không dám vọng động.
Cố đại nhân ngủ đông, tên oắt Trương cũng ngủ đông, chỉ có Đinh đầu to đứng đầu Huyện Văn, có thể tùy ý diễu võ dương oai. Được vệ sĩ vây quanh bước vào rạp hát lớn nhất Huyện Văn, trông y đặc biệt cao. Cao kỳ thật không phải là y, mà là Bà Chín cưỡi trên cổ y. Bà Chín ăn mặc rực rỡ gấm hoa, điều khiển Đinh lữ trưởng như con lừa đi lên lầu. Đinh lữ trưởng dường như yêu cô ta đến mức đầu rơi máu chảy, chẳng cần thể diện, công cô ta đi lên lầu.
Đám vệ sĩ ở phía sau cười thầm không ngừng. Bà Chín trông chỉ mới 14-15 tuổi, vẫn là một bé gái chưa trưởng thành, chẳng ngờ lại hợp khẩu vị Đinh lữ trưởng. Tám bà vợ bé trước kia tức thì bị bỏ xó, đám phụ nữ bên ngoài lại càng không có địa vị. Đinh lữ trưởng công Bà Chín vào nhã gian, cô ta mà không hạ lệnh, biết đâu Đinh lữ trưởng vẫn một mực công cô ta không chừng.
Lúc xướng kịch, Bà Chín ngồi sóng vai cùng Đinh lữ trưởng. Nghiêng mặt nhìn y, con mắt phải của cô ta dính một điểm đỏ nhỏ như mũi kim: “Thế nào, đau lòng Bà Tám của ngươi?”
Đinh lữ trưởng mặt mày bóng loáng nhìn cô ta, trong lòng mờ mịt, có chút yêu, cũng có chút sợ: “Khởi La, ta đau lòng cô ta làm gì? Sau này trong nhà em quản lý, em muốn thế nào thì thế ấy.”
Nhạc Khởi La vừa lòng xoay đầu ra trước. Đinh lữ trưởng cũng đối mặt với sân khấu kịch, trong lòng lại hoang mang mờ mịt.
Một buổi tối trước đây không lâu y nhặt được Nhạc Khởi La, nhặt cô ta, đơn giản là thấy cô ta xinh xắn, định đem về làm nha hoàn trong nhà, vừa ngủ cũng được vừa hầu cũng được. Nhưng sau khi đưa Nhạc Khởi La về nhà, không khí liền quái dị một cách khó hiểu.
Rốt cuộc là quái dị ra sao, Đinh lữ trưởng cũng không rõ. Là Nhạc Khởi La câu dẫn y trước, tiểu thiếu nữ đương tuổi dậy thì, cởi ra hết có một sự quyến rũ đặc biệt. Nhưng mà ngủ một giấc tỉnh lại, y liền cảm thấy mình giống như mất hồn phách vậy, chẳng suy nghĩ được gì, mọi chuyện chỉ muốn mặc cho Nhạc Khởi La sai bảo. Y vốn rất yêu Bà Tám, Bà Tám cũng mới mười tám tuổi, rất xinh đẹp, giờ nhớ tới Bà Tám, y vẫn còn thích. Bà Tám chướng mắt Nhạc Khởi La, lại không có đầu óc, ngày hôm qua không biết bị ai xúi giục, đột nhiên muốn đánh Nhạc Khởi La. Sáng nay y trở về nhà, Nhạc Khởi La bảo y đi gϊếŧ Bà Tám, y như bị mộng du, thực sự bắn chết Bà Tám.
“Kỳ thật chưa đến mức đó.” Y đờ đẫn nghĩ, đám vợ bé gây lộn, không đến mức khiến y động đao động thương. Nhạc Khởi La kéo lê thi thể Bà Tám vào phòng, dùng một cây đao chém xuống, giống như chặt dưa vậy, rất nhẹ nhàng chặt não đầu Bà Tám ra. Óc Bà tám hẵng còn bốc hơi nóng, bị Nhạc Khởi La dùng muỗng nhỏ múc lên, đưa vào trong cái miệng nhỏ nhắn phấn hồng, óc mềm mại, môi cũng mềm mại. Đinh lữ trưởng mắt thấy Nhạc Khởi La ăn uống no đủ, tâm tình lại bình tĩnh một cách khó hiểu, làm như người ăn sống óc là chuyện thiên kinh địa nghĩa vậy, chỉ là Bà Tám không phạm lỗi lớn, cho nên “Chưa đến mức đó.”
Rất nhiều người đều nhìn ra Đinh lữ trưởng gần đây có hơi bần thần, nói chuyện làm việc đều có chút khác người, nhưng lại chưa đến mức độ bị điên. Bản thân Đinh lữ trưởng cũng có chút cảm giác, nhưng vẫn tê liệt như trước.
Y không biết bản thân dương khí nặng, sát khí cũng nặng, cho nên Nhạc Khởi La không thể hoàn toàn thu được hồn phách của y. Nếu không y đã hoàn toàn biến thành cái xác không hồn, chẳng còn có thể ở đó mà hoang với mang.
Kịch xướng xong, Nhạc Khởi La thỏa mãn, vỗ lan can trước mặt cười ha ha. Sau khi cười xong cô ta hỏi Đinh lữ trưởng: “Có muốn triệt để cắt đứt hậu hoạn không?”
Đinh lữ trưởng nghe không hiểu: “Cái gì?”
Nhạc Khởi La cười nói: “Cho ta một đội binh, ta giúp ngươi bắt Cố Huyền Vũ.”
Cố Huyền Vũ là tên của Cố đại nhân. Đinh lữ trưởng ngẫm nghĩ, nghĩ mình quả thật là rất muốn bắt Huyền Vũ, yêu cầu của Bà Chín thực hợp lý, mình nên đồng ý.
Vì thế trong cơn khủng hoảng mơ hồ, Đinh lữ trưởng gật đầu với Nhạc Khởi La: “Được.”