Tạ Phất Y tê rần toàn thân, mặc kệ cậu hành hạ như thế nào, tên này đối với cậu hoàn toàn không có chút thái độ nào.
Chỉ là long huyết linh lực quá mạnh mẽ, luyện hóa không dễ dàng, Tạ Phất Y mỗi ngày một chén máu căn bản dùng không hết, lãng phí quá nhiều long huyết như vậy. Cậu chỉ đành âm thầm đổi chén đựng long huyết thành chén nhỏ nhất.
Diệp Bạch Tiêu nhận ra hôm nay chén nhỏ hơn hẳn, liếc mắt nhìn Tạ Phất Y đang giả vờ không chú ý bên này, trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn hiện lên một tia dịu dàng.
…
Ngày qua ngày, thoắt cái đã mấy tháng trôi qua.
Nội thương của Diệp Bạch Tiêu đã gần như hồi phục hoàn toàn, linh lực cũng dần ổn định, hắn không nghĩ cần tu luyện thêm để khôi phục linh lực nữa. Từ khi phát hiện Tạ Phất Y thích ăn đồ ăn do hắn nấu, hắn lại bắt đầu mỗi ngày biến đổi cách thức để nghiên cứu món ăn mới.
Tạ Phất Y quả thực hận không thể rèn sắt thành thép, hiện tại cốt truyện căn bản không đi đúng hướng! - Sau này cậu tuyệt đối không ăn đồ ăn do vai chính công nấu nữa!
"Sư tôn, nên dùng bữa trưa."
Giọng Diệp Bạch Tiêu vang lên từ ngoài cửa, Tạ Phất Y lập tức gạt bỏ những suy nghĩ vừa rồi, trời đất bao la, ăn cơm là lớn nhất!
Ăn no rồi tính tiếp cách đi theo cốt truyện!
"Minh Thanh đâu?" Tạ Phất Y ngồi vào bàn, chỉ có cậu và Diệp Bạch Tiêu.
"Đi ra ngoài mua sắm nguyên liệu, nói là sẽ ăn ở bên ngoài rồi về." Diệp Bạch Tiêu vừa trả lời, vừa múc một chén cơm cho cậu, lại rót trà ấm nóng vừa miệng đặt vào tay cậu.
Tạ Phất Y gật đầu, cậu ăn cơm với tư thế đoan chính, nhưng tốc độ cũng không chậm.
Phải nói rằng, tay nghề nấu ăn của Diệp Bạch Tiêu thực sự rất tốt, Tạ Phất Y cũng được coi là đi khắp thế gian, ăn qua vô số món ngon quý hiếm, thế nhưng Diệp Bạch Tiêu lại luôn cân nhắc từng phần từng liều để phù hợp với khẩu vị của cậu.
Bản thân Diệp Bạch Tiêu không chú trọng vào việc ăn uống, chỉ nhìn Tạ Phất Y ăn ngon miệng, khóe môi hắn không tự giác cong lên nụ cười.
Hắn cẩn thận gỡ xương cá, sau đó gắp một miếng thịt cá hoàn chỉnh bỏ vào chén Tạ Phất Y.
Động tác của Tạ Phất Y khựng lại, radar thuần ái vai chính nhiều năm của cậu lại một lần nữa vang lên cảnh báo. Đột nhiên cảm thấy đồ ăn trong miệng đều không còn ngon - không được, nhiệm vụ tuyệt đối không thể thất bại! Xem ra cậu còn phải tàn nhẫn hơn nữa!
……
Buổi tối
Tạ Phất Y và Diệp Bạch Tiêu vẫn ngủ chung một phòng.
Vì chỉ có hai phòng ngủ, Minh Thanh một phòng, còn để rất nhiều đồ đạc bên trong.
Diệp Bạch Tiêu mỗi tối đều biến thành rồng nhỏ cuộn trong ổ chăn, nhưng sáng hôm sau, Tạ Phất Y luôn phát hiện mình tỉnh dậy trong lòng đối phương. Diệp Bạch Tiêu nói rằng khi ngủ, hắn không thể kiểm soát được việc biến thành hình người.
Trước đây vì lạnh, Tạ Phất Y không ngại, nhưng giờ thời tiết đã ấm hơn, hơn nữa tình trạng của đối phương rõ ràng không bình thường, cậu không thể không lo lắng.
Diệp Bạch Tiêu trải giường, thấy Tạ Phất Y đứng bên cửa sổ mãi không chịu ngủ, bèn lên tiếng: "Sư tôn, chuẩn bị nghỉ ngơi đi."
"Ừ." Tạ Phất Y đi tới, nhìn thấy thân hình thon dài của Diệp Bạch Tiêu, cổ áo hơi hé mở, lộ ra làn da trắng nõn mịn màng.
"Đây là cái gì?" Tạ Phất Y tò mò đưa ngón tay khẽ chạm.
Cảm giác lạnh buốt khiến tim Diệp Bạch Tiêu lỡ một nhịp - vảy ngược của rồng, chạm vào sẽ phải chết.
Trừ phi, là người mà hắn yêu thương.
Hắn cất giọng thấp giải thích: "Đây là chỗ vảy ngược của rồng."
Tạ Phất Y nhìn sắc mặt tái nhợt của Diệp Bạch Tiêu, xem ra việc liên tục lấy máu mấy tháng qua cũng khiến hắn chịu không nổi, vậy cậu lại càng tàn nhẫn hơn!
Cậu đột nhiên lên tiếng: "Khối vảy này thật đặc biệt, ta muốn nhìn kỹ hơn."
Lần này, Tạ Phất Y thậm chí còn chẳng thèm tìm lý do.
Diệp Bạch Tiêu nghe vậy không chút do dự, giơ tay, đầu ngón trỏ biến thành móng vuốt rồng sắc nhọn, hơi nghiêng đầu, lập tức moi ra từ cổ họng một mảng vảy rồng lấp lánh.
Cơn đau dữ dội khiến mặt hắn trắng bệch trong nháy mắt, nhưng động tác lại không hề do dự.
Hắn mở lòng bàn tay, nâng niu mảng vảy rồng màu xanh lam nhạt tỏa ra ánh sáng lấp lánh đưa cho Tạ Phất Y, ánh mắt vẫn dịu dàng như cũ.
"Sư tôn muốn thứ gì, chỉ cần con có..." Diệp Bạch Tiêu khẽ nhếch môi, ngừng lại một chút rồi nói: "Cho dù không có, con cũng sẽ tìm về cho sư tôn."
Tạ Phất Y nhìn mảng vảy rồng lộng lẫy trong tay, lòng thắt lại - cậu đã moi vảy rồng như vậy, sao đối phương vẫn chưa nhận ra cậu có vấn đề?
"Cái này hẳn là rất quan trọng nhỉ, sao ngươi lại dễ dàng cho ta như vậy?" Tạ Phất Y vẫn không nhịn được, giọng khàn khàn hỏi.
Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt thường ngày lạnh lùng của Diệp Bạch Tiêu lại trở nên vô cùng dịu dàng, hắn hơi cụp mắt, nhìn về phía người trước mặt, giọng trầm thấp gần như thầm thì: "Sư tôn, đây là vảy quý giá nhất trên thân rồng, chỉ dành tặng cho người mình yêu thương."
Tạ Phất Y nhìn Diệp Bạch Tiêu dịu dàng thổ lộ tình cảm, trong lúc nhất thời đầu óc trống rỗng! Cậu không biết phải trả lời như thế nào.
Tạ Phất Y: ... Xong rồi, xong rồi, gặp được nam chính công bị luyến ái não tàn!
Quan trọng nhất là đối tượng mà người ta luyến ái não tàn lại không phải là nam chính thụ!
Nam chính công tỏ tình với pháo hôi! Phải làm sao bây giờ?
Tâm tư thay đổi nhanh chóng, cũng chỉ trong hai giây —— kệ anh nói gì! Tôi nghe không hiểu!
Tạ Phất Y nghiêng đầu, nhìn một lượt những vảy rồng trên cổ Diệp Bạch Tiêu, mới nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười, "May mắn là vảy ngược có một mảng, nếu không mảng này cho ta, sau này con gặp được người mình thích thì phải làm sao?"
Tạ Phất Y thuận miệng nói xong, ánh mắt chăm chú vào mảng vảy rồng trên tay, lẩm bẩm trong kinh ngạc, "Nghe nói vảy rồng có tác dụng giữ gìn nhan sắc, mảng này vừa lúc để ta làm thí nghiệm."
Chẳng hiểu phong tình, chỉ thích luyện đan! —— Dù sao cậu từ nhỏ đã lớn lên ở Sương Mù Cốc để luyện đan, nghe không hiểu hắn muốn biểu đạt cái gì!
"Sư tôn..." Diệp Bạch Tiêu vừa mới còn tràn đầy nhu tình, nghe vậy cơ thể cứng đờ, ngực nghẹn ngào, cổ họng khô khốc.
Lúc này, Tạ Phất Y dường như không hứng thú nghe hắn nói, phất tay ngắt lời, cầm mảng vảy rồng đi thẳng đến phòng luyện đan, "Con nghỉ ngơi trước đi, ta đi luyện đan."
Diệp Bạch Tiêu nhìn bóng dáng rời đi của cậu, mắt đen nặng nề.
Xem ra sư tôn thực sự không có chút ý tưởng nào về mình. Hắn đã biểu hiện rõ ràng như vậy, mà đối phương vẫn không nhận thức được. Có lẽ bởi vì giới tu tiên kết làm đạo lữ đa phần là nam nữ, đồng tính cực kỳ ít, hơn nữa đối phương quanh năm bế quan luyện đan trong Sương Mù Cốc, cũng không tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài.