Chương 6: Lấy máu

Căn cứ cốt truyện, cậu dự định mua một lò luyện đan mới hôm nay, nhưng thật sự không nghĩ ra, với chút linh thạch ít ỏi của mình, làm như thế nào mới có thể mang lò đan chất lượng này về.

“Sư tôn đi trước, con sẽ đến ngay.” Diệp Bạch Tiêu nhìn bóng dáng Tạ Phất Y rời đi, trong mắt nặng nề.

Tạ Phất Y gật đầu, một mình đi chọn lựa ở chợ.

Cuối cùng, cậu dừng chân trước một quầy hàng rong, nhìn nhìn lò đan trung phẩm trong tay, tự hỏi liệu nó có thể luyện hóa được linh lực bá đạo của Long Huyết hay không.

Đột nhiên, một bàn tay đưa ra một lò đan thủy tinh tỏa ra ánh sáng xanh lam xuất hiện trước mắt cậu. Diệp Bạch Tiêu vội vàng đuổi theo, đưa lò đan phẩm chất trân phẩm cho Tạ Phất Y, “Sư tôn, dùng cái này đi.”

Tạ Phất Y ngạc nhiên, lò đan này còn tốt hơn cả lò đan cậu nhìn trúng trước đó, và cũng đắt hơn… Cũng không cần tốt như vậy, dù sao lò đan này cuối cùng cũng sẽ bị thiêu hủy.

Tạ Phất Y kinh ngạc nhìn Diệp Bạch Tiêu, “Lấy đâu ra? Ngươi có linh thạch?”

Diệp Bạch Tiêu nhàn nhạt cong môi, “Ta đổi bằng đồ của mình.”

Đồ gì? Tạ Phất Y nhìn Diệp Bạch Tiêu từ đầu đến chân, ngoại trừ bộ quần áo mới mua cho hắn, hắn chẳng có gì cả. Chẳng lẽ là Long Huyết Long Lân?

Cậu vốn định khuyên bảo Diệp Bạch Tiêu đừng làm tổn thương bản thân, nhưng giờ cậu không dám nói nhiều lời, con đường tu luyện của nhân vật chính đều phải trải qua gian khổ!

“Tốt.” Tạ Phất Y không khách khí nhận lấy lò đan và cất đi, “Nếu đã có đầy đủ đồ đạc, chúng ta hãy trở về.”

“Vâng.” Diệp Bạch Tiêu khẽ cong môi đáp.

Trong đầu Diệp Bạch Tiêu vang lên một giọng cười khàn khàn: “Long Thần sát phạt quyết đoán khi nào lại cẩn thận như vậy? Còn học được nói dối, gϊếŧ người đoạt bảo còn sợ hắn biết?”

Diệp Bạch Tiêu đi theo sau Tạ Phất Y, vẻ mặt vẫn lạnh lùng và điềm tĩnh. Chỉ là trong đầu thầm đáp trả: “Bản tôn không nói dối, ta đã để lại Long Tinh để đổi lấy lò đan, giá trị ngàn vạn.” Tuy rằng, tên khốn dám mơ ước đến người đàn ông đẹp trai của hắn sẽ không có cơ hội sử dụng nó.



Hai người trở lại Sương Mù Cốc, Minh Thanh đã đợi từ lâu, nhìn thấy Tạ Phất Y mới nhẹ nhàng thở phào.

Hắn tiến lên muốn giống như dĩ vãng tiếp nhận đồ trong tay Tạ Phất Y, Diệp Bạch Tiêu đã thuận tay lấy hết tất cả đồ vật để vào phòng luyện dược. Thậm chí lúc ra tới, trong tay còn bưng một ly nước ấm.

“Sư tôn, khát nước rồi? Uống miếng nước.” Diệp Bạch Tiêu thần sắc nhàn nhạt, mắt lóe lên tia nhu hòa.

Minh Thanh trừng mắt nhìn hắn, tuy rằng là muốn sai sử hắn làm việc nhưng thật bị hắn đoạt lấy việc hầu hạ sư tôn lại có chút không vui, hắn ta giành nói: “Sư tôn người có đói bụng không? Con đi nấu cơm.”

Tạ Phất Y uống ngụm trà, “Trước không cần, ta phải thử lò luyện dược mới mua một chút.”

Cậu nói xong liền cầm một ít dược liệu vào phòng luyện dược.

Diệp Bạch Tiêu nhấc chân muốn theo vào, lại bị Minh Thanh ngăn cản, hắn ta tức giận nói: “Thời điểm sư tôn luyện dược không thích bị quấy rầy, ngươi đừng đi vào.”

Chỉ là hắn ta vừa dứt lời, liền nghe được trong phòng truyền đến tiếng Tạ Phất Y, “Bạch Tiêu, tiến vào.”

Minh Thanh:……

Diệp Bạch Tiêu môi mỏng hơi cong lên, lộ ra một nụ cười như có như không, “Sư huynh, phiền toái nhường một chút.”

Hắn đột nhiên trở nên lễ phép, Minh Thanh tức đến muốn chết, nhìn bóng dáng hắn rời đi, căm giận xoay người đi phòng bếp nghiên cứu trù nghệ.

Trong phòng, Tạ Phất Y đang cho các loại dược liệu đã được cân đong vào lò luyện dược, thấy Diệp Bạch Tiêu vào, liền nói: “Bạch Tiêu, ta cần máu của con……”

Tạ Phất Y vốn đã chuẩn bị một bài nói đường hoàng, chỉ là cậu còn chưa nói xong, bên kia Diệp Bạch Tiêu đã dứt khoát lưu loát cắt mở bàn tay, máu tươi đỏ nhanh chóng chảy ra, rơi vào chén thuốc bên cạnh.

Miệng vết thương của hắn thực sự rất lớn, lòng bàn tay thịt nát, Diệp Bạch Tiêu như không cảm thấy đau đớn, thần sắc không hề thay đổi, thậm chí nhìn miệng vết thương tự lành rất nhanh, máu chảy ra nhanh chóng đông lại, hắn lại ở chỗ miệng vết thương gần như khép lại hung hăng cắt một nhát dao, nắm chặt nắm tay để máu chảy nhanh hơn, chỉ một lát đã đầy một chén lớn.

Máu Long Thần không có mùi tanh nồng, tỏa ra ánh sáng trắng óng ánh, mang theo hương thơm thanh tao của linh khí tràn ngập căn phòng.

“Sư tôn, đủ chưa?” Mất máu nhanh chóng khiến sắc mặt Diệp Bạch Tiêu trở nên trắng bệch, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tạ Phất Y lại rõ ràng, không hề chậm trễ.

Tạ Phất Y hoảng hốt mới lấy lại tinh thần, tên này còn chưa hỏi lấy một câu đã dùng máu của hắn làm gì? Hơn nữa trong nguyên tác không phải chỉ cần một hai giọt sao? Long huyết trân quý, một chén lớn như vậy, chỉ sợ người thường sẽ lập tức bị linh lực làm cho căng chặt.

Lấy máu như vậy, đừng để đến lúc chưa đợi được vai chính thụ đến cứu, vai chính công đã bị cậu hút cạn máu mà chết!

Tạ Phất Y thần sắc sốt ruột, vội vàng tiến lên đưa cho Diệp Bạch Tiêu viên thuốc cầm máu, “Ai bảo con cho nhiều máu như vậy? Muốn chết sao?”

Sư tôn dịu dàng nổi giận, Diệp Bạch Tiêu lại cười, trấn an nói: "Sư tôn không cần lo lắng cho con, con không giống yêu quái bình thường, thực ra là Long tộc Thần tộc, khả năng phục hồi rất mạnh..."

Diệp Bạch Tiêu vì nói chuyện, vô tình ngậm lấy ngón tay dính thuốc của Tạ Phất Y, đầu lưỡi ấm áp chạm vào ngón tay lạnh buốt còn mang theo hương thuốc nhàn nhạt, lời nói đột nhiên im bặt, thân thể hắn trong nháy mắt căng chặt, trái tim đập nhanh như chớp.

Tạ Phất Y nhận ra không ổn, động tác khựng lại - sao, loại cảm giác không thích hợp này lại đến nữa!

Trong sách không phải nói vai chính công là người lạnh lùng, tàn nhẫn quả quyết sao? Mặc dù nguyên thân cứu hắn, cũng không thể nào để ý đến đối phương, càng không có nói với đối phương thân phận thật sự. Vậy mà hiện tại vai chính công này sao lại ngoan ngoãn nghe lời cậu như vậy, còn vội vàng lấy máu?

Tạ Phất Y thấy Diệp Bạch Tiêu mặc dù thả tràn đầy một chén máu, vẻ mặt cũng không thấy một chút tức giận và oán hận.

Đại khái là kỹ thuật diễn của cậu quá tốt, sao mọi người đều cho rằng cậu là người thiện tâm đơn thuần?

Tạ Phất Y có một dự cảm không tốt, cậu không thể tiếp tục giả vờ làm người tốt, lo lắng cho con đường tương lai của vai chính công!

Tạ Phất Y trầm mặc trong chốc lát, nhìn chằm chằm Diệp Bạch Tiêu nói: "Nếu năng lực tự lành của ngươi mạnh như vậy, vậy mỗi ngày lấy một chén, vi sư muốn nghiên cứu xem máu rồng chế thành thuốc có gì khác biệt."

Diệp Bạch Tiêu vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, lại vô cùng ngoan ngoãn đáp: "Được."

Những ngày tiếp theo, Tạ Phất Y dựa theo cốt truyện, mỗi ngày đều dùng máu rồng luyện thuốc, Diệp Bạch Tiêu cũng nghe lời cậu mỗi ngày lấy một chén máu, mặc dù khả năng tự lành của hắn rất mạnh, nhưng việc ngày qua ngày lặp lại cắt ra vết thương, hai cánh tay cũng để lại những vết sẹo sâu.