Tiếng nói leng keng vang lên như tiếng ngọc va vào nhau, êm tai du dương, khiến những người xung quanh không khỏi chú ý đến chiếc cổ họng căng thẳng của người nói. Giọng nói này nếu như được ngâm nga trên giường, hẳn sẽ có bao nhiêu mỹ diệu!
Chủ quán là một người đàn ông trung niên, thân hình hơi béo, nhưng bước đi lại ổn định và nhẹ nhàng, đủ để thấy có vài phần bản lĩnh. Ánh mắt sáng quắc của hắn dừng lại trên người Tạ Phất Y, "Tiểu tiên quân quả có ánh mắt tinh tường, lò luyện đan này có thể tùy ý biến đổi kích thước lớn nhỏ, chính là loại mà tiên sư Dao Tiên Tông sử dụng, giá là bốn vạn linh thạch thượng phẩm."
Tạ Phất Y khựng lại, cậu đoán rằng lò luyện đan này hẳn là rất quý, nhưng không ngờ lại quý đến vậy.
Cậu chỉ có thể tiếc nuối mà buông lò luyện đan xuống. Người đàn ông trung niên đứng sau Tạ Phất Y, ánh mắt lạnh băng, tự nhủ rằng mình còn có chút thủ đoạn, không đến mức phải sợ một con rắn yêu không có mấy phần linh lực. Hắn nuốt nước bọt, cuối cùng không nhịn được, giữ lấy tay Tạ Phất Y đang định thu hồi, "Tiểu tiên quân đừng vội, nếu tiểu tiên quân không có bốn vạn linh thạch, cũng còn có cách khác để đổi..."
Ánh mắt mê mẩn của hắn gần như xuyên thấu qua chiếc mũ lụa trắng che mặt Tạ Phất Y, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt trên mu bàn tay, quả nhiên mịn màng như ngọc, khiến lòng người ngứa ngáy.
Tạ Phất Y dường như không hề phát giác hành vi không ổn của đối phương, "Cách gì?"... Cậu đóng vai tiểu thuyết thuần ái nhiều năm như vậy, tự nhiên nhìn ra được người đàn ông này muốn làm gì.
Cốt truyện chỉ nói rằng cậu mua lò luyện đan trân phẩm để luyện chế Long Huyết Tán! Nhưng không nói dùng cách gì để mua. Vừa lúc hiện tại cậu không có linh thạch, chẳng lẽ thật sự phải dùng cách khác để đổi…
Người đàn ông trung niên thấy đối phương dường như không nghe hiểu lời mình nói, không khỏi vui mừng, loại người này rõ ràng là được bảo vệ quá mức, không hiểu thế sự, lại có linh lực thấp kém, càng có thể tùy ý làm theo ý mình, trên trang giấy trắng tinh tùy ý vẽ vời…
Ánh mắt tà quang trong mắt người đàn ông càng lúc càng lớn, chỉ là ngay khoảnh khắc tiếp theo, cổ tay hắn bị một bàn tay to như kìm sắt nắm lấy.
"Rắc" một tiếng giòn tan vang lên, cùng với tiếng xương vỡ vụn, người đàn ông kêu lên đau đớn như tiếng heo bị chọc tiết.
"Ngươi muốn chết?"
Giọng nói trầm thấp lạnh lùng tuy rằng rất nhẹ, nhưng lại ẩn chứa một cơn thịnh nộ vô biên.
Người đàn ông trung niên đối diện với đôi mắt đỏ rực như máu của Diệp Bạch Tiêu, lòng chấn động, đôi mắt sắc bén như dao đó mang theo uy áp vô biên khiến hắn gần như không thở nổi, trái tim như bị một bàn tay hung hăng nắm lấy, mãnh liệt áp bức đến mức không thể hô hấp.
Thấy người đàn ông đổ mồ hôi hột đầy đầu, sắc mặt càng ngày càng trắng, Tạ Phất Y vội vàng duỗi tay kéo Diệp Bạch Tiêu ra.
"Bạch Tiêu, sao vậy? Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng tùy tiện động thủ."... Tạ Phất Y ngây người, sao chính công lại nổi giận như vậy? Chỉ vì người qua đường Giáp này sờ tay cậu? Đây không phải là đãi ngộ của vai chính thụ sao?
Diệp Bạch Tiêu quay đầu nhìn vẻ mặt không hiểu nguyên do của Tạ Phất Y, có chút hiểu được sự lo lắng của cậu. Người này từ nhỏ đã sống trong thung lũng sâu để luyện đan tu luyện, tâm tư trong sạch, cậu hoàn toàn không cảm thấy người trước mặt đang mơ ước cậu thậm chí đang làm bẩn cậu trong lòng!
Diệp Bạch Tiêu, trong đôi mắt đỏ thẫm ánh lên sự lãnh đạm và thiếu kiên nhẫn. Người vụng về như thế, vậy mà lại là sư tôn của mình?
Tạ Phất Y chú ý đến vẻ mặt lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn của Diệp Bạch Tiêu, thoáng chốc cảm nhận được áp lực rùng mình như buổi sáng.
"Bạch Tiêu, sao vậy?" Tạ Phất Y do dự hỏi.
Ngay sau đó, ánh mắt đỏ ngầu trong mắt Diệp Bạch Tiêu tan biến, hắn khựng lại, bình tĩnh trở lại như thường, ngoan ngoãn buông tay theo lời Tạ Phất Y. Hắn chỉ nhàn nhạt giải thích: "Sư tôn, hắn muốn bắt nạt ngài."
"Cái gì?" Tạ Phất Y vẫn chưa hiểu rõ tình huống trước mắt, trên mặt hiện lên vẻ khó hiểu, cụp mắt suy nghĩ thầm - nam chính này không ổn!
Bên kia, sau khi được thả ra, gã đàn ông thoát khỏi áp lực, mới nhận ra mình bị một yêu cấp thấp không có linh lực dọa sợ, tức giận bừng bừng.
"Ngươi, ngươi là một yêu vật thấp hèn, còn dám nói láo?" Gã đàn ông nhịn đau, giơ tay lên, niệm một câu pháp quyết sát phạt, nhanh chóng đánh về phía Diệp Bạch Tiêu.
"Cẩn thận!" Tạ Phất Y lo lắng Diệp Bạch Tiêu không có linh lực, vội vàng giơ tay niệm chú, muốn ngăn chặn đòn tấn công. Nhưng gã đàn ông dám ra tay ắt hẳn có chút năng lực. Tạ Phất Y thấy không thể ngăn cản được, liền không chút do dự ôm Diệp Bạch Tiêu vào lòng.
"Sư tôn!" Đồng tử của Diệp Bạch Tiêu co lại, vẻ mặt lạnh lùng ban đầu biến thành lo lắng, hắn siết chặt tay ôm lấy Tạ Phất Y, đầu ngón tay lóe lên tia sáng u ám, gã đàn ông trung niên phun ra một ngụm máu, lùi lại mấy bước.
Diệp Bạch Tiêu nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu nhìn người trong lòng, nghĩ đến hành động che chở cho mình của Tạ Phất Y, trái tim hắn mềm nhũn: "Sư tôn, ngài có bị thương không?"
Hắn thả lỏng thần kinh căng thẳng, mới phát hiện bàn tay ôm eo Tạ Phất Y qua lớp áo ấm áp và mạnh mẽ. Không biết do tay hắn quá dài hay eo sư tôn quá thon, một tah hắn là có thể ôm trọn lấy.
Tạ Phất Y lắc đầu ra hiệu không sao, vỗ nhẹ cánh tay đang ôm chặt của hắn để hắn buông ra.
Diệp Bạch Tiêu ngẩn người một lúc, đến khi bị Tạ Phất Y vỗ vỗ mới tỉnh táo lại, mím môi buông tay.
Tạ Phất Y hiếm hoi nghiêm túc, quay sang gã đàn ông trung niên đang dựa tường run rẩy nói: "Chủ quán, chúng ta bỏ qua món đồ này. Làm ăn không thành, cần gì phải tạo oán?"
Nói xong, cậu dẫn Diệp Bạch Tiêu xoay người rời đi.
Gã đàn ông lạnh sống lưng, ánh mắt của Diệp Bạch Tiêu ban nãy như muốn nuốt chửng hắn, hắn run sợ trong lòng, nào dám mở miệng.
Tạ Phất Y dắt Diệp Bạch Tiêu rời khỏi cửa hàng bách bảo, vừa đi vừa dặn dò: "Bạch Tiêu, con không sao chứ? Lần sau không cần hành động thiếu suy nghĩ như vậy, dưới chân núi có rất nhiều tu sĩ, ta lo lắng nếu con thật sự chọc phải người lợi hại, ta sẽ không bảo vệ được con..."
Tạ Phất Y đến giờ vẫn còn hơi không dám tin tưởng, vai chính công chỉ vì bị người qua đường Giáp sờ soạng tay mà nổi giận?
Cậu nhìn Diệp Bạch Tiêu với ánh mắt phức tạp - chuyện này không nên xảy ra nha! Rõ ràng đây là đãi ngộ mà vai chính thụ mới có sau này!
Nhưng trong mắt Diệp Bạch Tiêu, Tạ Phất Y không phải đang trách cứ hắn, mà là lo lắng cho hắn.
Lòng Diệp Bạch Tiêu ấm áp, ánh mắt dịu dàng xuống, nghiêm túc nói: "Về sau bất kể gặp phải nguy hiểm gì, sư tôn đều không cần che chở cho con, hãy để con bảo vệ sư tôn."
"Sao được, con đã gọi ta là sư tôn, làm sao có thể gặp nguy hiểm mà trốn sau lưng con." Tạ Phất Y kinh ngạc, miễn cưỡng nở nụ cười gượng gạo, không dám nói nhiều lời với Diệp Bạch Tiêu nữa, "Đồ của chúng ta còn chưa mua, đi đến chỗ khác xem đi."