Diệp Bạch Tiêu tiến đến, im lặng vén tay áo Tạ Phất Y lên và nắm lấy cánh tay của cậu.
Anh nhìn thấy dấu tay đỏ tươi sưng tấy trên cổ tay Tạ Phất Y, ánh mắt sắc bén lạnh lùng liếc nhìn người đàn ông trên giường: "Hắn làm người bị thương?"
Tạ Phất Y cảm nhận được sát khí trong lời nói của Diệp Bạch Tiêu, vội vàng nói: "Không liên quan đến hắn." Cậu rút tay lại, buông ống tay áo, dặn dò: "Con đừng làm hắn bị thương, lát nữa lại băng bó vết thương cho hắn..."
Diệp Bạch Tiêu mím môi, mắt đen tối sầm lại vì lời nói của Tạ Phất Y che chở cho người đàn ông kia. Anh che giấu sự u ám trong đáy mắt, gật đầu: "Sư tôn, nơi này ồn ào, con giúp người bôi thuốc."
Tạ Phất Y sửng sốt - không đúng rồi! Kịch bản không phải nói ngươi muốn ở lại đây để bôi thuốc cho vai chính sao?
Diệp Bạch Tiêu nói xong không đợi Tạ Phất Y mở miệng đã kéo cậu trở về phòng, tiếng ồn ào bên ngoài cũng im bặt.
Trong phòng ngủ, Tạ Phất Y ngồi ở mép giường, dưới ánh nến mờ ảo, bóng hình cao lớn của người đàn ông quỳ một gối trước mặt cậu, ngang tầm mắt.
Diệp Bạch Tiêu cúi đầu, cẩn thận bôi thuốc giảm sưng lên cổ tay sưng đỏ của Tạ Phất Y.
Bàn tay thon dài trắng nõn của Tạ Phất Y, ngay cả xương cổ tay cũng tinh xảo đẹp đẽ. So sánh với Tạ Phất Y, ngón tay Diệp Bạch Tiêu có khớp xương rõ ràng và màu da sẫm hơn một chút.
Bàn tay to lớn của anh gần như có thể hoàn toàn ôm trọn lấy cổ tay của Tạ Phất Y, ngón tay dùng lực vừa phải xoa bóp, giúp thuốc mỡ thẩm thấu, chỉ là lòng bàn tay thô ráp mang đến một cảm giác tê dại ngứa ngáy, khiến người ta không được tự nhiên.
Tạ Phất Y khẽ cử động tay, cố gắng rút tay ra, chỉ có thể dùng tay kia đẩy đẩy vai người đàn ông: "Được rồi, chỉ là một vết thương nhỏ thôi."
Diệp Bạch Tiêu thuận thế nắm lấy cổ tay của Tạ Phất Y, hơi hơi ngước mắt lên: "Sư tôn vì sao muốn cứu hắn?"
Tạ Phất Y cạn lời - vì sao muốn cứu hắn? Bởi vì ngươi không cứu! Hơn nữa hiện tại không nên ở đây bôi thuốc cho vết thương không đáng kể này của cậu.
Nhưng hai tay cậu bị nắm lấy, Diệp Bạch Tiêu lại tiến đến gần hơn một chút, khiến cậu có chút hoảng hốt.
Tạ Phất Y cảm thấy tê rần, giọng điệu có chút lạnh nhạt: "Cứu người cần gì lý do? Ta không sao, con đi xem người kia... Ta lo lắng vết thương của hắn sẽ sưng tấy vào buổi tối, con đi canh chừng đi."
Tạ Phất Y cố gắng rút tay ra, Diệp Bạch Tiêu nhận ra cậu có chút tức giận, lòng siết lại - mới gặp lần đầu mà đã quan tâm đối phương đến vậy…
"Sư tôn..." Diệp Bạch Tiêu giọng điệu nặng nề, siết chặt tay Tạ Phất Y đang cố gắng rút ra, "Minh Thanh sư huynh đã đi theo sư tôn lâu năm, hẳn sẽ chăm sóc người tốt hơn con. Con giỏi hơn trong việc giúp sư tôn tu luyện."
Mắt đen của Diệp Bạch Tiêu tối sầm, lời nói cung kính nhưng hành động lại vô cùng mạnh mẽ, chỉ dùng một lực nhẹ đã ấn Tạ Phất Y xuống giường.
Tạ Phất Y: ... Lại nữa?
"Hôm nay vi sư chưa uống thuốc, không cần tu luyện." Tạ Phất Y bình tĩnh từ chối, nhưng trước khi cậu nói hết, một luồng khí nóng lan tỏa từ ngực... Cậu liếc nhìn cổ tay của mình - vừa mới bôi thuốc?
Diệp Bạch Tiêu khàn khàn nói: "Sư tôn, vừa mới bôi thuốc có pha máu của con…”
"Cút xuống cho ta!" Tạ Phất Y muốn lấy lại uy nghiêm của sư tôn, nhưng đôi mắt đẹp đẽ của cậu lại nổi lên mờ mịt, mở miệng tiếng nói có chút phát run, cả người vừa đáng thương lại đáng yêu.
Gần trong gang tấc, chỉ cần khẽ chạm là có thể thỏa mãn. Diệp Bạch Tiêu nhẫn nhịn đến nổi gân xanh trên trán, ngực như muốn nổ tung. Anh chỉ có thể vùi đầu vào cổ Tạ Phất Y, hít hà mãnh liệt như một con dã thú đói khát, cố gắng kiềm chế cơn nóng, duy trì lý trí.
“Con đến giúp sư tôn luyện hóa linh lực……”
Ánh đèn lờ mờ, màn giường buông xuống, tiếng nói trầm thấp dần dần tan biến bên tai.
Sau khi kết thúc, Tạ Phất Y như được vớt ra từ trong nước, mặc dù không có làm gì, nhưng đôi tay với khớp xương rõ ràng, mạnh mẽ của Diệp Bạch Tiêu như có ma lực, hơn nữa lần này còn hung mãnh hơn so với trước đây.
Cuối cùng, Tạ Phất Y đến ngón tay cũng không nhấc nổi, bị ôm đi rửa sạch vết bẩn trên người, lại ôm trở về giường, mí mắt cũng không nâng.
Ngày hôm sau, Tạ Phất Y tỉnh dậy, eo chân có chút bủn rủn, nhưng linh lực rõ ràng tăng nhanh hơn so với trước đây, vết sưng đỏ trên cổ tay cũng biến mất —— vậy thì, đây là cái gọi là vui mừng song tu bí pháp sao?
Diệp Bạch Tiêu không ở trong phòng, Tạ Phất Y đoán rằng anh hẳn là đi nấu cơm sáng, liền đi ra khỏi cửa, gọi to tên anh.
Trong phòng, Minh Thanh ghé vào bàn ngủ gà ngủ gật, trên giường Nguyệt Hoa vẫn là bộ dạng hôn mê khi cậu rời đi ngày hôm qua.
“Sư tôn?” Minh Thanh nhìn thấy cậu, ngáp một cái.
Tạ Phất Y gật đầu, “Hắn thế nào? Tối qua có sốt không?”
Minh Thanh có chút chột dạ gãi đầu, “Tối qua hình như không nghe thấy động tĩnh gì.”
Tạ Phất Y thấy khóe môi Nguyệt Hoa khô ráo, liền rót một chén nước, ngồi vào mép giường.
Cậu vừa định duỗi tay đỡ người dậy, thì một giọng nói lạnh lùng nhàn nhạt vang lên, “Ngươi là ai? Đây là nơi nào?”
Nam nhân tự mình ngồi dậy, dựa vào mép giường. Tạ Phất Y và người trên giường nhìn nhau, đối phương sống lưng thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng như bẩm sinh thiếu đi cảm xúc.
“Nơi này là Sương Mù Cốc dưới chân núi Dao Tiên Tông, ta tên là Tạ Phất Y, biết chút ít về luyện dược và y thuật.” Tạ Phất Y trả lời, đưa chén nước trong tay cho hắn, “Xem trang phục của tiên quân hẳn là người của Dao Tiên Tông, không biết bị ai trọng thương rơi xuống đây?”
“Là ngươi đã cứu ta?” Ánh mắt nam nhân lướt qua khuôn mặt ôn nhu của cậu, ý thức cuối cùng trước khi hôn mê tối qua hiện lên, ánh mắt ấm áp như bao trùm ánh sáng…… Hắn cúi đầu uống một ngụm nước, giọng điệu lạnh lùng mềm mại hơn một chút, “Ta là Nguyệt Hoa của Dao Tiên Tông, sau khi Ma Tôn Xích Dã bị phong ấn, Ma tộc không có người thống lĩnh, khắp nơi tác loạn. Ta mang theo đệ tử môn hạ vô bị ý phục kích, lạc vào nơi này. Còn muốn đa tạ Tạ tiên sư cứu giúp.”
“Thì ra là Nguyệt Hoa Tiên Tôn.” Tạ Phất Y cong môi, “Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không dám nhận một tiếng ‘tiên sư’ của Tiên Tôn, gọi tên của ta là được. Tiên Tôn không cần lo lắng, trước tiên dưỡng thương ở đây……”
Ít nhất cũng phải đợi hắn ‘thiêu’, mang vai chính công đi.
Tạ Phất Y chỉ nghĩ đến việc thoát khỏi cốt truyện trói buộc này càng sớm càng tốt. Chỉ cần tình tiết chính đi theo hướng nhất quán, những chi tiết nhỏ nhặt không đáng kể thì không cần quan tâm.