Chương 9

Có khả năng hủy thiên diệt địa, Long Thần cũng không ngờ tới một ngày mình lại phải dùng lời nói dối vớ vẩn để lừa gạt một y tu có linh lực thấp kém.

Tạ Phất Y: "Người này cũng bịa đặt quá đi? Cậu chỉ là không thông thạo thế tục, không phải ngu ngốc!"

Nhưng mà, để giữ được cốt truyện và nhân thiết, Tạ Phất Y đành nhắm mắt làm ngơ - cậu nhận.

"Tu luyện?" Tạ Phất Y lẩm bẩm suy tư, cậu vận hành linh lực toàn thân, trước mắt sáng ngời, "Linh lực quả thực có tăng!"

Tạ Phất Y có chút vui mừng mà nhìn về phía Diệp Bạch Tiêu, "Phương pháp này thực sự có hiệu quả!"

Diệp Bạch Tiêu nhẹ nhàng thở ra, mặc kệ tên trong đầu kia tức muốn hộc máu, trên mặt hơi hơi cong cong môi, "Phương thức tu luyện này là bí thuật Long tộc, không thể dễ dàng để người ngoài biết. Về sau sư tôn lại dùng huyết dược, đệ tử có thể giúp ngài luyện hóa, trợ ngài tăng lên linh lực."

Còn nữa?

Nhưng theo cốt truyện, cậu là vì theo đuổi linh lực không từ thủ đoạn, thậm chí không tiếc dùng long huyết luyện thuốc, cho nên khi biết có thể tăng linh lực xong nhất định sẽ không từ chối.

Tạ Phất Y quả thực khóc không ra nước mắt.

Từ ngày ấy Diệp Bạch Tiêu dỗ Tạ Phất Y trợ giúp luyện thuốc, Diệp Bạch Tiêu cực kỳ ham thích với việc lấy máu luyện thuốc, sau đó dỗ Tạ Phất Y ăn thuốc lại cùng mình tu luyện giảm bớt dược tính.

Mà Diệp Bạch Tiêu biểu hiện thân mật với Tạ Phất Y đến càng ngày càng rõ ràng, mỗi ngày ăn cơm đều hận không thể đút đến trong miệng Tạ Phất Y.

Lấy thiết lập Tạ Phất Y, dưới tình huống linh lực nhanh chóng tăng lên, cậu tự nhiên không có khả năng từ chối sử dụng huyết dược.

Tạ Phất Y đã tê rần, cậu chỉ có thể làm bộ tự nhiên, bảo trì biểu cảm nghiêm túc, giống như như vậy liền thật sự chỉ là đang tu luyện bình thường.

Tạ Phất Y cảm thấy khả năng vai chính công phát hiện cậu ác độc không lớn, cậu hiện tại chỉ muốn vai chính thụ chạy nhanh xuất hiện, cũng không tin Nguyệt Hoa Tiên Tôn lòng mang chính nghĩa, yêu thương chúng sinh sẽ không gi·ết mình!



Đảo mắt lại là một tháng qua đi, Tạ Phất Y tính ngày, đúng là thời gian Nguyệt Hoa bị th·ương đi vào sương mù cốc.

Hôm nay Diệp Bạch Tiêu ra ngoài hái thuốc còn chưa trở về, Tạ Phất Y phá lệ hưng phấn, liền chờ anh nhặt được vai chính thụ mang về.

Tới gần chạng vạng, Tạ Phất Y mới chờ được Diệp Bạch Tiêu trở về.

Anh lẻ loi một mình cõng giỏ thuốc, hoàng hôn kéo dài bóng dáng Diệp Bạch Tiêu.

"Con đã trở lại? Hôm nay có thuận lợi không?" Tạ Phất Y nhìn nhìn phía sau anh, miễn cưỡng duy trì vẻ tự nhiên, trong lòng đã chửi to - vai chính thụ đâu?

Diệp Bạch Tiêu buông giỏ thuốc, nghe cậu quan tâm chính mình, mắt lạnh trở nên ấm áp, "Sư tôn, hôm nay hết thảy thuận lợi, còn thuận tay mang về một ít món ăn hoang dã, buổi tối cho ngài thêm cơm."

Diệp Bạch Tiêu đã sớm phát hiện Tạ Phất Y thích ăn thịt, nhưng trong cốc chỉ có chút thức ăn chay, anh tranh thủ đi ra ngoài hái thuốc liền đánh chút gà rừng thỏ hoang về thêm cơm cho cậu.

Tạ Phất Y không thấy được bóng dáng vai chính thụ, đồ ăn ngon cũng không còn dụ hoặc mãnh liệt như vậy.

Cậu có chút thất thần gật gật đầu, "Vậy con mau đi nấu cơm, ta đi ra ngoài tản bộ."

Tạ Phất Y không chờ đối phương trả lời, lập tức đạp hoàng hôn rời đi.

Cậu cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng hôm nay vai chính thụ sẽ xuất hiện, không thể nào bị cậu quấy rầy cốt truyện được.

Đột nhiên, cậu dừng bước, ánh mắt nhìn xuống bờ sông, nơi đó có một mảng trắng nằm bò. Cậu vui mừng bước nhanh đến gần - đồ trắng ánh bạc, chỉ vàng thêu mây. Đây chẳng phải là Nguyệt Hoa Dao Tiên Tông sao?

Tạ Phất Y nhìn quanh, tuy đây là bờ sông, nhưng cũng không xa đường là bao, vậy mà rõ ràng một bóng trắng cũng không nhìn thấy, thị lực Diệp Bạch Tiêu kém đến vậy sao?

Tạ Phất Y quan sát tình trạng của Nguyệt Hoa, bộ đồ nhiễm máu, sắc mặt tái nhợt, dung mạo tuấn tú, đúng là khí chất băng sơn cao lãnh.

Mặc kệ thế nào, cũng phải mang vai chính thụ về nhà, không thể để hắn ở đây mất máu mà chết, vậy sau này ai sẽ tiếp tục cốt truyện?

Tạ Phất Y duỗi tay muốn đỡ Nguyệt Hoa dậy, ngay lập tức, nam nhân vừa nãy còn hôn mê bất tỉnh, cảm nhận được người lạ đến gần, cố gắng mở mắt ra, một đôi tay thon dài gắt gao nắm lấy tay Tạ Phất Y.

Sắc mặt Tạ Phất Y trắng bệch, tay đau nhức, thầm than vai chính thụ dù bị thương nhưng sức lực vẫn còn rất lớn. Cậu vội vàng giải thích: "Đừng sợ, ta biết y thuật, chỉ muốn mang ngươi về chữa thương."

Có lẽ giọng nói của cậu quá mức ôn nhu, có thể trấn an lòng người.

Khuôn mặt thanh tú ôn hòa của Tạ Phất Y mang theo vẻ quan tâm, cậu đứng ngược sáng, ánh nắng chiều tà như rắc một tầng ánh sáng nhu hòa lên người cậu. Nguyệt Hoa buông lỏng cảnh giác, sức lực hao kiệt và ngất đi lần nữa.

Tạ Phất Y lắc lắc bàn tay đang đau nhức, tiến lên cõng người lên lưng.

Tên này nhìn cao cao gầy gầy, nhưng lại nặng hơn cậu? Tạ Phất Y cõng hắn, chân gần như kéo lê trên mặt đất, chỉ có thể từng bước một di chuyển về nhà gỗ.

Dáng người cao lớn đang đứng ở cửa chờ cậu, Diệp Bạch Tiêu nhìn thấy cậu cõng người về, đôi mắt hơi tối lại.

"Sư tôn!" Anh tiến lên vài bước, ánh mắt đảo qua Nguyệt Hoa đang ghé vào lưng Tạ Phất Y, "Có chuyện gì xảy ra?"

"Ta gặp người này bị thương ở bờ sông nên mang về." Tạ Phất Y giải thích đơn giản, rồi nói với Minh Thanh: "Minh Thanh, mau đi lấy hòm thuốc đến phòng ta..."

Minh Thanh nhìn sư tôn thiện tâm lại nhặt người về, thầm thở dài: "Tiếp tục thế này, chúng ta có thể mở thiện đường đi..."

Diệp Bạch Tiêu đỡ lấy cánh tay Tạ Phất Y, nhàn nhạt nói: "Sư tôn, để con."

Anh nói xong, tiến lên nhéo cổ áo của nam nhân trên lưng Tạ Phất Y, nhẹ nhàng xách người vào phòng Minh Thanh, ném lên giường.

Tạ Phất Y nhìn lực đạo ném người tùy tiện của anh, thật sợ anh sẽ ném chết vai chính thụ... Cũng may là quần áo của Nguyệt Hoa Tiên Tôn này chất lượng tốt.

Minh Thanh vừa cầm hòm thuốc đến, bỗng ngẩn ra, không phải bảo đưa đến phòng sư tôn sao?

Tạ Phất Y kiểm tra vết thương trên người Nguyệt Hoa, nhíu mày: "Hình như đây là vết thương do người Ma tộc gây ra."

Lúc cậu đang băng bó, Diệp Bạch Tiêu đột nhiên lên tiếng: "Người bị thương?"

"Hả?" Tạ Phất Y hơi ngạc nhiên, theo tầm mắt của đối phương nhìn xuống cổ tay mình, nơi đó có một vòng sưng đỏ, mới vội vàng nói: "Không sao đâu..."