Chương 1.2

Người đến là Mạnh Tường, vai chính thụ trong sách.

Anh ta mặc áo sơ mi lụa màu hồng sang trọng. Phần tóc mái được chải lệch sang một bên, vắt ở sau tai, cố định bằng một chiếc kẹp tóc nạm kim cương đắt tiền.

Khuôn mặt thanh tú đoan chính, mắt phượng hẹp dài quyến rũ, hình như có trang điểm nhẹ. Anh ta xịt nước hoa, lúc bước vào đã có mùi thơm thoang thoảng.

Tuy không lộng lẫy kinh diễm nhưng cũng rất có nét riêng.

Tay anh ta cầm theo một hộp quà tinh xảo, vẻ mặt ghét bỏ: “Vị hôn phu của mày muốn gặp mày. Đây là lễ phục anh ấy đưa tới, nhanh thay quần áo rồi theo tao!”

Anh ta ném hộp quà lên sô pha rồi đi đến bên cạnh Mạnh Trừng.

Gương to hiện lên gương mặt trắng nõn của anh ta, so với vết bớt của Mạnh Trừng lại càng tỏa sáng hơn.

Anh ta chán ghét liếc nhìn vết bớt trên mặt em trai mình. Mạnh Tường hận đến nghiến răng nghiến lợi vì con quái vật xấu xí này sắp gả cho thiếu gia nhà họ Đường giàu có bậc nhất thành phố S.

Người cha dượng hiền từ bề ngoài có vẻ công bằng nhưng trên thực tế vẫn hướng về con trai độc nhất của ông ta.

Không chỉ để lại toàn bộ tài sản cho đứa em này, còn sắp xếp một cuộc hôn nhân huy hoàng cho cậu trước khi chết.

Này mà không phải bất công thì là cái gì?

Nếu cậu ấm nhà họ Đường thấy Mạnh Tường đứng cạnh đứa em mình, hắn không chọn anh ta mới lạ đó.

Tuy nhiên, nghĩ đến việc để Mạnh Trừng ra ngoài tối nay, anh ta lập tức lo sợ bất an. Mấy năm qua, Mạnh Tường thường xuyên bắt nạt Mạnh Trừng, lo lắng em trai mình sẽ thừa dịp ra ngoài mà nói bậy chốn đông người.

Sắc mặt Mạnh Tường tối sầm, uy hϊếp nói: “Biểu hiện thật tốt cho tao, cái gì không nên nói thì đừng nói bậy, nếu không lúc về chỉ có mày thiệt mà thôi!”

Dứt lời, anh ta tàn nhẫn nhéo Mạnh Trừng một cái.

Mạnh Trừng phải tham gia yến tiệc, anh ta không dám véo bên ngoài làn da, chỉ nắm phần thịt non chỗ xương sườn, ra sức nhéo.

Động tác nước chảy mây trôi, có thể nhìn ra anh ta đã quen việc bắt nạt nguyên chủ.

Mạnh Trừng đang muốn phản kháng, nhưng nghĩ lại, nguyên chủ vốn là một kẻ nhu nhược, nếu cậu biểu hiện khác thường, rút dây động rừng, nói không chừng sẽ mất đi cơ hội ra ngoài đêm nay.

Vì thế, cậu cố hết sức tỏ vẻ người bị khi dễ, nước mắt lưng tròng, nhu nhược trả lời: “Vâng ạ.”

Mạnh Tường vừa đi, sự sợ hãi ở đáy mắt Mạnh Trừng đột nhiên biến mất, ánh mắt cũng trở nên lạnh băng.

Cậu đang vừa mặc lễ phục vừa suy nghĩ cốt truyện tiếp theo.

Yến hội là bước ngoặt quan trọng trong nguyên tác.

Từ khi Mạnh Đường hai nhà liên hôn, con trai trưởng nhà họ Đường đã sớm muốn đến nhìn mặt vị hôn phu, nhưng Mạnh Tường và mẹ kế luôn tìm mọi lý do để uyển chuyển từ chối.

Hiện giờ Mạnh Trừng đã thành niên, đến tuổi kết hôn, con trai cả nhà họ Đường tổ chức một yến tiệc long trọng cho cậu. Bọn họ không thể nào từ chối, đành phải nhận lời mời tham gia.

Trong bữa tiệc, Mạnh Tường nhân lúc Mạnh Trừng không chú ý đã tháo khăn che mặt của cậu xuống, còn đẩy cậu ngã giữa đám đông.

Khuôn mặt xấu xí lộ ra dưới cái nhìn chăm chú của cả đám người. Lúc này, Mạnh Tường hóa thành người anh tốt bảo vệ em trai mình, dùng sự xấu xí của đối phương làm nền cho nhan sắc của mình. Anh ta cũng vừa ý con trai cả nhà họ Đường.

“Hệ thống, rốt cuộc tôi được kế thừa bao nhiêu gia sản vậy?” Mạnh Trừng không có hứng thú với vị hôn phu, cái cậu quan tâm là phần tài sản bị anh trai đoạt lấy.

Trước khi xuyên qua, cậu là một kẻ nghèo, ban đêm đi vệ sinh cũng ngại bật đèn. Ngày ngày đi giao đồ ăn, dãi nắng dầm mưa, mệt như chó mới đổi lại được ấm no.

“7000 vạn!” Hệ thống thấp giọng trả lời.

“Cái gì? 7000 vạn tệ?” Mạnh Trừng sợ ngây người.

“Không, là 7000 vạn đô la!”

Trong đầu Mạnh Trừng nhanh chóng chuyển đổi tỷ giá, cuối cùng tính ra một con số khiến cậu líu cả lưỡi, không khỏi chấn động tinh thần.

“Hệ thống, xin hãy chữa mặt cho tôi!”

Ngũ quan Mạnh Trừng giãn ra, trên mặt hiện lên một nụ cười bày mưu lập kế.

Vị hôn phu đưa tới một bộ lễ phục màu trắng làm băng vải satin đắt tiền, với những chiếc lông vũ trắng như tuyết ở trên vai và ngực, rất hợp với da cậu.

Thiếu niên không có vết bớt đẹp như tinh linh trên trời. Ánh mắt trong veo không chút tạp chất, ngay cả chính cậu cũng hoàn toàn kinh ngạc.

Cậu đeo cặp kính mát, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, còn quấn một chiếc khăn đen che đi mũi miệng.

Bước ra khỏi biệt thự, hít thở không khí mát lạnh, trong lòng cậu không khỏi cảm thấy vui vẻ.

Ba năm, cuối cùng cậu cũng bước ra khỏi căn gác mái nhỏ hẹp đó.

Lần này, cậu sẽ không quay đầu nhìn lại.