Chung Ái Dân thấy cậu sảng khoái đáp ứng cũng cao hứng, biểu tình cũng nhẹ nhàng hơn: “Anh ngày mai liền phải ra xe, đại khái nửa tháng về sau mới trở về, đến lúc đó cậu lại tới huyện thành một chuyến, anh sẽ tìm nơi với dụng cụ cho cậu sửa chữa.”
“Được.” Chung Ái Dân làm việc rất thoả đáng làm Tạ Cảnh Hành cực kì vừa lòng.
Ăn cơm xong, Tạ Cảnh Hành liền rời Chung gia, lại một lần đến Cung Tiêu Xã, mua được xà phòng mà cậu tâm tâm niệm niệm, thuận tiện tiêu hết phiếu vải trong tay, mua mấy cái qυầи ɭóŧ, quần áo không có thì cậu có thể nhịn nhưng qυầи ɭóŧ là thiết yếu không thể nhịn được, nguyên chủ thật sự quá khổ đến qυầи ɭóŧ cũng chẳng có. Tính luôn kem đánh răng bàn chải đánh răng, tổng cộng tiêu không đến năm đồng tiền, Tạ Cảnh Hành không thể không cảm thán giá cả thời đại này rất thấp.
Mua xong đồ mình muốn, Tạ Cảnh Hành nhìn sắc trời lại nhìn còn hơn một giờ nữa xe bò mới về thôn liền chuẩn bị đi đến trạm thu gom phế liệu nhìn xem, tìm mấy quyển sách về đọc, cậu ngày thường ít ra ngoài, nửa tháng ở nhà cũng không có chuyện gì để làm, tìm mấy cuốn sách để gϊếŧ thời gian.
Tạ Cảnh Hành đi vào trạm phế liệu, người trông coi chính là một cụ ông hơn 60 tuổi, Tạ Cảnh Hành đưa đối phương 5 mao tiền, nói muốn vào đi tìm sách, cụ ông cũng không có hỏi nhiều, trực tiếp để cậu vào tìm.
Thế giới này không có gì để giải trí, Tạ Cảnh Hành tính toán tùy tiện tìm mấy quyển, cậu ở trong một đống sách lộn xộn tìm ra mấy quyển sách giáo khoa, vừa mới chuẩn bị rời đi, một cái hộp gỗ lăn đến bên chân cậu, hẳn là từ trong đống sách lộn xộn kia lăn ra.
Tạ Cảnh Hành nhặt lên hộp gỗ, hình dáng hộp rất bình thường, không phải gỗ sưa cũng không phải gỗ tử đàn, mặt trên cũng không có hoa văn tinh xảo phức tạp, có thể nói cực kì bình thường. cậu tùy tay mở ra thì phát hiện bên trong là mấy quyển y thuật, tùy ý nhìn một chút tuy rằng không hiểu y thuật, nhưng cũng nhìn ra được nội dung mấy quyển sách này cũng không tính cao thâm, nhưng mấy cuốn sách lại bảo tồn cực tốt, có thể thấy được chủ nhân những quyển sách này rất quý trọng chúng. Cậu nghĩ nghĩ, nếu lăn đến bên chân cậu có nghĩa mấy quyển này đối với cậu mà nói là rất có duyên, vì thế cậu đem cái hộp đựng mấy quyển y thư chồng lên mấy quyển sách giáo khoa khoa đã chọn đi về phía cụ ông.
Cụ ông thấy cậu cầm hộp sách là một ít y thư cùng sách giáo khoa, cũng không nói cái gì, người hiện giờ người đều không quá tin tưởng trung y, nhưng sách trung y cũng không tính là sách phản động, sách giáo khoa lại càng không tính.
Rời trạm phế liệu, Tạ Cảnh Hành đem hộp gỗ bỏ vào cái túi màu xám trong tay, cái túi này là cậu ở trong ngăn tủ của nguyên chủ tìm được, vừa nhìn là biết túi này dùng quần áo cũ ghép lại, nghĩ muốn mua đồ nên cố ý mang theo, cũng may cậu mang theo túi, bằng không tay cầm hộp gỗ mà đi thật sự rất bất tiện.
Tạ Cảnh Hành cũng không đi dạo xung quanh mà trực tiếp đi tới nơi tập hợp chuẩn bị về, tới nơi xe bò đã chờ ở đó, trên xe có một ít người ngồi. Tạ Cảnh Hành cùng chú đánh xe chào hỏi liền lên xe. Lên xe Tạ Cảnh Hành phát hiện Thẩm Chiến đã ngồi trên xe, mà bên cạnh anh có một nam một nữ, hai người này buổi sáng không cùng ngồi xe bò lên huyện, Tạ Cảnh Hành từ trong trí nhớ nguyên chủ biết được thân phận của hai người, nam chủ Thẩm Kiến Quốc cùng nữ chủ Hạ An An.
Cũng không biết có phải hay không Thẩm Chiến khí thế quá mạnh, vị trí đối diện với anh không có người ngồi, Tạ Cảnh Hành liền không khách khí mà ngồi xuống, tiện cho cậu quan sát nam chủ nữ. Tạ Cảnh Hành tuy rằng không có tính toán cùng nam nữ chủ quá nhiều giao thiệp, nhưng cậu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nam nữ chủ, tóm lại là tò mò.
Diện mạo của nam chủ Thẩm Kiến Quốc là kiểu ở thời đại này rất được yêu thích, mặt chữ điền, cứng cỏi đẹp trai, là kiểu người ngay thẳng. Nữ chủ Hạ An An lại khác với khuôn mặt mà thời đại này ưa chuộn là phải mày rậm mắt to hai bím tóc để hai bên, mà làn da cô trắng nõn, khuôn mặt tinh xảo, cặp mắt kia long lanh tưởng chừng như có một tầng sương mù, dáng người nhỏ xinh, bởi vì bệnh mới hết mà sắc mặt có chút tái nhợt, có chút cảm giác yếu đuối cần được che chở. Tạ Cảnh Hành sẽ không bị tư thái yếu đuối nhu nhược kia lừa, nữ chủ sau khi trọng sinh thủ đoạn rất tàn nhẫn, đặc biệt là đối Triệu Yến vợ kiếp trước của Thẩm Kiến Quốc.
Tạ Cảnh Hành quan sát bất quá chỉ qua một cái chớp mắt, trừ bỏ Thẩm Chiến ai cũng không chú ý.
Thẩm Kiến Quốc cùng Hạ An An tự nhiên nhận ra Tạ Cảnh Hành, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét. Thẩm Kiến Quốc là một người đàn ông, ngưòi trong lòng bị người khác ôm chính mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì đều không thể không khúc mắc, hắn không thể tức giân với người trong lòng, tự nhiên sẽ giận chó đánh mèo ăn hại, thậm chí ác ý phỏng đoán ăn hại có phải hay không cố ý.
Hạ An An kỳ thật đối với ăn hại không có bất kì ấn tượng nào, rốt cuộc trước khi trọng sinh gần 20 năm không có gặp qua người này rồi, nhưng cô hiện giờ muốn gả cho Thẩm Kiến Quốc, tự nhiên không nghĩ đến thanh danh mình bị tạt nước bẩn, cô cũng biết đời trước lúc này người trong thôn truyền cô có gian tình với ăn hại, cho nên cho dù ăn hại cứu cô, tự nhiên đối với ăn hại cũng không có bất kì hảo cảm nào.
Ba người đều có tâm tư riêng, đều không muốn có liên quan tới đối phương, nhưng không chịu nổi mấy người trong xe nhiều chuyện.
“Hạ thanh niên, cô với ăn hại thế nào rồi, khi kết hôn?”
“Thím Vương, thím đừng nói bậy, An An với ăn hại là trong sạch, không có như thím nói.” Hạ An An còn chưa kịp nói, Thẩm Kiến Quốc vừa nghe người trong lòng bị người ta nói như vậy liền nhanh nhảu chạy ra bảo vệ.
Thím Vương nghe hắn nói như vậy liền không vui: “Ta nói bậy khi nào, hai người bọn họ ướt dầm ướt dề ôm nhau, rất nhiều người trong thôn đều nhìn thấy. Nó không gả cho ăn hại chẳng lẽ còn có thể gả cho người khác.” Nói như vậy, thím Vương liền liếc nhìn Thẩm Kiến Quốc, ánh mắt kia chỉ kém đang nói “Gả cho mày sao”.