Chương 4-1: Tên ăn hại ở thập niên 70

Chung Ái Dân vừa vào cửa liền thấy gương mặt tươi cười xán của ba mình, quá hiếm thấy, hiếu kỳ hỏi: “Ba, chuyện gì mà ba cao hứng vậy, còn vị này chính là?”

“Đây là Tiểu Vương, ngươi đừng nhìn Tiểu Vương tuổi còn nhỏ mà bản lĩnh cũng không nhỏ đâu, chiếc radio ngươi cho ta mới dùng nửa tháng liền hỏng rồi, ta đi tìm Cung Tiêu Xã bọn họ cũng không nhận, may mắn gặp được Tiểu Vương giúp ta sửa được rồi. Tiểu Vương, đây là con trai mà ta nói ở đội vận chuyển, Chung Ái Dân.” Vừa nói mặt lại hiện lên vẻ vừa lòng nhìn về phía Tạ Cảnh Hành.

Chung Ái Dân nhìn bộ dáng Tạ Cảnh Hành, bất quá chỉ mới 17-18 tuổi, nhìn quần áo hình như là ở nông thôn cũng không nghĩ tới sẽ biết sửa radio, bất quá hắn hàng năm chạy ở bên ngoài cũng có chút kiến thức, biết có người bề ngoài không ra sao nhưng rất có bản lĩnh, đặc biệt là ở thời đại này, cho nên hắn đối với Tạ Cảnh Hành cũng không dám có chút coi khinh, thành khẩn nói: “Đồng chí Vương, cảm ơn ngươi, cha ta đối với cái radio kia hiếm lạ, nếu không phải ngươi sửa được radio, cha ta còn không biết muốn giận dỗi như thế nào đâu.”

“Nói cái gì đâu, cha ngươi là hạng người như vậy sao?”

“Được được được, cha khí phách hơn người sao có thể giận dỗi, là con nói sai rồi. Vương đồng chí hôm nay giúp chúng tôi như vậy, trưa hôm nay liền ở lại ăn miếng cơm xoàng.”

Tạ Cảnh Hành vừa muốn cự tuyệt, Chung đại gia vội vàng nói: “Tiểu Vương ngươi cũng đừng khách khí, hôm nay ở lại đây ăn, ta đây đi mua chút thịt liền trở về.” Không chờ cậu phản ứng lại đây liền hấp tấp ra cửa.

Tạ Cảnh Hành thấy thế có chút dở khóc dở cười, trong lòng cảm thán người thời đại thật giản dị lại nhiệt tình, cậu cũng không cự tuyệt nũa, cùng Chung Ái Dân hàn huyên.

Chung Ái Dân không phải là người trong thôn nên không biết tình huống của nguyên chủ, Tạ Cảnh Hành cũng không ở trước mặt hắn cố tình bắt chước nguyên chủ, đương nhiên cũng phải cẩn thận không nói ra mấy lời nói không phù hợp thời đại này. Hai người cùng nói chuyện rất lâu, chờ đến lúc Chung đại gia trở về, hai người xưng hô từ đồng chí biến thành anh Chung.

“Chí Viễn, tha cho anh Chung mạo muội, cậu làm thế nào mà hiểu biết nhiều như vậy a?” Vừa rồi Chung Ái Dân đã biết Tạ Cảnh Hành tới từ thôn Hồng Kỳ, tám tuổi không còn cha mẹ, một mình một người mà lớn lên, tiểu học cũng chỉ học được 2 năm, theo lý thuyết người như vậy hẳn là không nhiều kiến thức, nhưng Tạ Cảnh Hành hiển nhiên không phải, hắn nói đến đề tài nào Tạ Cảnh Hành cũng đều biết, hơn nữa lời nói rất thực tế, thật sự là làm Chung Ái Dân tò mò.

“Mấy năm trước có một vị giáo sư đến thôn nghe nói là bị truy sát.” Tạ Cảnh Hành đến đó liền dừng lại, cậu tin tưởng Chung Ái Dân sẽ tự động bổ não.

Quả nhiên, Chung Ái Dân lập tức liên tưởng đến vị giáo sư tài giỏi bị đuổi gi*t được Tạ Cảnh Hành tuổi nhỏ thiện tâm cứu được, trộm cõng người trong thôn, sau đó vị giáo sư ấy cảm kích mà dạy dỗ. Sau đó một bộ dáng hiểu rõ mà nói: “Thì ra là thế, vị giáo sư kia hiện tại như thế nào?”

Tạ Cảnh Hành gục đầu xuống nói: “Vị kia hai năm trước không chịu được mà đi rồi.” Thanh âm nghe có chút ảm đạm.

“Ai.” Chung Ái Dân có chút thổn thức mà thở dài một hơi, hắn hàng năm bên ngoài, kiến thức cũng hơn nhiều người nhiều chút, tri thức có tầm quan trọng như thế nào, đối với người có nhiều kiến thức là thập phần tôn kính.

Tạ Cảnh Hành đúng là từ cách nói chuyện với nhau nhìn ra được tính cách của Chung Ái Dân, cảm thấy cùng hắn kết giao mới có thể là chính mình. May mắn nguyên chủ cùng hắn cũng không có giao thoa, hiện giờ Tạ Cảnh Hành nói dối bản lĩnh kiến thức này học từ ai. Cho dù Chung Ái Dân có đi điều tra hoặc là tố giác, Tạ Cảnh Hành cũng không lo lắng, ở niên đại này, đi theo giáo sư bị truy sát để học tập tự nhiên là giấu kín, tránh tai mắt của người khác, tra không ra mới là bình thường, nếu tra không được tất nhiên cũng không có chứng cứ, tố giác cũng vô dụng.

“Chí Viễn, anh Chung có công việc sinh ý giới thiệu cho cậu không biết có nguyện ý làm hay không.” Chung Ái Dân có ấn tượng không tồi đối với cậu, nghĩ đến có công việc cần đồng bọn liền xách ra giới thiệu. Ở cái niên đại này, làm buôn bán xem như đầu cơ trục lợi, hắn nói như vậy kỳ thật là có chút mạo hiểm, nhưng hắn tự nhận có chút ánh mắt nhìn người, Tạ Cảnh Hành tuyệt đối là người hợp tác tuyệt vời.

“Anh Chung cứ nói.” Tạ Cảnh Hành thầm nghĩ khó trách Chung Ái Dân lần đầu tiên gặp mặt lại nhiệt tình như vậy, thời buổi này nhà ai cũng đều chẳng dễ dàng, cũng dễ gì mà mời người lạ ăn cơm.

Thấy Tạ Cảnh Hành sắc mặt trấn định lại thản nhiên, cũng không có bởi vì hai chữ “Sinh ý” mà lộ ra vẻ kinh hoảng chán ghét, Chung Ái Dân biết chuyện này trên cơ bản xem như thành: “Cậu biết tôi hàng năm đều lái xe bên ngoài, cùng một ít nhà máy đều có hợp tác, tôi có thể bắt được ít hàng radio, bất quá radio này đều có vấn đề, nếu cậu có thể sửa được, chờ radio bán ra, lợi nhuận chúng ta chia mỗi người một nửa, cậu xem thế nào.”

“Có thể.” Tạ Cảnh Hành không do dự liền đáp ứng, cậu hôm nay tới huyện thành vốn dĩ chính là muốn tìm biện pháp để kiếm tiền, hiện giờ có cơ hội để tiền kiếm cậu tự nhiên sẽ không từ chối.